Một nam tử đẩy cửa bước vào, khí chất nho nhã, tươi cười, là khuyển yêu
nói chuyện với nàng hôm đó, nàng đoán hình như là quản gia trong nhà.
Đi tới trước mặt Tử Vũ thấy nàng mở to mắt trông chừng hắn, bất động, hắn
không khỏi lắc đầu:” Ngươi như thế nào lại yếu như vậy?”. Nói xong đưa
tay khoát lên vai nàng, nàng liền cảm giác được một cỗ nhiệt lực từ trên vai truyền vào, thân thể lập tức bớt đau đớn.
-“Cám ơn”. Nàng hai tay cử động ngồi dậy.
Quản gia mỉm cười:”Ta là tổng quản phủ Thanh Tương, tên là Bạch Dã”. (Ở đây
mình không biết gọi là phủ gì, nguyên văn là: “Thanh đem phủ”, chả biết
phủ gì, thấy các bạn ở nhà khác để là Thanh Tương nên mình mạn phép để
phủ Thanh Tương, các bạn thông cảm).
Tử Vũ nghe Bạch Dã
nói vậy nhớ ra trên đường đi, Liệt Thanh biết nàng ở nơi hẻo lánh chưa
từng xuất môn sợ nàng nhàm chán, nên lệnh cho vài người đến nói chuyện
phiếm giúp vui cho nàng, chỉ là lúc đó Tử Vũ đang khổ sở vì cưỡi ngựa
nên không để ý, bây giờ nhớ ra liền có chút ấn tượng.
Ở
quốc gia này, yêu giới cùng phàm nhân đối nghịch, ân oán sâu đậm nên hai phương phân chia ranh giới rất rõ ràng, lấy sông Hoàng hà để chia giới, nguyên nhân thù địch đã không còn có thể tra rõ được. Vua ở yêu giới
hiện tại là Long đế cùng hai tướng hộ quốc là Bạch Hổ cùng Chu tước,
dưới 2 tướng quốc là Xích báo, Tử ưng, Lam xà, Thanh khuyển, chỉ nói
chuyện với nhau bằng thực lực.
Nghĩ vậy trong lòng Tử Vũ ánh sáng chợt lóe, Thanh khuyển, Thanh Tương phủ, ông trời ơi, cha chồng
tương lai của nàng thực lực không thể coi thường a.
Bạch Dã
thấy Tử Vũ hai mắt đột nhiên sáng ngời, lắc đầu, vào đế đô đến Thanh
tương phủ, có nhiều ánh mắt nhìn nàng tôn kính như vậy mà nàng không hay biết, bây giờ mới phát hiện ra có thể thấy được lúc đó nàng mệt mỏi cỡ
nào.
-“Tử Vũ tiểu thư, nếu đã thức dậy, mau theo ta đến
phòng khách, đại nhân đang chờ”. Tử Vũ nghe vậy gật đầu, im lặng đi
theo. Không nói tới Liệt Thanh thì thôi, nói tới thì nàng liền cảm thấy
lo lắng, yêu giới, nếu để người kia phát hiện nàng là người, chắc sẽ bị
ngũ mã phanh thây mất a.
Phòng khách, dưới chân trải thảm
hồng, một cái bàn màu vàng kim óng ánh được đặt ở trong phòng. Liệt
Thanh cùng Liệt Hỏa ngồi đối diện, đứng bên cạnh là ba nam tử và một nữ
tử, thấy Tử Vũ đến, Liệt Thanh nhìn nàng ôn hòa nói:” Tử Vũ, còn mệt
không?”
Nàng cười hướng Liệt Thanh nói:”Còn một chút ạ”.
Tử Vũ được Bạch Dã an bài ngồi bên cạnh Liệt Hỏa, thấy hắn ngồi tựa vào
ghế mắt nhắm ngiền, vẻ mặt mệt mỏi, thật hiếm khi thấy nàng mà hắn không cãi vã.
Liệt Thanh từ ái nói:”Con chưa biến hình được, đi
như thế thật khổ cho con, chỉ là thời gian mười ngày sắp hết, đã đến
ngày Liệt Hỏa biến nữ nhi, lúc đó yêu lực của nó rất yếu nên phải gấp
rút về ngay”.
Tử Vũ nghe Liệt Thanh nói mới hiểu tại sao
phải đi ngày đi đêm không ngừng nghỉ, nhìn bộ dạng hắn mệt mỏi, nàng
thật tiếc vì đã bỏ lỡ một lần biến nữ nhi của hắn. Đang dùng ánh mắt
gian tà nhìn hắn, đúng lúc hắn cũng vừa mở mắt, thấy nàng nhìn, hắn liền trừng mắt lên:”Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, nếu không ta đánh chết
ngươi”.
Tử Vũ nheo mắt:”Ngươi nghĩ ta không đánh lại ngươi sao?”
Liệt Hỏa khinh miệt hừ lạnh, còn hỏi, không cần xuất ra toàn lực, dùng móng
vuốt vả nàng một cái, nàng liền chết, với lại còn chưa hóa hình được,
không có cấp bậc đấu với hắn. Tử Vũ thấy giằng co không lại hắn liền hắc hắc cười lạnh, liếc mắt một cái quay đầu không thèm tranh cãi.
Liệt Thanh vẻ mặt nghiêm túc trừng Liệt Hỏa cả giận nói:”Liệt Hỏa sao lại nói thế?”.
-“Hắn là đang nói thật, đánh không lại là đánh không lại, điểm ấy ta thừa
nhận”. Tử Vũ ngắt lời Liệt Thanh, cười không để ý nói.
Liệt Thanh im lặng nhìn Tử Vũ, Liệt Hỏa nghe vậy khoanh tay hung hăng nhìn nàng:”Ngươi thật biết chuyện”.
Tử Vũ gian xảo nhìn lại Liệt Hỏa cười nói:”Sau này ngươi lúc biến nữ nhi
đừng để ta thấy, nếu không, ta thấy một lần đánh ngươi một lần, xem
ngươi mạnh thế nào?”. Biến nữ nhi là lúc yêu lực hắn mất hết, nàng nghe
tin này thật tốt a.
Liệt Hỏa mặt mày xanh mét, lửa giận lại lên, đánh một quyền về phía Tử Vũ hét:”Bây giờ, ta đánh ngươi trước”.
-“Ba ba, Liệt Hỏa đánh con”. Tử Vũ không thèm tránh, nàng nhìn Liệt Thanh cười ma mãnh nói.
Mấy người nãy giờ đứng bên cạnh xem kịch vui không khỏi cười ra tiếng, Bạch Dã nhanh tay bắt được tay Liệt Hỏa cười nói: “Lấy mạnh hiếp yếu, tác
phong này thật không tốt a”.
Mặt Liệt Hỏa liên tục biến đổi
bảy sắc cầu vồng, ngực bụng phập phồng, hung hăng trừng Tử Vũ, nghiến
răng nghiến lợi:” Ngươi chờ đó cho ta”. Nói xong liền một quyền nện
xuống bàn, làm cái bàn đóng bằng gỗ quý nát vụn một góc.
Liệt
Thanh thấy vậy cùng Bạch Dã liếc mắt một cái, Liệt Hỏa bị biến nữ nhi,
tuy bề ngoài không có biểu hiện gì nhưng trong lòng lại rất để ý, nếu ai nhắc đến chuyện đó hắn sẽ không nói tiếng nào quay mặt bỏ đi, thấy vậy
trong lòng bọn họ rất khó chịu. Bây giờ mới nghe Tử Vũ nói một câu đã
nổi giận, 18 năm qua chưa từng thấy, thấy Liệt Hỏa thương tâm phẫn nộ,
mắt hai người sáng lên.
-“Tử Vũ, ta giới thiệu cho con mấy
trợ thủ cũng là bằng hữa của ta, bọn họ đều là thân tính nên nếu sau này có chuyện gì, không có ta con có thể tìm bọn họ”. Liệt Thanh trầm mặc
giây lát giới thiệu mấy người nãy giờ đứng bên cạnh đang nhìn nàng cười.
-“Đây là Hắc Sa thúc thúc, Hoàng Diệc thúc thúc, Thu Đình thúc thúc, và dì
Phi Ngữ”. Công phu lấy lòng người của Tử Vũ không tệ, nhìn mấy vị nam nữ trưởng bối trước mắt, là quản sự của thanh tương phủ, tuổi cùng Liệt
Thanh, Tử Vũ liền tươi cười chào hỏi, trước lấy lòng người sau này cũng
không lỗ lã gì.
Dì Phi Ngữ cười gật gật đầu nhìn Tử Vũ:”Thật ngoan, so với Liệt Hỏa đúng là đáng yêu hơn nhiều, sau này có việc con
cứ đến tìm ta”.
Giới thiệu làm quen vài câu, Liệt Thanh nói
với Tử Vũ:” hai ngày nữa đế đô học viện khai giảng, ta đã bảo dì Phi Ngữ ghi tên cho con, hai ngày sau con cùng Liệt Hỏa đi học, ở đây lão sư sẽ dạy con cách công kích cùng phòng thủ”.
-“Đi học a?”. Tử Vũ há to miệng, có lầm không, yêu quái còn phải đi học? Đầu năm nay yêu tinh thật tiến bộ.
Liệt Thanh gật đầu:”Đế đo học viện có thầy giáo tốt nhất, lão sư sẽ dạy cho
con biết làm thế nào để tiến công cùng phòng thủ, cũng sẽ dạy một chút
kiến thức về yêu giới, Tử Vũ, phải chăm chỉ học thật tốt, yêu giới bây
giờ mặc dù rất yên bình, nhưng vẫn có sự không công bằng giữa mạnh và
yếu, nơi này hết thảy đều phải dựa vào thực lực, dùng sức mạnh để nói
chuyện, bất kể thế nào con cần phải có năng lực để tự bảo vệ mình”.
Tử Vũ nghe lời nói chân tình của Liệt Thanh, liền gật gật đầu cười, nhưng
tâm trạng lại thật sự rất bất an, nàng âm thầm kêu khổ, nàng không phải
lang yêu, học như thế nào đây? Ông trời, ông thật hại người không cần
đền mạng mà.