Trong phòng bệnh nho nhỏ của trạm y tế Chi cục Du Dương, hai người đồng thời mở miệng, sau đó đồng thời im lặng. Bởi vì hiệu quả phù chú cách âm Tuyên Cơ vẽ trên cửa quá tốt, trong phòng nhất thời yên tĩnh đến mức hơi lúng túng.
Hai mặt nhìn nhau một lúc lâu, Thịnh Linh Uyên đổi tư thế ngồi một chút.
Vị bệ hạ này ngồi giường bệnh như muốn thượng triều, rất đỗi khoan dung cười với Tuyên Cơ, giơ tay lên – Bẩm đi, trẫm chẩn đoán cho ngươi, xem bộ phận nào trong đầu các hạ nên thay mới.
Tuyên Cơ nhất thời mơ màng, mặt đối mặt nói chuyện với Linh Uyên, cách nhau chưa đến một thước, trong tròng đen của đối phương rành rành chiếu bóng hắn, đây gần như là thứ nhìn được mà không thể chạm được nhất từ lúc hắn chào đời tới nay.
Mà bây giờ cứ thế dễ dàng thực hiện rồi.
Bởi vì thất thần, hắn không chú ý, buột miệng nói lời thật: “Bây giờ thế đạo đổi thay, ngay cả địa hình địa mạo cũng khác rồi, không ai trông nom, ta lo ngươi…”
Vừa nói đến đây thì nhìn thấy nét cười kỳ lạ trên mặt Thịnh Linh Uyên, bấy giờ Tuyên Cơ mới ý thức được mình đã nói lời ngu ngốc, vội vàng bù lại một câu: “… ngài khó thích ứng một số quy tắc xã hội. Vả lại, có thể có giấy tờ đàng hoàng, về sau làm chuyện gì cũng tiện hơn không ít…”
Nét cười trên mặt Thịnh Linh Uyên hơi đậm hơn, “Ồ, có tâm.”
Tuyên Cơ ngậm miệng, cũng nhìn ra ngay ý nằm ngoài lời của bệ hạ nhà họ – Trẫm có cái gì cần thích ứng?
Cũng phải, cụ ấy muốn giấu tài, có thể tìm một thành phố du lịch làm hotboy mạng; muốn gây sóng gió, có thể dẫn đến một chuỗi sấm sét đuổi đánh. Chứng minh thư giả mỗi ngày đổi một tấm cũng không hề gì, ngay cả Ty Thanh bình – tiền thân của Cục Dị khống cũng từ một tay hắn bồi dưỡng. Đừng nói trình độ khoa học kỹ thuật bây giờ, cho dù tương lai mọi người di cư lên vũ trụ rồi, cũng chẳng ảnh hưởng hắn làm theo ý mình, coi trời bằng vung.
Dùng tình cảm thuyết phục bệ hạ là không thể thực hiện được, Tuyên Cơ lập tức vứt bỏ bài tình cảm, nói kiểu giải quyết việc công: “Hôm qua ở trên biển, ngài lộ ra sức mạnh quá kinh người, không cho Cục một lời giải thích thì không qua chuyện được. Thân phận kiếm linh này là ta lúc ấy sợ phiền phức bịa ra, không ngờ rước lấy phiền phức càng lớn hơn, bây giờ cũng chỉ có thể diễn trọn…”
“Bọn họ không yên tâm nhiều chuyện nhỉ.” Thịnh Linh Uyên chậm rãi đứng dậy, dãn gân dãn cốt, lại cảm khái, “Giờ đây Ty Thanh bình xuống dốc quá, ta thấy ngươi khá đọc rộng biết nhiều, nếu như bị hoài nghi, chi bằng cứ tìm một con đường khác.”
Tai Tuyên Cơ lại tự động phiên dịch ý nằm ngoài lời của bệ hạ: Mẹ nó thích tin hay không thì tùy, ta thèm vào quan tâm đám ăn hại các ngươi nghĩ như thế nào. Suốt ngày chơi cùng đám người này, ngươi cũng chẳng có triển vọng gì.
“Vả lại, bản cam kết gì đó, hình như cũng chỉ ràng buộc ngươi thôi mà?” Nói đến đây, Thịnh Linh Uyên bỗng nhiên ghé sát vào Tuyên Cơ không hề báo trước. Tuyên Cơ bất ngờ chưa kịp chuẩn bị, phản ứng rất mạnh ngửa ra sau, hai vai căng cứng, chỉ thiếu điều giơ tay che trước người.
Bộ dạng như gặp đại địch này đã chọc cười Thịnh Linh Uyên, hắn nhón một lọn tóc vểnh trên trán Tuyên Cơ: “Không sợ trẫm đẩy ngươi vào tình thế bất nghĩa à?”
Tuyên Cơ: “…”
Thịnh Linh Uyên đứng thẳng lưng lên, chớp chớp mắt với hắn, có lòng tốt bày cho hắn một chiêu: “Đi nói với họ ngươi ký nhầm rồi, ngày mai ăn vạ đòi lại là được… Ồ, cách âm phù này ngươi vẽ không tệ, liền mạch lưu loát đấy.”
“Khoan đã!” Tuyên Cơ cái khó ló cái khôn, “Trong Cục Dị khống có nội gian!”
Cánh tay đang giơ lên mở cửa của Thịnh Linh Uyên khựng lại, “Hửm?”
“Nếu ta không đoán sai, kẻ sau lưng âm trầm tế chắc chắn có liên quan với yêu vương ba ngàn năm trước.” Tuyên Cơ nhanh chóng sắp xếp lại ngôn ngữ, chọn lựa nói đại khái chuyện giằng co với bóng trắng trong máy vạn niên, đoạn nói tiếp, “Yêu tộc muốn đốt cháy lại lửa Xích Uyên, ta cảm thấy đây là lẽ thường tình. Năm xưa yêu vương tuyên bố mình có chín trăm chín mươi chín hồn phách, lỡ như…”
“Không có lỡ như,” Thịnh Linh Uyên lạnh lùng ngắt lời hắn, “cho dù lão có một ngàn cái mạng, trẫm cũng đã chém hết trong một nhát kiếm rồi.”
“Vậy thì hắn chính là ai đó được mục kích ngay tại hiện trường lúc ấy, trên chiến trường năm xưa ấy, cho dù là một kẻ lâu la, sống đến bây giờ cũng dư sức cho Cục Dị khống ăn đủ.” Tuyên Cơ nói, “Ta không biết hắn đến từ đâu, cũng không biết thân phận cụ thể của hắn là gì, nhưng nguyện vọng cuối cùng của tất cả âm trầm tế văn đều là châm lại lửa Xích Uyên, ta nghĩ bóng trắng này nhất định có quan hệ rất mật thiết với yêu vương.”
Thịnh Linh Uyên quay lưng về phía hắn, nhíu mày, trong bộ não đau đến tê dại nhanh chóng tính toán điều gì đó.
“Không riêng gì yêu tộc, bệ hạ, còn có tộc giống người đã không còn ghi chép gì trong lịch sử, Cục Dị khống… bọn ta đều không có đầu mối, căn bản không đối phó được. Mảnh vỡ của Tri Xuân bị trộm đi chính từ trong Cục, đến bây giờ bọn họ cũng chưa điều tra ra là do ai làm, để làm gì. Chuyện triệu hoán cao sơn vương, đối phương đã bắt đầu sắp đặt từ ba năm trước, bọn ta không hề có sự chuẩn bị, lỡ lần này để Vi Dục vương chạy trốn đến xã hội loài người…” Tuyên Cơ quyết định triệt để không cần mặt mũi nữa, “tủi thân” hỏi, “Ngài mặc kệ bọn ta ư?”
Thịnh Linh Uyên trầm mặc một lúc, khoanh tay trước ngực, quay người lại, “Nếu ta nhớ không lầm, ngươi mới là thủ hỏa nhân của Xích Uyên mà?”
Tuyên Cơ trước đây bị hắn kêu khoảng mấy trăm tiếng “tiểu yêu”, cảm thấy không thể chịu thiệt suông, vì thế lấy ra sự vô sỉ khi nhận tiền mừng tuổi từ “họ hàng” ngày Tết, nói mà mặt không đổi sắc: “Dù sao thì, nếu ta chết rồi, Xích Uyên sẽ không còn thủ hỏa nhân nữa.”
Thịnh Linh Uyên cảm thấy có lẽ là mình cao tuổi rồi, trí nhớ không được tốt lắm. Hắn nhớ hình như biện pháp mình vừa gợi ý cho tiểu yêu này là bảo hắn ăn vạ đòi lại bản cam kết gì đó, không dạy hắn ăn vạ với mình ở chỗ này.
Tuyên Cơ: “Không cần biết bóng trắng kia là chính chủ hay phân thân, dù sao thì nó vẫn thường xuyên qua lại Cục Dị khống, ngài muốn đi tra nó, có một thân phận chính đáng ra vào trụ sở chính chẳng phải cũng tiện à?”
Thật ra khi nghe hắn nói bóng trắng ở Cục Dị khống kia nhớ chuyện mình chém yêu vương, Thịnh Linh Uyên đã đổi ý rồi. Nếu thật sự là vấn đề lịch sử khi đó còn sót lại, vậy mình nhất định phải đi gặp một lần. Nhưng hắn không lập tức đồng ý, bởi vì cảm thấy tiểu yêu này rất thú vị.
Nói hắn bình tĩnh tự tin thì cũng không phải, Thịnh Linh Uyên cảm thấy hắn khá đề phòng mình, hơi tới gần một chút là có xu thế muốn xù lông lên. Nhưng vừa đề phòng, hắn vừa nghĩ mọi cách muốn giữ mình lại.
Thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ đại ma đầu ra ngoài gây chuyện thị phi.
Vì thế hắn không khỏi trêu Tuyên Cơ vài câu: “Ngươi thật đúng là kính nghiệp, sợ ta đi giết người phóng hỏa, phá hoại an toàn công cộng và cái… hài hòa ổn định gì đó như vậy?”
Chậc, thật không thuận miệng.
Thịnh Linh Uyên chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt Tuyên Cơ, nhướng mày hạ giọng: “Thế nào, vì thiên hạ thương sinh, không tiếc xả thân nuôi hổ à?”
Lần này, Tuyên Cơ thành công dùng sự khôn ngoan che đậy tâm tư, lá mặt lá trái trả lời: “Nghe ngài nói kìa, ảnh hưởng tình cảm quá.”
Thịnh Linh Uyên yên lặng nở nụ cười – lần này có tiến bộ, kiềm chế không né, trên mặt và trong lời nói không lộ ra sơ hở, nếu các ngón tay không nắm vào nhau thì tốt rồi.
Mu bàn tay Tuyên Cơ căng lên, gân xanh lại bán đứng chủ.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đập một phát từ bên ngoài. Vị phá cửa kia rất bất lịch sự, không đợi người ta trả lời đã tùy tiện xông vào, “Chủ nhiệm Tuyên, trụ sở chính vừa mới… ối mẹ ơi!”
Bởi vì có chuyện của sếp mình… đương nhiên, tư tưởng của chính Vương Trạch cũng tương đối xấu xa, vừa nghe đến kiếm linh đao linh này kia là trong lòng nảy ra liên tưởng màu hồng phấn. Vừa mới đẩy cửa, trông thấy Thịnh Linh Uyên hơi lướt qua “khoảng cách xã giao”, trí tưởng tượng của hắn đã chắp đôi cánh nhỏ, tự biên tự diễn khoảng hơn năm mươi tập.
Lập tức che mắt, lui ra ngoài cửa, đóng cửa “rầm” một tiếng.
Tuyên Cơ: “…”
Gì thế, trong phòng này đã xảy ra chuyện gì à?
Vương Trạch ngoài cửa ho vài tiếng rõ phô như thể nuốt phải lông gà, “Chủ nhiệm Tuyên, có đó không? Ông bây giờ có rảnh không? À, tôi không có việc gì khác, chỉ là vừa nhận được điện thoại từ trụ sở chính, muốn hỏi ông định hôm nào về Vĩnh An!”
Cốc Nguyệt Tịch và Bình Thiến Như tới cùng hắn tụt lại một bước, không rõ chân tướng, lập tức bị Đội trưởng Vương dẫn dắt lệch đường, nhao nhao lộ ra biểu cảm xấu hổ “xin lỗi đã quấy rầy” – Cốc Nguyệt Tịch mang mắt thấu thị còn nhìn lên trần nhà để tránh bị nghi ngờ.
Tuyên Cơ rốt cuộc đã hiểu thế nào là “tình ngay lý gian”, hắn sải bước đi tới kéo cửa ra, “Ông kêu réo cái gì vậy, Lão Vương, có phải ông đã hiểu lầm gì hay không?”
Vương Trạch nói: “Không gì hết, ha ha, tôi chưa nhìn thấy gì hết, ha ha ha. Không gấp, khi nào đi cũng được, bọn tôi đi sắp xếp các việc khác trước… ông cứ làm việc của mình… hai người cứ làm việc của mình đi.”
Họ “đại náo biển khơi” ở Du Dương gây ra động tĩnh lớn như vậy, phải nhanh chóng quay về Vĩnh An báo cáo, vì thế chỉ nghỉ ngơi qua loa rồi khởi hành ngay.
Yên Thu Sơn tạm thời không thể di chuyển, ở lại Du Dương điều trị dưỡng thương trước. Vương Trạch cho Cốc Nguyệt Tịch và Trương Chiêu ở lại chăm sóc, còn mình thì dẫn một tổ chạy việc bên ngoài của Du Dương, áp giải tên mù và rối gỗ nữ trở về trụ sở chính.
Trụ sở chính phái chuyên cơ, Phòng Khắc phục hậu quả cũng tiện thể đi cùng.
“Chủ nhiệm, phòng nhân sự gửi email,” trước khi cất cánh, Bình Thiến Như quay đầu lại nói, “Bản cam kết phụ trách hoàn toàn đã được xét duyệt, kiếm linh có thể lập hồ sơ rồi, sau ba ngày làm việc là có thể lấy giấy chứng minh, muốn hỏi anh tên là…”
Thịnh Linh Uyên và Tuyên Cơ đồng thời mở miệng.
Thịnh Linh Uyên: “Thịnh Tiêu.”
Tuyên Cơ: “Linh Uyên.”
Bình Thiến Như: “… Dạ?”
Sao hai cái tên này nghe đều quen tai thế.
“Kiếm minh là Tiêu, chủ trước họ Thịnh,” Thịnh Linh Uyên ung dung nói, “sao thế, không khéo trùng tên với ai à?”
Bình Thiến Như nghĩ ngợi một chút, “Chắc là không sao, dù gì tên dân tộc Hán bình thường chỉ có hai ba chữ, trùng tên cũng nhiều.”
“Cố ý trùng tên nhân vật lịch sử nổi tiếng thì không nhiều.” Nghe thấy câu “chủ nhân trước họ Thịnh” này, Tuyên Cơ khó chịu hết cả người. Hắn vặn nắp hai chai nước suối, dâng một chai cho bệ hạ, nói một cách ẩn ý, “Chủ trước… là lịch cũ từ bao nhiêu năm rồi, sửa lại cũng không có gì không tốt mà? Dù sao giờ cũng là thời đại tự do rồi.”
Cô gái ngốc Bình Thiến Như kia phụ họa: “Đúng vậy, còn theo họ chủ trước làm gì, họ của Chủ nhiệm Tuyên chúng ta cũng rất hay mà.”
Tuyên Cơ sặc một ngụm nước vào phổi, “Khụ khụ khụ…”
Thịnh Linh Uyên như cười như không, liếc nhìn hắn.
Tuyên Cơ: “Không… không phải, đừng nói linh tinh, khụ khụ… không dám.”
“Cũng được,” Thịnh Linh Uyên dừng một chút, “nói với họ ta họ ‘Lăng’[1] tên ‘Uyên’ là được, xưng hô mà thôi.”
Hắn nhận ra ý tốt ẩn đằng sau của tiểu yêu, với hắn, hai chữ “Thịnh Tiêu” quả thật như một bộ gông xiềng nặng ngàn cân, đè hắn quỳ mọp dưới vạn dặm giang sơn, cả đời chưa từng nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ cần đổi một cái tên là có thể tự do sao?
Không khỏi ngây thơ quá rồi.
Bệ hạ lần đầu tiên dùng thân thể con người đi máy bay, dọc đường đều khá hứng thú nhìn ra ngoài cửa sổ, không lo bị ngã một chút nào – dù sao bên cạnh cũng có một con chim to. Hắn còn hỏi Tuyên Cơ: “Ngươi đã có cánh, có thể một ngày đi ngàn dặm, tại sao không tự mình bay về, mà phải ngồi lên chim khác?”
Tuyên Cơ: “…”
Hắn cảm thấy câu này của bệ hạ không ổn lắm, giống như đang chửi hắn vậy, nhưng nhất thời lại không thể bắt bẻ gì được.
Vương Trạch bên cạnh cười ngặt nghẽo, cười xong lại quay đầu giải thích cho Thịnh Linh Uyên biết “kiểm soát không lưu” là gì. Thịnh Linh Uyên nghe nói người bình thường không quyền không quý, lại chẳng phải tu sĩ cũng có thể bay trên trời từ sáng đến tối, hết sức không tin, nhất thời cũng không nói được là con cá chép này nói vớ vẩn hay là mình kiến thức nông cạn, vì thế ra vẻ thản nhiên, bắt đầu thăm dò Vương Trạch một cách đầy kỹ xảo.
Đội trưởng Vương là một người đàn ông kho tàng, nói từ trên trời đến dưới đất, nhanh chóng khai sạch sành sanh tổ tông ba đời nhà mình, cuối cùng còn lấy clip quý độc nhất vô nhị trong di động ra chia sẻ… do bộ phận nội dung quá dung tục, bị Tuyên Cơ cắt ngang.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Thịnh Linh Uyên nhìn vào trang web mua sắm trên di động của Tuyên Cơ.
Bệ hạ đến từ cổ đại không biết “di động” là cái quần chip của người đương đại, còn tưởng rằng có thể xem tùy tiện, không biết kiêng dè một chút nào.
Tuyên Cơ không giấu kịp, run tay đặt luôn một lượt hơn ba mươi bộ quần áo nam mới thêm vào giỏ hàng định lựa từ từ và một đống đồ dùng sinh hoạt lắt nhắt.