Suy nghĩ của con người có thể so sánh với một ngôi nhà, cộng cảm chính là chìa khóa trực tiếp vào cửa.
Có điều chìa khóa này không phải vạn năng, bởi vì hai người họ không còn như lúc nhỏ, “sống chung” trong thức hải hai mươi tư giờ. “Địa bàn” của nhau đều đã là nơi xa lạ, sau khi đi vào, mặc dù có thể xem tùy ý, nhưng có thể thấy thứ mình muốn tìm hay không thì còn phải xem thời gian cộng cảm là bao lâu, diện tích “nhà cửa” rộng bao nhiêu.
Gian “nhà” này của bệ hạ, chính là một tòa Độ Lăng cung.
Ba ngàn tám trăm mẫu, vô số phòng ốc sân vườn, khắp nơi đều là tường cung thống nhất, người lần đầu đi vào mà không có hướng dẫn viên du lịch chắc chắn lạc đường, đi một vòng có thể mài bớt một lớp da gót chân. Phía dưới mỗi một viên gạch lót đều có bí mật, chuyện phàm, chuyện phi phàm bề bộn ngổn ngang.
Cho dù cộng cảm, chỉ cần hắn có chuẩn bị, Tuyên Cơ tối đa cũng chỉ có thể nhìn thấy một lâm viên hoàng gia được dày công thiết kế – chắc hắn chưa kịp dụi xong đôi mắt đang bị hoa cỏ làm mờ thì cộng cảm ngắn ngủi do một chút vết máu dẫn đến đã kết thúc rồi.
Nếu muốn đào ra chút gì đó từ chỗ Thịnh Linh Uyên, nhất định phải nói toạc móng heo trong khi hắn bất ngờ chưa kịp chuẩn bị mới được.
Khoảnh khắc món canh ngọt lừ dính lên môi Thịnh Linh Uyên, Tuyên Cơ nhắm chuẩn thời điểm hỏi câu ấy.
Trong canh bỏ máu của chính hắn, độ ngọt của hai gói đường nâu đủ khiến đầu lưỡi bệ hạ tê rần. Theo sự hiểu biết của Tuyên Cơ về hắn, chắc chắn hắn sẽ nhắm mắt nhắm mũi uống một hơi hết sạch, đến khi nếm được mùi máu tươi, máu đã ở trong miệng hắn rồi.
Chỉ cần Thịnh Linh Uyên dính máu của hắn là sẽ có cộng cảm, mà thuận lợi hơn Tuyên Cơ dự tính là, đối phương chẳng những uống, còn không hề phòng bị mà nuốt hớp canh đầu tiên.
Đầu kia cộng cảm tức thì truyền đến vô số tạp âm, nỗi lòng Thịnh Linh Uyên dường như bị hòn đá nhỏ hắn ném làm dấy lên muôn vàn gợn sóng. Tuyên Cơ lắng nghe, thấy tựa như tiếng của vô số Thịnh Linh Uyên đồng thời nói nhỏ:
“Lửa Xích Uyên cháy lại là cục diện đã định…”
“Kế hoạch của Đan Ly ba ngàn năm trước đã bị chệch hướng.”
“Chỉ có thể để mình đến sửa…”
“Cho dù xương chu tước có linh, dẫu sao cũng là vật chết, hắn cần một thân thể mới…”
“Nhóc con ngốc, chẳng phải năm đó Đan Ly đã nói hết với ngươi rồi sao?”
“Ta đi cùng ngươi một chuyến, tiễn ngươi một đoạn đường, từ đây về sau, trời đất bao la, hãy bay đi thật cao thật xa.”
Rất nhiều âm thanh ngổn ngang chỉ lướt qua trong chớp mắt, nếu không phải Tuyên Cơ thính tai và phản ứng nhanh thì hoàn toàn chỉ có thể nghe thấy một tràng rầm rì “o o” như tiếng ồn trắng. Tiếp đó, thức hải Thịnh Linh Uyên như bị ngoại lực cực mạnh quét ngang một lần, tâm chí nhân hoàng kiên định không gì sánh nổi, chỉ trong chốc lát, muôn loại suy nghĩ mất hết, khiến người ta có ảo giác cộng cảm giữa hai người đã bị ngắt rồi.
Mà cho đến lúc này, cộng cảm của thân thể mới truyền đến chậm nửa nhịp.
Tuyên Cơ vô thức ấn ngực, hắn suýt nữa cho rằng mình đã bị đâm một nhát dao ngay ngực.
Cảm giác đầu tiên là đau, xuất phát từ ngực, lan đến mỗi một mạch máu mảnh như sợi lông của tứ chi. Toàn bộ như thể bốc cháy, dưới da phỏng rát.
Sau đó là chóng mặt, hẳn là mất máu nhiều dẫn đến. Cảm giác hoa mắt ấy khiến hắn suýt nữa trượt xuống chiếc ghế trong phòng ăn. Lưỡi cũng tê rần… thảo nào Thịnh Linh Uyên không nếm được vị máu, trực tiếp nuốt canh xuống.
Cộng cảm dù sao cũng là cộng cảm, chỉ có thể chia sẻ một phần nhỏ.
Vậy… đây chính là “không thoải mái lắm”, “thỉnh thoảng bị mất ngủ vào ban đêm” của hắn!
“Chết tiệt.” Thịnh Linh Uyên phản ứng cực nhanh, bởi vì không thể chặn tri giác như lúc nhỏ, hắn chỉ có thể dùng phương thức khác để cắt đứt cộng cảm. Khi Tuyên Cơ hơi lảo đảo, Thịnh Linh Uyên quyết đoán ra tay, một bóng đen như linh xà cuốn ra từ cổ tay áo, vòng qua cổ Tuyên Cơ, muốn thừa cơ đánh ngất hắn.
Nhưng suy nghĩ trước khi hành động là ý thức tầng rất ngoài, không thoát được cộng cảm. Gần như đồng thời, Tuyên Cơ giơ tay ngăn bên cổ mình, sương đen đập thẳng vào lòng bàn tay hắn, “xèo” một phát tiêu tan.
Hắn nắm cổ tay Thịnh Linh Uyên, đè mạnh lên mặt bàn. Bát canh ngọt lừ gây chuyện kia nhảy vài cái trên bàn cả canh lẫn bát, bắn ra một nửa.
Sắc mặt Thịnh Linh Uyên lần đầu tiên sầm xuống, “Ngươi muốn ăn đòn à?”
Tuyên Cơ hồi lâu không nói gì – ngoài miệng không nói, trong lòng cũng không nói. Xích Uyên thật chưa cháy, mà núi lửa trong lòng hắn đã bùng nổ liên hoàn một tá trước. Các ngón tay nắm cổ tay Thịnh Linh Uyên phát run vì tức giận. Một lúc lâu sau, hắn mới vơ vét ra được một dúm lý trí, miễn cưỡng ghép thành một câu tiếng người.
“Bệ hạ, cả đời này, ngài đã từng nói nửa câu thành thật với người khác bao giờ chưa?”
Nói xong, lại cảm thấy câu này quen tai. Hai người đồng thời ngớ ra, nhớ tới khi ở mộ vu nhân, Thịnh Linh Uyên từng tiện tay lấy Tuyên Cơ làm mồi câu nhằm dụ A Lạc Tân ra, Tuyên Cơ bị hắn tính kế thảm hại vô cùng, đã nói một câu giống y hệt.
Khi đó hắn bất đắc dĩ, để tránh hai mặt gặp địch, lần đầu cho bệ hạ biết thân phận “Xích Uyên thủ hỏa nhân” của mình.
Bây giờ nhớ lại, dường như đã cách mấy đời.
Lúc chưa ai nhận ra ai, hai người họ khi địch khi bạn, bạn cũng là bạn đểu, gài nhau chắn đao bất cứ lúc nào.
Nhưng sau khi ôn chuyện ở vùng núi rừng Bình Châu, hết thảy đã đảo ngược, hoàn toàn đổi thành đối phương bị trầy một lớp da giấy cũng kinh hồn táng đảm.
Tính trước sau, thật sự cũng không chênh bao nhiêu ngày, mà biến chuyển còn lớn hơn nằm mơ.
Nhưng đây không hề là một giấc mơ.
Thịnh Linh Uyên trấn tĩnh lại trước, hắn dằn cả lửa lẫn giận xuống. Bệ hạ làm việc hiếm khi bị cảm xúc chi phối, trước nay giỏi nhất là phân rõ “nặng nhẹ vội gấp”.
“Nặng” và “gấp” trước mắt không phải trở mặt tính sổ, mà là mau chóng khiến Tuyên Cơ rời khỏi trạng thái cộng cảm này.
“Rõ ràng là ngươi lừa ta trước, sao còn vừa ăn cướp vừa la làng?” Thịnh Linh Uyên thả lỏng khóe miệng vừa mím chặt, cố ý nói chậm lại. Đồng thời, hắn tập trung mọi sự chú ý vào lòng bàn tay Tuyên Cơ đang nắm cổ tay mình, tránh phân tâm nghĩ bất cứ việc gì khác – mới một lúc mà lòng bàn tay Tuyên Cơ đã túa mồ hôi lạnh. “Ta đã lừa gì ngươi? Có phải ta đã nói cho ngươi biết, huyết mạch chu tước của ta đang dung hợp không thuận lắm, hơi khó chịu?”
“Ý ngươi là gì?” Tuyên Cơ gằn từ kẽ răng ra một câu, “Ngươi đi cùng ta một chuyến, từ đây về sau, để ta bay cao bay xa nghĩa là sao? Ngươi hãy nói rõ ràng cho ta.”
Song lần này, hắn không thể câu ra suy nghĩ hữu dụng trong thức hải của Thịnh Linh Uyên nữa. Nghe xong, Thịnh Linh Uyên không hề có bất cứ phản ứng gì, chỉ nói: “Giờ ngươi đang không bình tĩnh, có chuyện gì, mai chúng ta nói tiếp… Ôi, đừng cắn.”
Khớp hàm Tuyên Cơ vô thức nghiến chặt, cắn thịt ở khóe miệng mình. Thịnh Linh Uyên nắm cằm hắn, cưỡng ép tách ra, “Là tự ta móc huyết mạch chu tước ra, móc ra dễ nhặt về khó, chịu một trận như vậy cũng là đáng thôi, ngươi vào góp vui làm gì?”
Nói đoạn, hắn như cố ý như vô tình vuốt ve môi Tuyên Cơ, suy nghĩ dần dần đổi vị – có câu “thực sắc, tính dã”[1], những suy nghĩ bản năng này của con người tuy rằng không được hay ho lắm, nhưng để chuyển dời sự chú ý thì không còn gì hữu dụng hơn.
Dù sao đối với Thịnh Linh Uyên, khi hắn tập trung sự chú ý trên môi Tuyên Cơ, hắn có thể để bất cứ tiếng người nào phun ra từ cái miệng ấy đều vào tai này ra tai kia.
Quan trọng nhất là, dục niệm có rất nhiều chỗ chung với sợ hãi hay tức giận, đều làm tăng tốc nhịp tim, khiến da tăng nhiệt độ, rất dễ lẫn lộn.
Hắn tập trung tầm nhìn vào một đường, quét từ môi Tuyên Cơ đến cổ áo mặc ở nhà mở hơi rộng. Lập tức, các ý nghĩ “Xích Uyên”, “Đan Ly”, “xương chu tước” gì đó, đều bị cuốn lại ném qua một bên. Rồi tự nhiên, hắn lại nhớ tới sống lưng Tuyên Cơ. Quần áo sau lưng người ấy luôn bị cánh căng rách, lúc thu cánh sẽ lộ ra tấm lưng rắn chắc nhẵn nhụi, khi hành động, có thể trông thấy vân da đều đều trên khớp xương xinh đẹp…
“Khiến ta đau lòng chết thì ngươi vui lắm à?”
Tuyên Cơ đang bị ngọn lửa sốt ruột trong lòng đốt điên lên, sắp sửa phát nổ, kíp nổ gần như đã đốt đến điểm tới hạn, lại chợt bị cộng cảm kéo vào một khu vực mới.
Tuy rằng Thịnh Linh Uyên không nhúc nhích, nhưng suy nghĩ trong lòng hắn hóa thành vô số bàn tay không nhìn thấy, dường như đã chui vào quần áo Tuyên Cơ. Ở thời kỳ hỗn chiến ba ngàn năm trước, lễ nhạc sụp đổ, chuyện vượt qua sức tưởng tượng nào cũng có. Lúc có mặt thiên ma kiếm, Thịnh Linh Uyên kiêng dè một ánh mắt khác đang âm thầm cộng cảm, bình thường sẽ vì kiếm linh mà tránh những trường hợp này, nhưng không có nghĩa là trong lòng hắn không biết.
Ma đầu thượng cổ điên lên, cái gì cũng ném đi được, mạng còn không cần, huống chi là mặt.
Tuyên Cơ xem như đã được lĩnh giáo, “Mẹ kiếp ngươi…”
Thế mà hắn cũng nghĩ ra được!
Không phải, hắn bị thương như thế mà còn có tâm tình này, đây là thiên phú cặn bã gì!
Thịnh Linh Uyên ấn mạnh một cái trên môi hắn, “Sao còn học được nói năng lỗ mãng rồi, ai dạy ngươi thế?”
Hắn chưa dứt lời, mắt Tuyên Cơ bỗng hoa lên, chớp mắt đã bị sương đen cuốn tới phòng ngủ sát vách.
“Vốn là phòng của chính ngươi, lại bị ta tu hú chiếm tổ, muốn đến xem một chút còn phải lén la lén lút bay ngoài cửa sổ…” Thịnh Linh Uyên nối cộng cảm, nói chuyện không cần miệng, vì thế vừa “nói” vừa cắn nhẹ từ khóe miệng đến cằm Tuyên Cơ như chuồn chuồn lướt nước, “Nhóc đáng thương.”
Tuyên Cơ không chịu để hắn lừa trót lọt, “Ta đang bảo ngươi… a!”
Bàn tay lạnh lẽo của Thịnh Linh Uyên luồn vào vạt áo hắn
Tay còn lạnh hơn bình thường, trong thức hải lại có canh sôi sùng sục.
Giống loài ma đầu này nếu sinh ra ở đương đại, xác suất lớn sẽ bị tiêu chuẩn phân chia khả năng đặc biệt hiện đại cho vào “hệ tinh thần”.
“Ma thông lục dục” thật ra không phải là lời nói mờ ám gì, hàm ý trong đây chính là ma vật thường có năng lực hệ tinh thần hùng mạnh, vừa giỏi bắt được nội tâm yếu ớt của người khác, vừa giỏi dùng ý chí của mình khống chế người khác.
Thiên ma đứng đầu quần ma, cộng cảm với hắn quả thật là tự chui đầu vào lưới. Vốn là Tuyên Cơ hao tổn tâm cơ cộng cảm, kết quả chớp mắt đã bị gió lốc trong thức hải của Thịnh Linh Uyên cuốn vào, nhất thời, tất cả suy nghĩ trong lòng hắn đều bị đối phương cuốn theo, căn bản không phân biệt được đâu là của mình, đâu là của Thịnh Linh Uyên.
“Ta sợ cộng cảm liên lụy ngươi khó chịu, vẫn luôn không dám chạm vào ngươi… Chậc, ngươi thì lại tự mình đưa đến cửa.” Thịnh Linh Uyên đè Tuyên Cơ giữa giường đơn nhỏ hẹp, mái tóc dài xõa tung trải đầy người, ngàn vạn sợi, như hơi thở dây dưa. Từ bên trên nhìn xuống Tuyên Cơ, nơi ngón tay Thịnh Linh Uyên lướt qua, tất cả khuy đều tự động cởi ra, hắn hít một hơi thật sâu, giống như mùi trên người Tuyên Cơ có thể giảm bớt phỏng rát ở ngực, nhẹ nhàng nói, “Gà Con, kêu một tiếng ‘Linh Uyên ca ca’ nữa được không?”
Tuyên Cơ bị ý thức của hắn cuốn theo, chia sẻ phỏng rát trên người hắn, dường như đã thất thần, vô thức gọi hắn: “Linh Uyên…”
Màu mắt Thịnh Linh Uyên đậm hơn, tay đã trượt đến bên gáy hắn, chuẩn bị ấn tới.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy Tuyên Cơ trực tiếp dùng cộng cảm nói: “Linh Uyên, Gà Con trong lòng ngươi đã không còn từ khi thiên ma kiếm gãy, ba ngàn năm rồi, đến khi nào ngươi mới chịu tỉnh lại?”
Thịnh Linh Uyên sửng sốt.
Tuyên Cơ ấn khuỷu tay Thịnh Linh Uyên, một kinh mạch chỗ đó đúng lúc đau như kim đâm. Cảm giác phỏng rát của huyết và mạch toàn thân hắn không phải phân bố đều, mà là từng đoạn, nối tiếp nhau, bằng không Thịnh Linh Uyên đã thích ứng từ lâu rồi, không đến mức nhập định cũng khó khăn, Tuyên Cơ cộng cảm với hắn, vừa hay có thể cảm nhận được đoạn nào khó chịu nhất, rệu rã nhất.
Khuỷu tay Thịnh Linh Uyên chống cơ thể lập tức thoát lực, ngay sau đó Tuyên Cơ chính xác điểm qua tất cả quan khiếu ngưng trệ nơi ngực bụng hắn, trước mắt Thịnh Linh Uyên tối sầm, nhất thời gần như mất đi tri giác, bị Tuyên Cơ giơ tay đỡ lấy.
“Kế hoạch ban đầu của Đan Ly là gì?” Tuyên Cơ khép cổ áo mặc ở nhà, lật người ngồi dậy, nhẹ nhàng phất một lọn tóc dài của Thịnh Linh Uyên ra, trên mặt ửng đỏ, ánh mắt lại rất lạnh, “Ta đoán sẽ không phải là để ta bám trên xương chu tước trông giữ Xích Uyên, xương chu tước có một ngày phải đốt hết, ông ta sinh ra để dập Xích Uyên, không thể không tính đến chuyện này.
“Khi ta gặp ông ta lần cuối cùng, ông ta nói mình là đèn cạn dầu, mai kia ngươi ‘có thể sẽ bị nghiền thành tro, đều là số mệnh đã định’. Lúc ấy ta nghe không hiểu, bị ông ta lừa, hiện giờ xem ra, thật ra ông ta đã sớm biết ngươi sẽ nhảy xuống Xích Uyên. Bởi vì lửa Xích Uyên tắt, thiên ma cũng cùng nhau bị kiềm chế, ngươi cũng sẽ cùng suy nhược, ngươi chẳng những sẽ không mất khống chế, còn càng ngày càng cảm thấy sống không có ý nghĩa gì, sớm muộn sẽ quay về Xích Uyên, toàn thây với nửa người mình vứt ở đó.
“Song Đan Ly không phải là thần, ông ta tính chuẩn phương hướng lớn, nhưng không thể tính được cả chi tiết, ta cảm thấy ông ta sẽ không ngờ đến, ngươi lại mang theo thân thiên ma kiếm trên người…”
Trăm ngàn lần thử thất bại, sau khi đã rèn thành thân kiếm, hắn lại lần nữa đập nát, ai có thể nghĩ đến hắn còn mang theo chấp niệm không giải được này bên mình?
Bỏ huyết mạch chu tước, thất tình chôn vùi, ai có thể ngờ được, dẫu cho hắn đã biến thành một cái xác không hồn đẹp đẽ, cuối cùng chỉ giữ lại bên người thanh kiếm gãy?
“Cho dù ông ta thật sự thần đến mức độ này, cũng rất khó nói mảnh vỡ trên người ngươi gom đủ hay không. Người bình thường dù là kỷ niệm, cũng chỉ để lại một hai mảnh. Mảnh vỡ thân kiếm không đầy đủ, sẽ không thể ban sự sống thành công. Đan Ly để lại đá niết bàn, chứng tỏ ông ta biết một ngày kia ta có thể có được thân thể một lần nữa, trở về nhân gian lấy bản Thiên yêu đồ giám ấy. Nhưng ta nghĩ, cái ông ta dự đoán chắc chắn không phải là phương thức luyện lại kiếm ban sự sống. Nếu không lúc ấy ông ta không cần thiết xúi giục Vi Dục vương hủy thân kiếm của ta, cũng không cần thiết uy hiếp Vi Vân cùng nhau lừa ngươi khi ngươi muốn sửa chữa thân kiếm.”
Tuyên Cơ nhắm mắt lại, năm ngón tay chui vào mái tóc dài của Thịnh Linh Uyên: “‘Thân thể’ mà Đan Ly chuẩn bị cho ta, thật ra là ngươi, đúng không?”
Hơi thở trong lồng ngực Thịnh Linh Uyên ngưng trệ, hắn không nói nên lời, thức hải tĩnh mịch, không chịu đáp lại.
[1] Ăn uống và hưởng thụ cái đẹp là bản năng của con người.