“Thế giới quan của ngươi rất trực tiếp, nên phong cách xử sự của ngươi cũng rất trực tiếp, ngươi quen thuộc lấy lực phá xảo, tín phụng cường giả vi tôn, việc cảm thấy hứng thú, ngươi sẽ không do dự, không sợ hi sinh, ngươi am hiểu thủ đoạn, nhưng xem thường sử dụng, nói trắng ra, như thể dã thú, đơn thuần nhưng cũng tàn khốc.” Kình Thương cũng không sợ đắc tội Cuồng vương, đưa ra cái nhìn của mình, liền ngay cả ví dụ đem Cuồng vương thành dã thú cũng nói ra.
“Ta và ngươi không giống, ta ghét hi sinh, vì vậy tận lực ngăn ngừa hi sinh, nên ta sử dụng mưu kế thủ đoạn, cân nhắc rất nhiều thứ, so với ngươi quyết chí tiến lên, ta chính là trông trước ngó sau, ngươi không cảm thấy ngươi như vậy kỳ thực rất đơn thuần sao?” Kình Thương đưa mình ra so sánh, hỏi ngược lại Cuồng vương.
Cuồng vương cũng không biết nói gì, chiếu theo lời giải thích của Hiển vương, bản thân mình quả thật rất đơn thuần. Đơn thuần? Cuồng Vương cười, đánh giá này thực sự quá thú vị.
“Trời đã muộn, cuồng vương vẫn nên về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Kình Thương ngược lại không giữ người, mà quả thật thời gian không còn sớm nữa.
“Nói cũng đúng.” Gặp mặt Ngự vương chờ mong đã lâu là việc khiến người ta rất hài lòng, cùng Ngự vương tán gẫu cũng là việc vô cùng thú vị, khiến gã quên cả thời gian. “Ngự vương, phòng của ta ở đâu?” Cuồng vương hỏi.
“Phòng?” Kình Thương không hiểu Cuồng vương có ý gì?
“Đúng đấy, ta và ngươi ở cùng nhau, Hiển quốc chiếm một khu, vậy chúng ta ở chỗ nào?” Cuồng vương nói rõ ra.
“Tòa nhà Lục quốc ở sát vách.” Kình Thương trả lời lại.
“Cái gì?” Đây là âm thanh không hài lòng của Cuồng vương, “Ta không phải đã nói với bên Phù quốc là muốn ở cùng Hiển quốc sao?” Này Phù quốc đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, chuyện đơn giản như vậy mà làm không xong.
“Một khu của ngươi là chỉ một tòa nhà?” Kình Thương bắt đầu rõ ràng ý Cuồng vương.
“Đúng vậy.” Cuồng vương gật đầu. “Phù quốc này thực sự là không làm việc đàng hoàng.”
“Ta nghĩ đó không phải Phù quốc sai.” Kình Thương nói giúp Phù quốc, “Chỗ này của ta không chứa hết nhiều người như vậy, cho nên Phù quốc dọn dẹp bên sát vách hết rồi.” Đây là sự thực, hơn nữa Phù quốc cũng không thể để hai vương nhét chung một chỗ, một nơi lớn như vậy, Phù quốc cũng có khả năng cung cấp một tòa nhà, làm sao lại để người hai quốc gia chen chung một chỗ xảy ra, đối với Phù quốc sĩ diện mà nói, đây cũng là một việc rất mất mặt.
“Như vậy chỗ của ta là ở sát vách.” Cuồng vương không phải kẻ ngốc, ngay lập tức hiểu rõ ý nghĩ của đám Phù quốc sĩ diện kia, hơn nữa như Hiển vương từng nói, nơi này không chứa được nhiều người như vậy.
Cởi ra lễ phục trang trọng trên người, mặc áo trong thư thích rộng rãi, để áo ngoài ở một bên, thuận tiện khi cần đi vệ sinh thì mặc.
Nhưng Kình Thương chưa kịp nằm xuống, từ một nơi nào đó tiếng thứ gì sụp đổ truyền đến, sau đó nghe được âm thanh ầm ỹ của cấm quân, Kình Thương cũng không nằm xuống nữa, phủ thêm ngoại bào, liền đi ra ngoài.
“Xảy ra chuyện gì?” Khi tới gần nơi sự cố phát sinh, Kình Thương hỏi, sau đó chính mình cũng xuyên qua đám người nhìn thấy chuyện gì xảy ra.
Kình Thương nhìn hết thảy trước mắt, không biết nói gì cho tốt, nguyên bản vách tường chắn hai tòa nhà đã bị phá hỏng, Cuồng vương đang đứng ở nơi vốn là vách tường chào hỏi Kình Thương.
“Như vậy chúng ta liền ở cùng một chỗ.” Cuồng vương vô cùng hài lòng thành tựu của mình, như vậy không phải được giải quyết rồi sao?
Gió tuyết tiếp tục tàn phá, Kình Thương lăng ra, tiếp theo bật cười, trừ Túc Dạ Liêu, vẫn là lần đầu tiên có người có thể khiến y cảm thấy buồn cười như vậy. Cuồng vương này, thật sự phi thường thú vị.
“Như vậy, ngủ ngon, Cuồng vương.” Nói gì với Cuồng vương đều vô dụng, người ta cũng đã làm xong, nói gì nữa cũng vô dụng, hơn nữa, hành vi của Cuồng vương y cũng không tức giận.
“Ngủ ngon. Ngự vương.” Cuồng vương nhìn Kình Thương xoay người rời đi, nhưng không lập tức rời khỏi, mà tận khi thân ảnh Kình Thương biến mất nơi chỗ rẽ, gã mới rời đi.
Ngự vương, dáng vẻ có chút không giống so với tương tượng của gã, vốn cho là một trí giả lãnh khốc mưu tính sâu xa, kỳ thực lại có thể xem như vương giả nhân từ, y không phải vì giết chóc mà chiến đấu, chỉ vì quốc gia, con dân của mình, cũng là người có dã tâm ít nhất mà gã từng gặp.
Đúng, trong mắt Ngự vương gã không nhìn thấy dã tâm, đôi mắt thâm thuý ấy có rất nhiều thứ, nhưng tuyệt đối không có dã tâm.
Không giống gã từng nghĩ, Ngự vương không chút nào giả dối, trái lại thẳng thắn, nhìn thẳng ánh mắt gã không chút né tránh, đó là chân thành không lừa gạt.
Không giống gã từng nghĩ, Ngự vương bị gã coi là đối thủ, trên chiến trường thể hiện thủ đoạn và thiên phú phi phàm rất ghét chiến tranh, không giống gã từng nghĩ, Ngự vương có tính cách kiên cường trầm ổn, một điểm cũng không thấy trên chiến trường lộ ra chút tính liều lĩnh nào, không giống gã từng nghĩ…
Ngự vương gã tưởng không giống, nhưng gã không ghét Ngự vương, thậm chí thưởng thức, trước chưa thấy Ngự vương, gã xem Ngự vương là đối thủ, sau khi nhìn thấy Ngự vương trừ đối thủ, gã còn muốn xem Hiển vương là bằng hữu.
Hiển quốc Ngự vương Kình Thương, Lục quốc Cuồng vương đế, thiên hạ song hùng tương lai lần đầu tiên gặp mặt đều lưu lại hảo cảm và hình ảnh sâu sắc của đối phương, sau một quãng thời gian ở chung, đặt vững tình hữu nghị vừa là địch vừa là bạn giữa hai người.
Thời gian chờ đợi ở Phù quốc kỳ thực rất tẻ nhạt, có điều có Cuồng vương tham gia, Kình Thương đúng là trải qua rất thú vị.
Nói thí dụ như, Cuồng vương vô cùng ngứa mắt kiến trúc Phù quốc, vì vậy rất thích qua địa bàn Hiển quốc, sau đó vô cùng thèm thuồng các loại thiết bị của Hiển quốc, lôi kéo Kình Thương cũng làm cho gã một bộ. Nhàn rỗi vô sự, Kình Thương cũng làm một bộ. Đương nhiên vật liệu do Phù quốc đưa ra.
Lại nói thí dụ như, ở cùng với Cuồng đế ngày càng tự tại, đây là lần đầu Kình Thương gặp được người có thể ở chung, đối với phần tĩnh nghĩa này rất quý trọng, nghĩ đến Cuồng đế thích uống rượu, đặc biệt nhớ lai6 ký ức kiếp trước, mang mấy loại rượu mạnh cao độ tới thế giới này.
Vị cay nồng ấy, vào hầu như hỏa thiêu, thứ rượu sôi trào huyết dịch, khiến Cuồng vương vô cùng yêu thích, cướp đoạt toàn bộ rượu Kình Thương ủ, tuyên bố sau khi uống rượu Kình Thương, sẽ không bao giờ uống rượu khác nữa, thậm chí vô lại nói Kình Thương ủ rượu tiếp cho gã.
Dù sau đó Hiển quốc và Lục quốc vì thiên hạ bá quyền mà bắt đầu đối lập, Kình Thương cũng sẽ đích thân ủ rượu mạnh cho Cuồng đế. Tuy bọn họ là đối thủ, cùng…
Có điều a, mỗi khi Kình Thương ủ rượu cho Cuồng đế, đều khiến Túc Dạ Liêu vô cùng đố kị, khó chịu. Túc Dạ Liêu hẹp hòi đối mặt với Kình Thương không cách nào làm ra việc cố tình gây sự để Kình Thương không làm, chỉ có thể nhấm nháp kết quả chua xót vì đố kị, khiến Kình Thương đặc biệt vì hắn ủ ra một loại rượu động viên tâm linh bị thương của hắn.
Nói trở lại, Kình Thương và Cuồng đế cùng luận bàn, cũng đánh giá khá cao võ nghệ của đối phương. Đao pháp của Kình Thương đến từ huấn luyện đặc thù kiếp trước, loại chiêu thức sát phạt trĩ (trĩ là trẻ con) khí và tàn nhẫn kia đối với Ngự vương mà Cuồng đế gã quen biết không chút tương tự, cũng khiến gã nhìn thấy huyết tính của Kình Thương, hảo cảm với Kình Thương lần thứ hai tăng lên.
Mà Kình Thương từ kiếm pháp của Cuồng đế nhìn thấy trong lỗ mãng có *** tế giảo quyệt, tương tự cũng đánh giá cao Cuồng đế mấy phần, đó không phải một nam nhân chỉ có vũ lực, không biết tiến lùi.
Thêm nữa, hai nước tiến hành luận bàn quy mô nhỏ ở Phù quốc, nhân thủ chính là hai trăm người theo hai vị vương tới nơi này.
Cuồng đế cũng mới biết, Kình Thương còn không mang theo một Thiên phú giả nào, không giống gã, đội ngũ còn có năm Quý tộc, rốt cục thấy được trên đời này có người so với gã còn lớn mật hơn.
Trừ đi Thiên phú giả bên Lục quốc, nhân số được cắt cử khi đến phiên trực, số còn lại liền bắt đầu luận bàn, sau một lần hai lần, còn khiến những quốc gia khác vây xem, dù sao ở nơi này, là không cách nào tiến hành luận bàn, đương nhiên phải đến chỗ rộng rãi, cũng tự nhiên được khắp nơi quan tâm.
Đây là hai phong cách chiến đấu không giống nhau, Lục quốc như dã thú hung mãnh cuồng dã, phe mình dù thất bại cũng chưa bao giờ nhụt chí lùi về sau, càng đánh càng hăng, sau khi nhìn thấy máu thậm chí càng thêm sôi trào. Hiển quốc được huấn luyện nghiêm chỉnh, phối hợp hiểu ngầm, tiến lui có độ, như thể băng cứng, vưa có thể phòng vừa có thể công.
Song phương hai phe đều có thắng bại, nhưng các *** anh Lục quốc cũng biết, thật sự so đấu nơi chiến trường, thắng sẽ là Hiển quốc, vì Hiển quốc không sử dụng áo giáp được vương che chở vang danh thiên hạ trong luận bàn.
Cuồng đế bắt đầu cân nhắc việc tăng cường vũ khí, gã chưa hề nghĩ muốn từ Kình Thương có được vũ khí bí mật của Hiển quốc, gã xem thường làm vậy, nếu chỉ bằng quan hệ hiện tại giữa gã và Kình Thương mà tra xét bí mật của đối phương, như vậy là sỉ nhục với Kình Thương, cũng là vũ nhục đối với mình.
Hiển quốc lại trong những trận chiến này, nhìn thấy sự mạnh mẽ của từng binh sĩ Lục quốc, nguyên vốn cho là võ lực của họ về phương diện cá nhân đã là hàng đầu, nhưng không nghĩ Lục quốc càng thêm lợi hại, nếu không phải binh chủng Hiển quốc phối hợp tác chiến, họ cũng sẽ không thắng.
Kình Thương nhìn thấy càng xa hơn, ở nơi này, trọng kỵ binh của Lục quốc cũng không cách nào phát huy ra ưu thế của mình, đội ngũ Hiển quốc còn cần huấn luyện.
Tháng ngày trôi qua, Phù quốc chi vương có chút nôn nóng, lại không thể thay đổi quyết định của mình vương chưa đến đông đủ đã tiến hành nghi thức đăng cơ, đó không phải là tự đánh vào miệng mình sao? Chuyện này khắp cả thiên hạ đều đã biết rồi.
Phù quốc cuối cùng nghĩ ra biện pháp, dùng tàu bay, nhưng không để ý tới Hiển quốc nơi sản sinh ra tàu bay, mà lợi dụng tàu bay của thương nhân, rốt cục khi cuối xuân tập hợp được thảy các vương.
Hết thảy vương đến đông đủ, vài ngày sau, nghi thức đăng cơ người thừa kế của Phù quốc sắp bắt đầu, đây chính là một việc trọng đại, không phải Phù vương đăng cơ, mà là việc hết thảy vương tụ hội một chỗ vô tiền khoáng hậu như vậy. Toàn bộ Phù quốc khá đắc chí việc này, trừ Phù quốc mạnh mẽ bọn họ ra quốc gia nào có thể có sức hiệu triệu như vậy tụ hội được hết thảy vương, cử hành nghi thức đăng cơ như vậy.
Mấy ngày trước nghi thức đăng cơ này, Kình Thương ở trong phòng mình, nhìn một lá thư, vầng trán nhíu chặt, một mặt thâm trầm.