Liệt Hỏa Như Ca

Quyển 2 - Chương 2

Như Ca và Ngọc Tự Hàn trở về phủ Tĩnh Uyên Vương đã gần một tháng,tiết trời càng lúc càng lạnh.Cây cối trong sân đình trụi hết lá,chỉ còn lưa thưa vài nhánh cây trơ trọi đón nắng.Gió mang theo từng hạt tuyết nhỏ,hắt lên mặt người những cơn buốt lạnh.

Bên ngoài có vài chiếc xe ngựa lộng lẫy và mấy cỗ kiệu hoa tôn kính,bọn phu kiệu cung kính đứng sang một bên,lũ ngựa vì phải chời lâu,không chịu được khua móng lộp cộp trên mặt đất.

Một bức rèm bông màu xanh che phủ cửa phòng,bọn a hoàn thi thoảng mang vào nơi ấy trà nóng, điển tâm,than sưởi, tiếng nói chiện bên trong xuyên qua rèm cửa loáng thoáng truyền ra ngoài.

“Đã hơn ba canh giờ rồi,chẳng biết thân thể của vương gia có chịu nổi hay không”. Hoàng Tông áp mặt vào song cửa,nhăn mày nhìn qua bức rèm che.

Như Ca cuối đầu khâu chiếc áo choàng,nàng nói: “Yên tâm đi ,sẽ kết thúc ngay thôi”.

Hoàng Tông hiếu kì hỏi: “Sao cô biết chứ?”

Như Ca chớp chớp mắt: “Ta đã mua chuộc Huyền Hoàng rồi.Hi hi,chỉ cần bọn họ bàn bạc việc quá ba canh giờ, Huyền Hoàng sẽ nói với bọn họ rằng Hoàng Thượng phái ngự y đến bắt mạch cho sư huynh”.

“Ngự y á?”. Hoàng Tông trố mắt. “Cô bảo Huyền Hoàng lừa gạt bọn họ ư?”

“Lừa gạt gì chứ,ngự y đang ở đại sảnh chờ ngay phía sau kia kìa”. Như Ca cười thật dê thương. “Ta chỉ để cho ông ta chọn thời gian xuật hiện chính xác mà thôi”.

Hoàng Tông cũng bật cười.

Cô càng ngày càng thích Như Ca,nàng thông minh lanh lợi,thấu hiểu lòng người,hơn nữa lại không có tật chua ngoa đanh đá như các tiểu thư khác.

Như Ca hạ chiếc áo choàng trong tay xuống,thở dài bảo: “từ khi Hoàng Thượng giao quyền phê chuẩn tấu chương và đều động cấm quân cho sư huynh,thời gian nghỉ ngơi của huynh ấy càng lúc càng ít đi”. Tận khi những người ấy đi rồi,Ngọc Tự Hàn còn phải thẩm duyệt sổ sách từ các nơi đưa tới,thường phải đến tận khuya,muốn ngủ cũng không được.

“Phải đó”.Hàng mi của Hoàng Tông cũng nhíu chặt.”Hoàng Thượng long thể bất an,không thể nhọc sức,tuy nhiên nếu cứ như vậy thì thân thể của vương gia cũng sẽ chẳng chịu nổi…”

Trong sân truyền ra tiếng huyên náo.

Các vị đại thần tong triều với áo gấm bào ngọc từ thư phòng bước ra,bọn họ vừa tiếp tực đàm luận, vừa hướng ra ngoài phủ.

Như Ca vội vã đứng dậy nói: “Ta đi xem sư huynh”.

Trong thư phòng

Tách trà, đĩa thức ăn còn chưa kịp thu dọn,bừa bộn trên bàn.tấu chương được thẩm duyệt cao chừng ba thước,chất chồng trên bàn sách làm bằng gỗ trầm hương.

Ngọc Tự Hàn có chút mệt mỏi,gương mặt tuấn tú nhuốm vẻ phờ phạt,đôi mắt nhắm lại như đã thiếp đi.Tách trà sứ trắng khắc hoa xanh nắm hờ bên tay phải của y,bên trong, Bích Loan Xuân đã không còn chút hơi ấm nào.

Tách trà được nhẹ nhàng lấy ra.

Một tấm chăn bong màu xanh khẽ đắp lên phần đầu gối có vẻ phong phanh của Ngọc Tự Hàn.

Kế đó xe lăn được cẩn thận đẩy đến bên chiếc giường đặt sau bức bình phong trong thư phòng,Như Ca khẽ khàng ôm lầy y,nhẹ nhàng đặt trên giường,sau đó kéo chăn đắp cho y đến tận cằm.Lúc này bọn a hoàn tiến vào,định thu dọn mọi thứ lại bị nàng khoát tay,ra hiệu lát sau hãy trở lại.

Yên tĩnh nghỉ ngơi chính là thứ y cần nhất vào lúc này.

Nàng ở bên mép giường chống cằm nhìn y thật lâu,cuối cùng thở dài một hơi,định bỏ đi

Tay…

Lại bị nắm giữ bởi một bàn tay ấm nóng khác

Nàng giật mình quay đầu lại.

Ngọc Tự Hàn đang nắm lấy tay nàng,hai mắt đã mở.Y gối đầu trên chiếc gối màu xanh,khóe môi hé nở một nụ cười ấm áp như châu ngọc.

“Đừng đi mà”. Giọng nói khàn khan mang chút uể oải,nhưng lại có sức lay động đến kì lạ

Như Ca mở to hai mắt: “Thì ra huynh giả vờ ngủ?!.Sư huynh xảo huyệt quá đi mất.”

Ngọc Tự Hàn dịu dàng mĩm cười.

Y chưa hề ngủ,có điều,y lại thích sự săn sóc chu đáo của nàng.Khi được nàng ôm trong long,khi tay của nàng đắp chăn cho y,cõi lòng của y suýt nữa đã bị sự ấm áp ấy nhấn chìm.

Như Ca lắc đầu nói: “Sư huynh,huynh mệt cả buổi chiều rồi,ngủ một giấc đi có được không?Đợi đến bữa tối muội lại gọi huynh dậy”

Ngọc Tự Hàn vẫn nắm chặt cánh tay nàng,mĩm cười đáp: “Ừ”.

Như Ca hài lòng gật đầu,vừa định bỏ đi,bỗng nhiên khựng lại trừng mắt nhìn y. “Thế thì huynh phải buông nuội ra chứ”. Cứ nắm tay như thế này,làm sao nàng rời khởi được đây.

Y vẫn cười thật dịu dàng. “Đừng đi mà”

Nàng muốn để y được nghỉ ngơi,cũng biết rằng nếu nàng vẫn kiên quyết thì y sẽ để nàng đi.Thế nhưng,nhìn vào nụ cười hệt như mùa xuân của y,nàng lại mềm lòng.Nàng ngồi xuống,vỗ vỗ mu bàn tay y,thở dài nói: “Muội không đi thì làm sao huynh nghỉ ngơi được chứ?”

Ngọc Tự Hàn cười nhạt đáp: “Ta muốn “nghe” muội nói chuyện”. Từ khi quay trở lại phủ, y bận việc triền miên,đã lâu lắm không được trò chuyện một trận thỏa thê với nàng.

Như Ca nhíu mày ngẫm nghỉ,đột nhiên ánh mắt lóe sang,cầm tay y đặt sát lên môi mình, cao hứng cười nói: “Như vậy đi,huynh dùng ngón tay nghe muội nói chuyện,để nhắm mắt lại mà nghỉ ngơi.Như vậy có được không?”

Ngọc Tự Hàn gật đầu.

Sau đó,y thiêm thiếp,nàng thủ thỉ.

Tấm màn xanh che trên giường khẽ phất phơ,chuỗi chuông ngọc khi thì lặng tiếng,khi thì khua vang,than trong lò lép bép nổ giòn…Thế nhưng,trong thế giới yên tĩnh của y,y chỉ “nghe” thầy mỗi thanh âm của mình nàng. “Huynh gần đây mệt mỏi quá sức,muội lo lắng lắm,huynh có biết hay không?” Nàng bất đắc dĩ lên tiếng phàn nàn: “Ngay cả mấy hôm nay, đến nửa đêm huynh mới đi ngủ,thân thể dường như cũng hao gầy đi.Lạ thật đấy,làm sư huynh mà sao cứ khiến cho muội của mình phải lo lắng thế chứ…”

Y siết chặt tay nàng,mắt nhắm lại,miệng nở nụ cười

“Không biết bệnh của Hoàng Thượng đến khi nào mới khỏi nữa”.Nàng thở dài. “Hy vọng đến lúc ấy,huynh sẽ rãnh rỗi hơn”.

Nàng suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu. “Hoàng Thượng cũng lạ thật đấy,những việc này sao không giao cho Cảnh Hiến Vương hay Kính Dương Vương giải quyết chứ? Bọn họ còn hứng thú nữa là.Giao quyền lực lớn như vậy cho huynh,e rằng sẽ có rất nhiều người trong lòng thấp thỏm”.Trước đây,su huynh được Hoàng Thượng yêu mến,nhưng vì thân thể tàn tật cho nên không bị các vương gia khác coi như kình địch,mọi sự minh tranh ám đấu đều diễn ra đa phần là giữa Cảnh Hiến Vương cùng Kính Dương Vương.Nhưng Hoàng Thượng lần này mắc bệnh lại giao trọng quyền cho su huynh,sợ rằng…

“Sư huynh,huynh mong muốn kế thừa hoàng vị ư?”Vấn đề này đột nhiên bật ra từ chính miệng nàng,khiến cho nàng cũng phải giật mình ngạc nhiên.

Ngọc Tự Hàn đã “nghe” được.

Y không mở mắt ra, thấp thoáng mĩm cười,nụ cười thật khẽ.

“Không muốn”

Nàng thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực,cao hứng cười nói: “Tốt quá! Phụ thân muốn muội kế thừa Liệt Hỏa sơn trang,muội đã cảm thấy phiền phức lắm rồi,nếu như trở thành Hoàng Thượng,những chyện phiền não nhất định là có rất nhiều.Sư huynh không muốn làm Hoàng Thượng,sau này hãy ở bên cạnh Ca nhi,để Ca nhi chăm sóc huynh…”

Bỗng nhiên nàng sững người

Trên chiếc gối xanh mềm mại,gương mặt anh tuấn của Ngọc Tự Hàn thoáng ửng hồng,đôi môi y cũng trở nên ướt đỏ một cách kì lạ…

Mặt của nàng cũng đỏ bừng lên.

Bởi vì….

Lúc nàng vỗ ngực,nhất thời quên mất tay của y đang trong tay mình.Lòng bàn tay y vừa vặn bị đặt áp lên khuôn ngực của nàng!

Thình thịch! Thỉnh thịch. Nhịp tim như trống dồn.

Nàng vội vã rút tay ra, hối hả bước lùi lại,trong lúc bối rối bị ngã mất thăng bằng,chân vướng vào ghế,ngã oạch xuống giường.

Rèm xanh phơ phất như mây khói.

Chuỗi chuông ngọc leng keng khua vang.

Gió khẽ khàng thốc lên mành cửa.

Than trong lò đang cháy đỏ,căn phòng ấm áp như tiết trời tháng ba.

Ngọc Tự Hàn khẽ khàng ôm lấy Như Ca. Vòng tay của y dịu dàng,hệt như nụ hoa e ấp đầu tiên của mùa xuân sắp hé mở.

Nàng nằm trong lòng y.

Nàng có thể nghe thấy nhịp tim đập trong trái tim y,nhẹ và nhanh như nhịp tim của một chú nai con băng băng chạy.

“Ca nhi…”.Y gọi tên của nàng,nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên.

Mặt nàng đỏ như than hồng…

Mặt nàng đỏ tựa như ráng chiều….

Lúc này,cửa phòng bị đẩy ra,rèm bông vén lên, Huyền Hoàng tay mang một tấm thiệp mời bước vào.

Như Ca phốc một cái,nhảy bật khỏi lòng Ngọc Tự Hàn.

Huyền Hoàng khẽ ho một tiếng,vẻ như không trông thấy gì cả,bước đến trước giường Ngọc Tự Hàn,cung kính nói: “Phủ Cảnh Hiến Vương gửi thiếp mời đến,buổi tiệc đêm nay mời người và Liệt tiểu thư cùng tới tham dự”.

Buổi tối tại phủ Cảnh Hiến Vương.

Hàng trăm ngọn đèn lồng đỏ thắm thắp sáng nhấp nháy trên hành lang,đám thị nữ thanh tú với áo voan xanh mỏng manh đang tha thướt qua lại trên ấy.

Giữa nhà, mười mấy chiếc lò sưởi cực lớn hừng hực cháy sáng,ấm áp tựa mùa xuân,rực rỡ như ban ngày.

Song gỗ màu son chạm trổ hoa văn,mành cửa trong và mỏng như cánh ve,non bộ ở sân đình róc rách tiếng nước chảy,bóng cây đu đưa,ánh đèn tuyệt đẹp,mỹ nhân rập rờn tiến vào như mắc cửi.

Hương rượu thịt thơm phức.

Chén rượu bằng vàng tinh xảo,đữa ngà voi nạm hồng ngọc,những thiếu nữ ca múa tuyệt sắc trong âm thanh,mê hoặc của đàn sáo đang say sưa khiêu vũ.

Các vương tử và trọng thần trong triều đều tựu tại điện cùng cạn chung đổi chén thay nhau chúc tụng Cảnh Hiến Vương.

Cảnh Hiến Vương ngồi ở vị trí chủ tọa giữa đại điện,đôi mắt xếch như có vẻ chuếnh choáng men say,gương mặt trắng nõm trở nên ửng hồng.Y cầm chén rượu trong tay, quên cả uống cạn,ánh mắt nheo nhìn về phía người con gái áo đỏ trong buổi tiệc đến thất thần.

Lưu thượng thư trông theo ánh mắt của Cảnh Hiến Vương,trong lòng cũng thầm kinh ngạc.

Người con gái áo đỏ ấy chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh Tĩnh Uyên Vương,không có áo quần diễm lệ,không có trang sức lấp lánh,nhưng lại như một ngọn lửa bừng bừng cháy sáng,tỏa ra thứ hào quang khiến người ta không mở nổi mắt.Nàng đang chăm chú nhìn Tĩnh Uyên Vương,ánh mắt ẩn chứa vẻ quan hoài có thể khiến cho đàn ông trên đời này phải đố kị.

Mỹ nhân y đã gặp vô số.

Nhưng thiếu nữ áo đỏ này lại đẹp đến mức rung động lòng người,phảng phất như phượng hoàng đang tắm trong lửa nóng,khiến người ta thở không ra hơi.

“Dường như so với lần đầu gặp gỡ,cô ta đã đẹp hơn nhiều”.Cảnh Hiến Vương có vẻ ngạc nhiên,thầm thì nói.Chẳng lẽ vẻ đẹp cũng có thể bùng phát với tốc độ kinh người như vậy sao?”

Lưu thượng thư thấp giọng nói: “Liệt Minh Kính tuyên bố cô ta sẽ là người kề thừa Liệt Hỏa sơn trang”.

“Không phải là Chiến Phong ư?”

“E là Liệt Minh Kính còn ngầm đề phòng với Chiến Phong”.

Cảnh Hiến Vương nhướng mày nhìn lão,khóe miệng nhếch lên một nụ cười kì lạ:

“Nói cách khác,có được cô ta rồi thì xem như có được Liệt Hỏa sơn trang”.

Lưu thượng thư mĩm cười thật khiêm tốn đáp: “Đúng vậy”.

Cảnh Hiến Vương chầm chậm nhấp cạn rượu trong chén.

Lưu thượng thư vội vã rót đầy thêm cho y. “Có điều,nếu như hạ thần nhớ không lầm,Tĩnh Uyên Vương và cô ta đã có hôn ước rồi.”

Cảnh Hiến Vương cười lạnh: “Chỉ cần ván chưa đóng thuyền,biến cố sẽ còn nhiều lắm”.

“Đúng! Đúng !” Lưu thượng thư luôn miệng khen phải.

Đến đây đã được một canh giờ,do hơi ấm của lò sưởi ở bên cạnh,Như Ca gật gù muốn ngủ thiếp đi.Đối với loại tiệc rượu tẻ nhạt này,nàng thật sự chẳng có chút hứng thú nào,chỉ miễn cưỡng uể oải nếm thử vài món ăn bắt mắt trện bàn.Nàng có thể cảm giác được ai đó đang chăm chú nhìn mình,nhưng nàng chẳng buồn nhìn lại.Những chuyện sư huynh phải xử lý và lo lắng đã quá nhiều rồi,nàng không muốn gây thêm phiền phức cho y nữa.

Nàng gắp một miếng đậu phụ mềm vào đĩa cho Ngọc Tự Hàn.Vốn dĩ từ trước tới giờ không thích thức ăn nặng mùi nên đêm nay y ăn rất ít,chẳng biết có đói hay không.

Ngọc Tự hàn mĩm cười.

Y lăng lẽ ăn hết miếng đậu phụ mà nàng đã gắp cho y.

Nàng liền bật cười vui vẻ.

Trong gian phòng lớn náo nhiệt,Ngọc Tự Hàn trên xe lăn hệt như một viên ngọc quý giữa chốn linh sơn thủy tú,hào quang nhàn nhạt chuyển động.

Thời khắc này,nàng đột nhiên cảm thấy may mắn vì y không nghe được.

Vì không nghe được cho nên những lời xì xầm nhỏ to của các vị vương tử và các vị đại thần,đều là sùng kính hay ghen ghét đều không ảnh hưởng đến tâm tình tĩnh lặng của y.Từ khi Hoàng Thượng giao lại quyền lực cho su huynh,nàng hiểu rằng y sẽ phải chịu đựng nhiều áp lực hơn trước.Không ngờ nghe thấy âm thanh,những thứ hỗn tạp và ồn ào ấy sẽ giảm đi rất nhiều.

Nàng nghĩ thế liền khẽ nở một nụ cười.

Ngọc Tự Hàn nhìn nàng,không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên mĩm cười.Tuy nhiên,chỉ cần nhìn thấy được nụ cười của nàng đã là tốt lắm rồi.

‘Hoàng-Thượng-đến!”

Mọi người trong điện cuống quýt quỳ xuống tiếp giá.

Hoàng thượng khởi giá đến phủ Cảnh Hiến Vương ngoài dự liệu của mọi người.Khi Hoàng Thượng mang quyền điều động cấm vệ quân và phê duyệt tấu chương,giao cho Tĩnh Uyên Vương,trong cung lập tức dấy lên lời đồn về sự thất thế của Kính Dương Vương và Cảnh Hiến Vương.Tuy Tĩnh Uyên Vương thân thể tàn tật,các thế lực trong triều đình đều cho rằng khả năng y thừa kế hoàng vị là không cao,thế nhưng,y trời khó đoán,lòng dạ của Hoàng thượng mấy ai có thể hiểu thấu.

Mà lúc này Hoàng Thượng vốn đang mắc bệnh,nhưng vẫn đích thân đến phủ Cảnh Hiến Vương,chẳng lẽ tình thế đã có điều gì thay đổi.

Sau khi mọi người bình thân,Cảnh Hiến Vương cảm tạ niềm vinh hạnh được phụ hoàng giá lâm,Hoàng Thượng cũng tỏ ý hài lòng đối với y.

Bầu không khí của tiệc rượu đã đến cao trào.

Tiếng nói cười cha gọi con vâng dường như đã phá vỡ mọi suy đoán suốt mười mấy ngày nay trong triều đình.

Nhìn Hoàng Thượng,Như Ca thầm giật mình.

Đây là lần thứ hai nàng được trông thấy Hoàng Thượng.Dáng vẻ của người so với lần trước đã già đi rất nhiều,khóe mắt và bờ môi của người hơi trễ xuống,da thịt cũng nhão ra.Giữa trán ông thấp thoáng làn khí đen,nhưng đôi môi lại đỏ tươi đến dị thường.

Nàng nhíu mày,một cảm giác mơ hồ chợt lướt qua tim.Nàng nghiêng đầu,cố gắng nắm bắt y nghĩ kì lạ ấy,vô tình bỗng nhìn xuyên qua tấm màn cửa trông suốt như cánh ve…

Giữa màn đêm nhạt nhòa như mây mù.

Dười ánh đèn lưu ly bảy sắc rực rỡ.

Cạnh bóng cây đang đong đưa tựa ma quỷ là một dáng hình yêu tà màu đỏ thẫm tựa như máu tươi chốn địa ngục.

Y ngẩng đầu cao ngạo,nhẹ nhàng ngửi chén rượu bằng vàng giữa những ngón tay trắng bệch.Chén rượu nằm trong tay y,trên chén có khắc những hình thù hoa văn tinh xảo kì lạ.

Y đứng chân trần.

Bộ y phục đỏ như máu tung bay theo gió.

Đột nhiên,người áo đỏ dường như trông thấy nàng.

Cách nhau bởi một mành cửa trông suốt.

Y,trông bóng tối của sân đình.

Nàng,tại gian phòng đầy huyên náo.

Ánh mắt thật dữ dội.

Người áo đỏ hệt như đang nhìn nàng,lại có vẻ như nhìn xuyên qua nàng mà vọng đến một nơi xa xăm vĩnh hằng nào đó,nốt đỏ hồng trên trán y vừa có vẻ tà mị lại thoáng nét đa tình.

Như Ca hoảng hốt như rơi vào cõi mộng.

Mãi đến khi nàng chớp chớp mắt,lay cánh tay Ngọc Tự Hàn,muốn y cũng trông thấy người áo đỏ ở song cửa ấy.

Ngọc Tự Hàn nhìn ra phía sân đình.

Qua bức mành cửa mỏng manh như sương khói,chỉ có thể trông thấy từng ngọn đèn lồng hoa lệ trong bóng đêm.

Như Ca dụi dụi mắt,chẳng lẽ nàng lại vứa hoa mắt ư?

“Gần đây chiến sự với Oa quốc đã có phần lắng xuống”.Giữa yến tiệc,Cảnh Hiến Vương tâu lên Hoàng Thượng. “Có điều,tướng sĩ của chúng ta cũng thương vong rất nhiều”.

Oa quốc chỉ vốn chiếm cứ vài hòn đảo trên biển,lấy đánh cá làm nghề mưu sinh.Thế nhưng,từ khi võ sĩ tại Oa quốc trở nên thịnh hành,bọn người nơi ấy cũng nhiều dã tâm và tham lam hơn.Bọn họ bắt đầu chỉ tấn công rải rác,về sau dần hành động có tổ chức,xâm chiếm và nô dịch dân chúng trên đất liền.Mấy năm gần đây,Oa quốc ngày càng cuồng vọng,thậm chí còn có mưu đồ làm bá quyền cà Trung Nguyên.Triều đình đã rất nhiều lần phái binh giao tranh,nhưng cứ đánh rồi lại ngừng đánh,mối họa ngầm cuối cùng vẫn chưa được giải trừ.

Cảnh Hiến Vương trầm giọng nói: “Hôm trước,Oa quốc phái sứ thần dâng cho Uy Viễn tướng quân một phong thư.ngỏ ý muốn cầu hòa,từ nay không gây chiến sự nũa”.

Lời này vừa nói ra.Cả tòa điện đều chấn động! Nếu như có thệ nghị hòa,triệt bỏ hoàn toàn uy hiếp từ Oa quốc,đối với bách tính ở duyên hải và triều đình quả là tin vui.

Tinh thần của Hoàng Thượng cũng chuyển biến lớn.Ngưới nói: “Ồ! Là Oa quốc chủ động muốn cầu hòa sao?”

“Vâng”.Cảnh Hiến Vương gật đầu xác nhận. “Nhưng Oa quốc ngõ ý nhất định phải nhận được thành ý từ phía chúng ta mới yên tâm giảng hòa.”

‘Thành ý như thế nào?”

“Hôn nhân kết giao”

“Ha ha”.Hoàng thượng cười đáp: “Việc này dễ thôi”

Các vương tử đại thần trong buổi tiệc cũng thở phào nhẹ nhõm.Hôn nhân chính là con đường hòa hoãn chiến tranh hiệu nhất từ trước tới nay.Công chúa xinh đẹp trong cung có rất nhiều,chọn lấy một người gả đến Oa quốc là được.

Thế nhưng Cảnh Hiến Vương lại nhíu mày nhăn mặt như có nỗi khổ tâm.

Hoàng Thượng lấy làm lạ hỏi: “Có gì không ổn hay sao?”

Cảnh Hiến Vương trầm ngâm nhìn về Ngọc Tự Hàn trong buổi tiệc.

Ngọc Tự Hàn cả người khoác cẩm bào trang nhã màu xanh ngọc,tóc kết ngọc dương chi,tay đeo nhẫn “dương chi bạch ngọc”. Y ngồi trên xe lăn,ánh mắt điềm tĩnh,khí chất cao quý,tạo cho y một vẻ không giận mà oai.

“Sứ giả Oa quốc nói,trưởng công chúa của bọn họ muốn làm vương phi của Tĩnh Uyên Vương"

Đêm đầu đông,gió khuya mang hơi lạnh,cỏ cây xao xác reo vang.Ánh trăng xuyên qua những tán cây trong rừng,hắt bóng xuống con đường nhỏ yên tĩnh.

Một chiếc kiệu ấm màu xanh.

Đám người khiêng kiệu,bước chân vừa nhanh vừa khẽ khàng.

Huyền Hoàng và Bạch Hổ đi bên cạnh chiếc kiệu ấy,cận thận theo dõi hai bên đường.

Trong kiệu có một lò than cháy đỏ,lốp bốp nổ vang.

Như Ca xoa xoa hai tay trên lò sưởi cho ấm,khẽ giậm chân.”Tiết trời càng lúc càng lạnh”.

Ngọc Tự Hàn không “nghe” được.

Hàng mi thanh tú của y thoáng chau lại,ánh mắt xa xăm,những ngón tay của bàn tay phải thon dài nắm lại,nhẹ nhàng đặt trên chóp mũi.Y đang tập trung nhớ lại một vài chuyện,bộ cẩm bào màu xanh nhạt của y trang nhã nổi bật như ánh trăng.

Tay Như Ca cầm một chiếc áo lông chồn.

Nàng khoắc chiếc áo ấy lên vai Ngọc Tự Hàn.

Sự ấm áp bất ngờ khiến y thoát khỏi dòng suy nghĩ mà quay đầu lại,trong thấy nụ cười rãng rỡ của Như Ca.

“Muội vừa làm xong chiều nay đấy”. Nàng chun chun mũi cười nói: “Vốn định vài ngày nữa mới tặng cho huynh,có điều…”.Nụ cười của nàng nhuốm vẻ ảm đạm: “Hay là cứ đưa cho huynh trước sẽ hay hơn,sau này không cần muội lo lắng những việc này cho huynh nữa.”

Ngọc Tự Hàn chăm chú nhìn nàng.

Nàng cuối đầu,ủ rũ cắn môi.Đáng giận thật,giọng điệu nàng sao lại khác thường như vậy? Nhưng nghĩ lại,nàng không khỏi phì cười, y làm sao mà “nghe” được giọng điệu của nàng chứ?

Tấm áo lông chồn được nhẹ nhàng đắp lên bờ vai của nàng.

Nàng ngạc nhiên ngẩn đầu lên.

Tay trái của Ngọc Tự Hàn vẫn đặt trên vai Như Ca,dịu dàng vỗ về nàng. “Muội cũng cẩn thận kẻo lạnh.”

Nàng bỗng thấy sống mũi cay cay,chỉ muốn nhào vào lòng y mà làm nũng,mà gào khóc cho hả dạ.Thế nhưng, một tình cảm không tên lại khiến cho nàng ngẩng mặt lên,lạnh nhạt nói: “Huynh không thích áo muội làm cho huynh đúng không? Huynh chê nó thô,vụng đúng không?”

Tay của Ngọc Tự Hàn đông cứng lại.

Y hiếm khi thấy nàng tưc giận như vậy.

Giọng của y mang vẻ lo lắng: “Ca nhi..”

Nhịp điệu khẽ đu đưa.

Gió đêm thổi rèm kiệu bay phất phơ.

Nhìn vào ánh mắt lo lắng của y,nàng chán nản đến độ hận không thế hất văng cái lò sưởi kia đi.

“Xin lỗi…”.Nàng nắm chặt lấy hai bên chéo áo,khoác kín thân thề đang phát lạnh của mình,giọng bực tức nói: “Huynh không cần để ý,muội đang có chút bực bội.”

Ngọc Tự Hàn mĩm cười.

Y nhẹ nhàng kèo lấy tay áo của nàng,cầm chiếc áo lông chồn do nàng dày công làm khoác lên vai y,sau đó ôm nàng ủ kín vào trong lòng áo.Đầu của nàng kề bên cổ y,từng sợi lông chồn màu bạc mềm mại phất phơ theo nhịp thở của nàng và y.

Nàng có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim y.

Thình! Thịch! Thình! Thịch!.

Y ôm lấy bờ vai nàng,hơi thở nóng ấm phả vào tai nàng: “Ta thích lắm”.Thích chiếc áo do nàng tự tay khâu,thích có nàng bên cạnh,thích mọi chuyện liên quan đến nàng.

Như Ca chỉ cảm thấy hai má nóng bừng bừng như có lửa thêu,tim đập liên hồi như muốn phá tung lồng ngực.

Hơi nóng từ lồng ngực nàng truyền đến đóa hoa băng bên trong vạt áo.

Hoa băng tỏa ra khí lạnh rét căm căm.

Như sương trắng chầm chậm phiêu tán mà thanh thoát ra khỏi ngực nàng.

Hoa băng trong suốt,tức thời phát ra ánh sáng rực rỡ.

Đỉnh núi Côn Lôn,tuyết trắng ngút ngàn quanh năm chẳng đổi.

Ánh trăng soi lên mặt tuyết tại chóp núi.

Ánh sáng thuần khiết chói lọi.

Tận nơi tuyết phủ đến chim chóc cũng hiếm khi bay vào nơi này,có một động băng thần bí.

Trong truyền thuyết tại động băng này đã từng sinh ra một tiên nhân.

Tiên nhân áo trắng như tuyết…

Tiên nhân dung mạo tuyệt mỹ,vẻ thanh nhã khi hé cười có thể khiến cho vạn vật trên thế gian nghiêng ngã…

Trong màn đêm lấp lánh ánh băng tuyết.

Một mũi băng như thiểm điệm xé tan bầu trời,xuyên sau vào tòa băng động thần bí đầy biến ảo.

Lớp băng dày đặc ngàn vạn năm.

Tinh thể trong suốt mỹ lệ như ngọc lưu ly.

Mũi băng ấy xuyên qua cái lạnh ngàn năm,lướt trôi qua những tinh thể lóng lánh trong suốt.

Tỉnh lại đi….

Mau tỉnh lại đi….

Là ai đang âu lo thét gọi…?

Tỉnh lại nào….

Khí lạnh từ đóa băng khiến cho ngực Như Ca trở nên căng thẳng.

Trong vòng tay ấm áp của y,nàng bất chợt cảm thấy hơi lạnh.

Ngọc Tự Hàn đã nhận ra vẻ run rẩy của Như Ca,y đắp áo lông cho nàng kín hơn,tay trái nhẹ nhàng xoa nóng cánh tay nàng.

“Đừng kết hôn nghị hòa,huynh nhé”. Tai nàng khẽ chạm vào cổ y, cảm giác mát lạnh,hệt như những viên sỏi vụn soi bóng bên dòng nước trong đêm khuya.Tiếng nói của nàng như sóng gợn đáy nước,nhẹ nhàng mà ấm áp.

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trán “binh” một cái,đụng trúng cằm của y!

“Úi!”.

Nàng đau quá,bật kêu khẽ khẽ,trán lập tức nổi lên một vết màu hồng nhạt.Nàng đưa tay ra muốn xoa nhưng lại bị y nắm lấy.Nàng ngước mắt nhìn y,không trông thấy ánh mắt của y nhưng cảm nhận được…

Y đã hôn lên trán nàng.

Y hôn lên vết hồng nơi nàng bị chạm đau ấy.

Thân thể nàng cứng đờ.

Hơi lạnh từ đóa hoa băng trong lòng khiến nàng bỗng có cảm giác nghèn nghẹn như phạm lỗi.

Y ôm nàng thật chặt.

Chặt như thể nàng là toàn bộ sinh mệnh của y vậy.

Thế nhưng,cái ôm siết chặt ấy lại dịu dàng đến mức khiến người ta phải nhói lòng.

Chiếc kiệu màu xanh dưới ánh trăng trong rừng cây khẽ lắc lư.

Than trong lò sang rực ánh lửa đỏ.

Ngọc Tự Hàn dịu dàng ôm Như Ca trong lòng ánh mắt trong veo nhưng vẫn chứa vẻ cố chấp.Y hôn lên trán nàng,nụ hôn khẽ khàng ấy như ánh trăng sáng soi chiếu ca khu rừng.

Chiếc áo lông chồn cũng đã trượt xuống.

Trong bộ áo cẩm bào màu xanh nhạt,y tuấn tú hệt như một viên ngọc tuyệt thế.

“Sư huynh…”.Trái tim Như Ca co thắt lại thành một khối, nàng bất lực nhắm mắt lại.Cái hôn của y phảng phất như đã chạm đến đáy lòng của nàng,vậy mà sao,nàng lại có cảm giác phạm lỗi mãnh liệt đến như vậy.

Ngón cái và ngón trỏ của y nâng cằm nàng lên,y lẳng lặng nhìn nàng: “Ta…vẫn một mực yêu thương muội”.

Nàng ngoảnh mặt đi,khổ sở nói: “Huynh phải kết hôn rồi”.Kết hôn cùng trưởng công chúa của Oa quốc gì đó.

“Muội thích hay không?”

“Gì chứ?”

“Dùng tar a để kết hôn cầu hòa”.Y nín thở chăm chú nhìn nàng.

“Ngốc ơi là ngốc…”.Nàng nghiến răng,giọng nói thật mơ hồ.Y nhìn không rõ ràng nàng đang nói cái gì cho nên hỏi lại lần nữa: “Muội có thích dung tar a để kết hôn hay không?”.Trong giọng nói có vẻ mỏng manh và đứt quảng.

“Đồ ngốc! Kết với chả hôn!”.Nàng nhịn không được khẽ quát: “Cái gì mà Oa quốc công chúa,tên gọi khó nghe chết đi được!Đó nhất định là âm mưu của Cảnh Hiến Vương”

Y mĩm cười.

Nàng trừng mắt nhìn y. “Huynh còn cười!Oa quốc lúc nào cũng lăm le chúng ta,có quỷ mới tin,sau khi kết hôn hòa giải xong bọn họ sẽ ngừng lại!Cảnh Hiến Vương thật là thâm hiểm,nếu huynh không chịu kết hôn,mọi thương vong xảy ra do Oa quốc đánh vào sẽ trở thành trách nhiệm của một mình huynh.Còn nếu huynh thành thân rồi,sau này Oa quốc có khởi binh,chỗ đứng của huynh tất bị lung lay dữ dội”. Thật ra nàng không ngốc chút nào,tuy nhiên chiêu này của Cảnh Hiến Vương thật sự độc ác vô cùng.

“Nếu như chỉ là kết hôn đơn thuần thì sao?”.nếu như chỉ là một cuộc hôn nhân bình thường,không chứa đựng âm mưu,liệu nàng có phản đối đến như vậy không?Ngọc Tự Hàn tự nhiện muốn biết câu trả lời của nàng.

Như Ca trừng mắt nhìn y.

Hồi lâu sau,nàng cắn môi đáp: “Vậy thì huynh cứ cười đi là xong.Công chúa gì đấy cũng xứng với huynh lắm đấy”.

Ánh mắt của y ảm đạm,nụ cười buồn bã: “Thật chứ?”

“Phải đó!” Nàng mĩm cười “Có sư tẩu rồi,sau này muội không cần phải quan tâm đến huynh nữa.Huynh có ăn cơm hay không ,có mệt mỏi hay không,y phục có mỏng manh hay không đều có sư tẩu tương lai lo lắng cho cả đời rồi”.

Ngọc Tự Hàn trở nên trầm mặc.

Y buông bờ vai nàng ra,sắc mặt thoảng tái nhạt.

Nàng nhìn lướt qua y,giọng rầu rầu: “Này..”.Chẳng vui gì cả,thần sắc của y sao lại giống như vừa bị tổn thương như vậy chứ: “…Ca nhi gạt huynh đó”.

Ngọc Tự Hàn thừ người ra nhìn nàng.

Như Ca nhăn nhăn mũi,cười gượng. “Muội gạt huynh đó! Sư huynh ngốc! Chỉ cần huynh không thích chuyện kết hôn nghị hòa,muội sẽ phản đối,kiên quyết phản đối đến cùng,mặc kệ là công chúa hay nha đầu.

“Vì sao lại gạt ta chứ?”Giọng nói trầm thấp mang theo chút âm mũi,khóe môi của y lại xuất hiện ánh ngọc tuyệt mỹ.

“Bởi vì…”Nàng vắt óc suy nghĩ,đột nhiên cười khì một tiềng,ánh mắt lấp lánh tinh nghịch. “Bởi vì su huynh là người để muội ăn hiếp mà,nếu không muội biết ăn hiếp ai đây..?”.Nàng vô cùng khâm phục bản thân mình khi đã nghĩ ra một lí do quái đản như vậy,không nhịn được,nàng bật cười đến nghiêng ngã

Trong kiệu ấm áp như mùa xuân.

Nàng cười đến hai má đỏ hồng.

Tiếng cười của nàng như làn gió nhẹ của mùa xuân.

Ngọc Tự Hàn cũng mĩm cười,nụ cười như lan tỏa đến đáy mắt trong sang của y.

“Ca nhi…”

“…?”

“Huynh sẽ không kết hôn đâu”.

Nàng chớp chớp mắt: “Thế phải giải quyết ra sao đây?”E Cảnh Hiến Vương sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Y mĩm cười không đáp,lại hỏi tiếp: “Ta muốn ôm muội có được không?”.

Ngọc Tự Hàn ghì lấy bờ vai nàng,gương mặt sang toát lên vẻ nghiêm nghị đến bướng bỉnh,y nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng,giống như có bùa phép khiến cho nàng không thế động đậy.

Như Ca sững người.

Cổ họng của nàng khô rát,trong ngực như có một ngọn lửa đang bốc cháy.

Y nhẹ nhàng ôm trọn nàng vào lòng.

“Ta muốn ôm muội như thế này có được không?”Bên vành tai nóng hỏi của nàng,giọng y đã mất đi sự bình tĩnh vốn có,y hồi hợp như bất cứ người đàn ông nào trên cõi đời này.

Y hôn lên vành tai nhỏ nhắn của nàng,thầm thì như say: “Muốn vĩnh viễn ôm muội như vậy…"

Ánh trăng sáng ngời xuyên qua bóng cây loang lỗ,dịu dàng soi chiếu lên chiếc kiệu ấm áp.

Thời khắc này.

Thế gian cũng yên tĩnh như ánh trăng vậy.

Vài ngày sau.

Triều đình ban chiếu,lệnh cho Tĩnh Uyên Vương đích thân dẫn mười vạn đại quân Uy Viễn chinh phạt giặc Oa.

Phủ Cảnh Hiến Vương.

Họa mi trong lồng vàng thánh thót hót vang,một ngón tay trắng ngần béo tốt đang trêu nghịch với nó,móng tay được cắt tỉa rất gọn gàng.

“Lỡ như Tĩnh Uyên Vương khải hoàn trở về…”.Lưu thượng thư xoa tay thở dài nói.

Vốn là một kế sách hoàn hảo,mang bức họa hình Tĩnh Uyên Vương trình lên cho trưởng công chúa Oa quốc,xúc tiến việc thành thân.Đợi đến ngày Oa quốc xâm lược một lần nữa,vương phi của Tĩnh Uyên Vương phủ sẽ trở thành cái vớ tốt nhất để triều thần công kích.

Thế nhưng,vạn lần không thể ngờ được rằng Tĩnh Uyên Vương lại tấu lên Hoàng thượng,chỉ ra bản tính hung tàn hiếu chiến của giặc Oa,một mực rình rập đối với cư dân vùng biển.Chỉ có điều vì gần đây xảy ra sự kiện dân chúng trong nước phản kháng nổi dậy,bọn chúng mới đề ra kế sách cầu thân để kéo dài thời gian.Tĩnh Uyên Vương thỉnh cầu được lĩnh binh chinh phạt,muốn một lần đánh tan đội quân tinh nhuệ của Oa quốc,hoàn toàn giải trừ sự uy hiếp của chúng.

“Dựa vào tấm thân tàn phế ấy à…?”.Cảnh Hiến Vương đùa cùng chim họa mi,chẳng hề quay đầu lại. “Hắn còn không bằng chú chim nhỏ của ta.Chim ơi,hót lên một khúc nghe xem nào!”

Họa mi líu lo cất tiếng ca.

Lưu thượng thư mặt mày tươi cười nói: “Con chim này thật khôn ngoan”.

“Mười năm đánh nhau với Oa quốc đều bại nhiều hơn thắng,tên tàn phế ấy đi chuyến này chưa biết chừng còn phải thiệt mạng.”

“Đúng! Đúng!”.

Cảnh Hiến Vương đây lồng chim ra,quan sát vầng trán đầy mô hôi của Lưu thượng thư.

“Kẻ người phái đi trà trôn vào trong quân có thể tin được không?”

“Vương gia an tâm!”

Cảnh Hiến Vương gật gật đầu,dùng một chiếc khăn lụa trắng tinh lau đôi bàn tay.

“Nhất định không để tên tàn phế ấy sống sót trở về”.

Họa mi hót vang.

Mồ hôi của Lưu thượng thư tuôn như mưa.

Y hiểu rằng Tĩnh Uyên Vương buộc phải chết.Bằng không,nếu lỡ y chiến thắng trở về,cục diện của triều đình sẽ chẳng còn cách nào khống chế được nữa.

Sau khi Ngọc Tự Hàn ra đi,phủ Tĩnh Uyên Vương nhất thời trở nên yên ắng.

Buổi trưa trong vương phủ vẫn còn vương vất sương mù

Ánh mặt trời le lói

Cây cói nhạt nhòa mông lung

Trong phòng,Như Ca tất bật sữa soạn đồn đạc..

Nàng mĩm cười,đẩy Hoàng Tông vừa định đến giúp ra,ấn cô ngồi xuống dười ghế bảo: “để ta làm là được rồi.Cô cũng chẳng phải là a hoàn của ta.”

Hoàng Tông mặt mày khổ sở nói: “Vương gia không an lòng,dặn dò ta từ giờ luôn theo sát bảo vệ cô,ta đã xem như là a hoàn của cô rồi!”

Như ca chớp chớp mắt cười. “Ta thì không đồng y,chúng ta là chị em tốt của nhau mà”.Nàng ngẫm nghĩ gì đó rồi ngừng thu dọn quần áo. “Ngày mai ta sẽ trở về Liệt Hỏa sơn trang,cô không cần đi cùng ta,ở đó đã có người săn sóc ta rồi”.

“Vương gia đi rồi,cô cũng rời khỏi,ta ở vương phủ còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”.Hoàng Tông ôm đầu than thở.

“Cô có thể đuổi theo nhóm người của sư huynh mà…”.Như Ca cười nói: “Thật ra ta thừa biết,cô cũng ở bên cạnh sư huynh như bọn Huyền Hoàng,Bạch Hổ”.

Ánh mắt của Hoàng Tông sáng ngời lên.

Như Ca gối bao đồ lại,cười khẽ: “Sự thật là ta cũng muốn cô theo su huynh,con gái bao giờ cũng tỉ mỉ hơn bọn họ”.Nếu được như vậy,nàng sẽ không phải quá lo cho su huynh nơi phương xa nữa.

Hoàng Tông có chút rung động,thế nhưng lại nhanh chóng lắc đầu nói: “Không được!Ta đã hứa với vương gia nhất định sẽ săn sóc cho cô thật tốt thì phải làm cho bằng được!”.Cô cười vẻ tinh nghịch. “Trong lòng của Vương gia,cô là người quan trọng nhất đấy!Nều như có thể chăm sóc tốt cho cô,Vương gia nhất định rất vui”

Gương mặt Như Ca đỏ ửng,đang muốn quát khẽ cô thì chợt nghe thấy tiếng quản gia ngoài cổng Vương phủ thông báo: “Liệt tiểu thu! Liệt Hỏa sơn trang có người cầu kiến”.

Liệt Hỏa sơn trang?

Như Ca hơi ngạc nhiên,ai tới đón nàng trở về vậy? Chẳng lẽ là người của phủ Tĩnh Uyên Vương thông tri cho nhà nàng biết ư?Nếu không,vì sao lại đến nhanh như vậy chứ?

“Mời vào”,nàng cao giọng nói.

Hoàng Tông dĩ nhiên đã đứng thẳng dậy

Rèm bông được vén lên

Khí lạnh ập vào căn phòng ấm áp.

Như Ca đột nhiên cảm thấy rùng mình

Người vừa tiến vào chình là Chung Ly Lộ Vệ

Chân mày Như Ca nhíu lại

Chung Ly lộ vệ là sát thủ xuất sắc của U Hỏa đường,chuyên trách việc ám sát.Y luôn đi theo Chiến Phong,lần ấy lúc Tạ Phong bị giết chết,chính y là kẻ ở bên cạnh Chiến Phong.Duệ Lãng vốn không nên phái một sát thủ đến đón nàng về nhà mới phải.

Chung Ly Lộ Vệ cả người vận tang phục,khóe mắt sưng đỏ

Trông thấy Như Ca,Y đột nhiên quỳ sụp xuống.

Sân đình buổi trưa,sương trắng quấn quyện mờ mờ ảo ảo

Sương mù phảng phất như xuyên qua màng cửa

Trong phòng tràn ngập hơi lạnh thấu xương

Ánh mắt Chung Ly lộ Vệ đỏ ngầu màu máu,giọng nói khàn khàn tắc nghẹn: “Trang chủ vào canh hai đêm qua đã qua đời”.

Đầu óc Như Ca trở nên trống rỗng

Giờ phút này,dường như sương trắng trên cả thế giớ đều ập đến trước mắt nàng!

Nàng chẳng còn trông thấy gì nữa

Trong khoảnh khắc

Tất cả đều sụp đổ….