Liệu đó có phải là định mệnh?

Chương 4: Về nhà ngoại

Trong một phòng của khu ký túc xá,

"Này... Chủ nhật này ta về nhà ngoại chơi a." Như Băng.

"Ừ... Nhớ là khi người xuất hiện cũng phải kèm đồ ăn là được." Ngọc Tuyền nói rồi cất giọng cười đùa.

Hai người còn lại gật đầu như giã tỏi.

Ngoại của Như Băng nấu ăn là tuyệt nhất, đã ăn là khó có thể quên được. Lúc mới vô Như Băng cũng mang khá nhiều đồ ăn do Ngoại mình nấu xem như quà gặp mặt bạn chung phòng. Thế là những  "bạn chung phòng" này mong sao Như Băng nhà ta ngày nào cũng về nhà Ngoại... Vì sao ư? Dĩ nhiên là có thể thỏa mãn dạ dày của các "bạn chung phòng" nhà ta rồi.

"Rồi rồi... Ta biết thừa mà." Như Băng.

***

Trong một phòng thí nghiệm nào đó,

"Cậu hay thật, đúng là khứu giác trời ban..." nói tới đây thì cậu bạn nào đó chợt nghĩ tới một loại động vật nào đó mà người ta đặc biệt danh cho nó là "boss" còn người nuôi nó là "sen" trên facebook, cậu ta liếc nhẹ cậu bạn còn lại trong phòng rồi ho nhẹ nói tiếp, "Lọ thảo mộc lần trước có vấn đề về hương liệu đấy. Một người trong số những người nghiên cứu vì lỡ tay làm rớt lọ hương tổng hợp không ngờ lại bị nhiễm vào lọ thảo mộc này. Họ nói lần sau sẽ kiểm tra thật kĩ lưỡng trước khi trình lên." Hoàng Ngôn mặc blouse trắng, đeo kính bảo hộ, hai tay đeo găng trắng đang đứng chờ kết quả tách sắc kí của loại cây nào đó.

Trình Thiên ăn mặc tương tự đang nhìn tiêu bản trên kính hiển vi bên cạnh, anh cũng nghe ra ý tứ câu đầu tiên vì cậu bạn của mình không những hơi ngưng một lúc mà còn khoa trương cất giọng ho, tiếp xúc lâu cũng thành quen anh cũng không để tâm. "Nếu có lần sau, cậu tự giải quýêt đi."

"Được rồi." Hoàng Ngôn. Nếu có lần sau, mấy người kia cũng nên chuẩn bị tinh thần cuốn gói về quê là được rồi.

"À... Chủ nhật tuần này mình muốn lên rừng một chuyến." Trình Thiên vẫn dán mắt vào thị kính, tay phải đang chỉnh ốc chỉnh tinh, tay trái đang để trên mặt bàn nói với Hoàng Ngôn.

"Là khu rừng gần nhà bố cậu sao? Lại phát hiện được cái gì mới à?" Hoàng Ngôn tò mò quay sang nhìn Trình Thên.

"Ừ."

"Có cần mình đi cùng cậu không?"

"Không cần, cậu có việc khác phải làm..."

"Được rồi." Lại thay cậu ta sắp xếp công việc trong công ty chứ gì.

Cậu bạn nào đó lại bắt đầu thở dài trong lòng, tại sao đến cả chủ nhật ta lại không được nghỉ ngơi cơ chứ.

***

Sáng chủ nhật,

Xe chở khách dừng ở bến thì đã là 6 giờ sáng. Như Băng bị say xe nên nàng thường hay đặt vé xe vào buổi tối để có thể ngủ mà quên đi cảm giác say xe, nhưng cũng chả khả quan hơn, vì có tính cảnh giác khi đi một mình nên nàng cũng chỉ có thể ngủ mơ mơ màng màng không được sâu giấc, nàng thầm thở dài trong lòng...

Như Băng mặc áo thun tay dài sọc ngang đen trắng kết hợp với quần jean và đôi giày bata trắng, tóc búi cao, vai đeo chiếc balo đen trông rất trẻ trung, năng động, nàng ta bước xuống xe. Tuy gương mặt có vẻ mệt mỏi nhưng cũng không hề làm giảm đi một phần nào sự xinh đẹp của nàng ta mà còn có vẻ huyền bí, khó tiếp cận hơn, vì thế ngay lúc này có rất nhiều ánh mắt dồn về phía nàng. Như Băng cũng không để ý, tức tốc bắt một chiếc taxi, vì nhà Ngoại của nàng cách bến xe cũng hơi xa. Như Băng ngồi vào ghế cạnh tài xế để giảm cảm giác say xe một chút.

"Cô bé đi đâu?" Chú tài xế cất giọng hỏi.

"Dạ, chú chở con tới khu rừng phía nam ạ." Như Băng.

***

Trên đường đi, Như Băng ngoái đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, ngắm một hồi thì cảm thán "Ở đây vẫn không thay đổi nhỉ?"

Hồi trước chỉ vào dịp hè Như Băng mới được về nhà Ngoại chơi, thường thì nàng sẽ về chung với bố mẹ, cũng do nàng bị mù đường lại còn hay thích đi lung tung cuối cùng lại còn quên cả đường về. Lại nói nhà Ngoại nàng ở rất gần khu rừng tuy không có thú dữ, nhưng lại rất khó tìm được đường ra nếu không thật sự quen thuộc đường đi sẽ rất dễ bị lạc nên bố mẹ nàng lại càng lo lắng hơn. Đến năm cấp ba thì bố mẹ nàng đưa cho nàng một chiếc la bàn, dặn nàng khi vào rừng thì nhớ mang theo để còn biết đường về. Tới khi vào Đại học nàng mới được bố mẹ cho phép đi một mình về nhà Ngoại chơi khi nào nàng muốn.

Đang hồi tưởng lại truyện lúc trước, thì đột nhiên một chiếc Mecerdes Benze màu đen chạy lướt qua, do bị say xe nên nàng bảo bác tài chạy chậm chậm một xíu, chắc chiếc xe này thấy xe taxi này chạy chậm quá nên mới chạy vượt qua, nàng tình cờ liếc nhìn vị trí lái xe, nàng mắt chữ o mồm chữ a bất chợt thốt lên một tiếng "A!", mắt thì dán chặt vào chiếc xe đã dần đi xa rồi quẹo về phía tay trái xa xa phía trước.

Chú tài xế thấy nàng bất ngờ la lên thì hơi giật mình, quay qua nhìn nàng rồi theo ánh mắt nàng nhìn về phía chiếc xe đã mất hút, chợt hỏi: "Cô bé là lần đầu tiên thấy xe hàng hiệu sao?"

"A?" Như Băng hoàn hồn thấy mình hơi thất thố nàng vội khép miệng lại, nàng cười khan hai tiếng rồi cất lời, "Không phải đâu chú."

Chú tài xế cũng không để ý nữa, tiếp tục công việc lái xe của mình.

"À... Tới ngã ba phía trước chú dừng xe lại dùm con ạ." Như Băng vừa nói vừa dơ tay chỉ về phía con đường phía trước.