Liệp Quang

Chương 46

"Tia sáng của thanh niên ở đế đô!"

Lúc tiếng chuông mừng năm mới vang lên, Ian mơ màng tỉnh lại trong chốc lát.

Giấc mộng ôm lấy hắn như đầm lầy, nhưng tiếng chuông kia lao thẳng từ trên thiên đường vào trong giấc mộng rồi gõ vang linh hồn của hắn, nhắc nhở hắn rằng hình như hắn có hẹn đi làm một chuyện nào đó với một người.

Ian nhúc nhích một chút, khi đang cố gắng mở mí mắt lên thì đã có một giọng nói dỗ hắn ngủ tiếp rồi.

"... Ngủ... lát nữa... ta ở bên cạnh em đây mà..."

Gánh nặng trong lòng Ian được bỏ xuống ngay, hắn lại rơi vào trong biển sao.

Giấc ngủ này rất sâu, ngay cả một giấc mơ cũng không có. Chờ đến lúc tỉnh lại, trời cũng đã sáng trưng rồi.

Trong phòng chỉ có một mình Ian. Trên bàn sách có ánh nắng chiếu xuống, bảng quang tử và văn kiện bằng giấy được sắp xếp thật chỉnh tề.

Từ lâu, bóng dáng của thanh niên tóc vàng đã không còn thấy đâu nữa, chắc là anh đã rời đi lúc nửa đêm rồi. Người đi mất nhưng tin tức tố vị biển vẫn còn ở lại và tràn ngập cả căn phòng nhỏ, nồng nặc như một con dấu đỏ tươi, ầm ầm phủ đầy lên bàn ghế trong phòng, hô to rằng mình đã từng tới đây.

Chẳng lẽ tối hôm qua thằng nhóc này tập thể hình trong phòng mình hả?

Ian đứng dậy, thấy trên bảng quang tử còn có một tờ giấy được xếp thành hoa bách hợp.

Nếp gấp tinh xảo đang nở rộ về phía Ian.

Ian cười, cẩn thận mở cánh hoa ra, bên trong quả thực có ghi lại lời nói.

Chữ của Leon giống y như người, lộ liễu mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp, cùng với nét ngông cuồng và lộ liễu của thiếu niên. Nét bút trên bông hoa trông rất lưu lát, nhìn ra được người này đã nghĩ kỹ trước khi viết, tâm tư kín đáo, một khi đã làm gì thì sẽ làm tới cùng.

"Ian thân mến, năm mới vui vẻ!

Ta tin rằng năm nay ta là người đầu tiên chúc phúc cho em.

Tối hôm qua sau khi em đi ngủ, ta đã nghĩ tới rất nhiều chuyện. Ta phát hiện mặc dù chúng ta chỉ mới gặp lại nhau vài ngày nhưng những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay lại phong phú và mang nhiều ý nghĩa hơn so với những việc ta đã từng trải qua trong suốt một năm vừa rồi nữa.

Bởi vì em, ta mới chạm tới vết sẹo của thành phố này. Bởi vì em, ta mới cảm nhận được sự cực khổ khi người ta bị thờ ơ trong quá khứ. Cũng bởi vì em, ta mới làm ra những hành dộng mà mình tự thấy tự hào.

Trước lúc đó, ta đã ngơ ngác trong một quãng thời gian rất dài, không biết mình nỗ lực vì cái gì, cũng không biết cuối cùng ý nghĩa của những chuyện mình đã phấn đấu nên đặt ở chỗ nào.

Em tới đây mới làm cho ta không nghi ngờ thêm gì nữa. Ta biết hi vọng này rất xa xôi, nhưng mong em sẽ luôn ở bên cạnh ta, không rời không bỏ.

Ian của ta, mong năm mới này em cũng sẽ hạnh phúc và vui sướng như ta vào giờ phút này nhé.

Leon đáng yêu nhất của em."

Cái tên "Leon" này còn bị anh viết thành "sư tử" nữa.

Ian cong môi cười tươi vì nét chữ hoa hòe kia, như nhìn thấy một con sử tử lông xù to bự đang ngồi xổm ở trước mặt, ngoắt ngoắt cái đuôi rồi càu nhàu muốn hắn sờ đầu một cái vậy.

Ian cũng chưa từng học kiểu gấp giấy hoa trong môn công nghệ dành cho thiếu nữ này, hắn phải dành ra một lúc mới xếp miếng giấy lại thành một đóa hoa bách hợp một lần nữa.

Thằng nhóc này học được chiêu ấy từ ai thế nhỉ? Xem ra sau khi tới đế đô và bị khai sáng bởi bầu không khí tinh xảo của đám quý tộc, nhóc con hồ đồ dám nã súng đùa giỡn năm đó cư nhiên cũng gấp giấy ra hoa nữa cơ.

Ian kẹp giấy bách hợp vào trong một quyển kinh thư nhỏ ít rời khỏi người của mình.

*

Có thể nói, một cây đuốc ở khu 96 cũng đã đốt mừng năm mới cho cả đế đô luôn.

Từ Hoàng đế trong Cung Champs cho tới bá quan văn võ và các quan chức cơ sở, mọi người đều bị vụ cháy này đốt nóng cái mông và không thể ngồi yên được nữa.

Mấy nghìn căn nhà bị cháy hỏng, số người tử vong gần tám trăm, khoảng hai chục nghìn người đang trôi dạt khắp nơi trong ngày đông gió lạnh...

Tuy nước Byron đang tạm biệt năm cũ, trong đó cũng có tập tục đốt cháy vật cũ và cầu khẩn vận may cho năm sau với ánh lửa, nhưng khi truyền thông và bà con trên mạng gọi vụ cháy lớn xảy ra ở khu dân nghèo là sự kiện "đốt cháy đồ cũ" để trào phúng chính phủ, chẳng có vị nào đang nắm quyền mà lại có thể giữ yên lặng được hết.

Felix IV giận dữ, ngày đầu năm mới đã kéo quan chức của bộ xây thành và bộ dân chính vào hoàng cung, mắng cho bọn họ máu chó đầy đầu.

Chuyện điều tra và xử lý vụ cháy này lập tức được tiến hành, vô số quan chức bỏ lại phép năm, đập đầu đổi vé máy bay, gấp gáp như muốn tè ra quần mà trở về Gloria giữa lúc nghỉ phép ở các nơi thắng cảnh.

Trong cuộc thảo luận đầu của hội nghị khẩn cấp ngay năm mới, vừa mở hội một phút là đã biến ngay thành công cuộc vạch trần, chỉ trích và từ chối lẫn nhau giữa các đảng phái.

Tất cả những chứng cứ chính trị tham nhũng và lười biếng lúc trước mà ai ai cũng toàn ngầm hiểu ý nhau bây giờ đều trở thành phân tươi thơm ngát mới ra lò, bị hai bên liều mạng cầm chọi vào mặt kẻ đối địch.

Công tước Oran và hai vị hoàng tử của hoàng thất vốn bị bắt buộc phải tham gia lần hội nghị này cũng không thể ngồi thêm một phút nào nữa, cả ba đã bị hun chết bởi mùi hôi rồi.

"Ta tình nguyện tới sở thú để bọn đười ươi và tinh tinh vướt chuối tiêu lên mặt mình hơn nữa đấy." Công tước nói như thế.

Ngay khi các nhà chính trị đang vui vẻ chọi phân chọi đồ, truyền thông và bà con trên mạng lại nổi lên một đề tài được hoan nghênh, che ngợp cả bầu trời.

"Chiến đội "Lion Heart" cứu trợ dân bị nạn, tia sáng của các thanh niên ở đế đô!"

Lúc này phải giới thiệu về chiến đội một chút. Đây là một phong trào thể dục thể thao mới phất lên sau khi cơ giáp bắt đầu được đưa vào sử dụng trong xã hội. Những người trẻ tuổi kia điều khiển các cơ giáp với kiểu dáng khác nhau, tạo ra một chiến đội bỏ túi đa năng. Hai đội sẽ đấu với nhau giữa một không gian đặc chế.

Thắng thua của cuộc chiến là một hệ thống tích phân. Kỹ thuật, chiến thuật, thời gian sử dụng và thương vong của các binh sĩ... tất cả đều được tính thành điểm thành phần, cuối cùng người có tích phân cao sẽ giành lấy thắng lợi.

Kiểu vận động này hơi giống như game online giả lập toàn chân vậy, nhưng chỗ khác là người dự thi sẽ lấy người thật ra chiến đấu. Cơ giáp của bọn họ sẽ bị hao tổn, người lái cũng tránh không được chuyện thương gân động cốt, thiếu răng gãy chân này nọ.

Dù kỹ thuật khoang trị liệu lúc bấy giờ cũng có thể chắp vá lại một người bị chia năm xẻ bảy rồi cứu sống các kiểu, nhưng pháp luật của đế quốc vẫn quy định rằng chỉ có người mười sáu tuổi trở lên mới có thể tham gia kiểu vận động này thôi.

Chi phí của cơ giáp du chiến dân dụng cũng không ít, một cơ giáp cấp trung tới cao là đã có thể đổi thành một tòa biệt thự ba tầng ở đế đô rồi. Cho nên cơ giáp cũng là dụng cụ đo tình trạng kinh tế của các gia đình quyền quý để khoe khoang cơ giáp nhà mình nữa.

Đám công tử bột ở đế đô, đặc biệt là bọn con trai Alpha, sẽ được mua cho một chiếc cơ giáp gia nhập vào chiến đội một cách rầm rộ lúc vừa tròn mười sáu tuổi. Nhà ai mua không nổi cơ giáp hoặc không đổi nổi kiểu cơ giáp mới, ngay cả mấy người hay chào hàng bảo hiểm cũng nhất thời không tới cửa nữa đâu.

Chiến đội cũng đã trở thành nền tảng xã giao vô cùng quan trọng giữa các con em quyền quý trẻ tuổi, tương tự như hội anh em ngoài trường. Lại vừa giống như một nền tảng kết bạn có hiệu suất cao nữa —— độ phổ biến của đội viên nổi tiếng y như tiểu sinh lưu lượng đang "hot" vậy. Dù là đội viên bình thường thì cũng như cá gặp nước với mấy Omega ngạo mạn và thận trọng khác.

Làm "kẻ ngốc nhưng nhiều tiền" nổi tiếng gần đây trong đế đô, nghe đâu công tước Oran đã "bán mình cho Hoàng thái tử để đổi một kiểu cơ giáp mới cho con trưởng đấy.

Nhưng trong nửa năm đầu, không có chiến đội nào chịu mở cửa chào đón vị thứ tử không danh hiệu này cả.

Làm con, Leon không thể chà đạp lên một phen "khổ tâm" này của cha đẻ. Vì vậy anh thẳng thắn tự mình thành lập một chiến đội, đặt tên là "Lion Heart", chiêu mộ được một đám thanh niên có thân thế khá giống như mình.

Tuy luôn bị cười nhạo là một "đội tạp chủng", thế nhưng "Lion Heart" có không ít chiến tích, trong nửa năm ngắn ngủi đã tạo nên dấu ấn trong đế đô rồi.

Leon chưa từng được huấn luyện một cách chuyên nghiệp nhưng cách đấu của anh lại hung dữ và sắc bén, ý lạnh hùng hồn. Phát huy trên sàn đấu của vị sinh viên toàn điểm B của ngành chỉ huy ở trường quân đội vượt xa lúc ở trong phòng thi, thỉnh thoảng sẽ đột ngột lấy tuyệt chiêu bất ngờ ra và đánh đối phương tới mức không kịp chuẩn bị luôn.

Đám người trẻ tuổi này toàn hành động theo lệnh của Leon thôi. Khi Leon kêu gọi viện trợ cho dân bị nạn ở khu 96, mọi người cũng dồn dập hưởng ứng, móc tiền xài vặt ra mua sạch cả cái siêu thị rồi thả hàng xuống cho dân bị nạn.

Mà người trẻ tuổi đã chào hỏi Ian kia là một đứa con riêng được đám truyền thông yêu mến nhất. Đứa con trai đáng yêu hiểu chuyện làm ra một chuyện vĩ đại và ấm lòng như vậy, tại sao người làm cha lại không đi giới thiệu con trai mình cho mọi người biết đến nhỉ?

Vì vậy trong một đêm, mấy lời khen ngợi dành cho chiến đội "Lion Heart" nở rộ khắp cả chân trời và đất nước như hoa xuân, thậm chí liên tục được các kênh và dân chúng quốc tế ca tụng nữa.

"... Sau khi biết được tình huống của dân bị nạn, họ bỏ qua hoạt động vui chơi mừng năm mới trước, sau đó dồn dập ra ngoài mua sắm đồ đạt, cũng tự mình đưa tới khu bị nạn, đưa tận tay bà còn đã gặp phải tai hoạ..."

"Họ chính là thiên sứ mà Thánh chủ đã phái tới đó!" Dân bị nạn được phỏng vấn nước mắt đầy mặt với ống kính, "Trong chớp mắt, lúc mà bọn tôi đã tuyệt vọng thì trên trời hiện lên một vệt sáng, bọn họ đã tới rồi!"

"Đây cũng là điều mà chúng tôi phải làm thôi." Tiểu vương tử của đám truyền thông kia thản nhiên khiêm tốn nói, "Trên thực tế, người đưa ra đề nghị là đội trưởng của chúng tôi. Cậu ấy nói khu 96 có người cần phải trợ giúp, cậu ấy dự định đi qua hổ trợ, hỏi chúng tôi có ai chịu đi với cậu ấy không. Phải biết rằng chiến đội của chúng tôi là một thể, cùng tiến cùng lui. Nếu lão đại đã lên tiếng, vậy đương nhiên chúng tôi phải dốc túi tặng —— á, cậu ấy đây rồi! Leon, chỗ này..."

Ống kính chuyển hướng tới cửa lớp, một đám sinh viên vừa kiểm tra xong đang chạy ùa ra ngoài.

Trong đám người, thanh niên tóc vàng kẹp vở dưới nách, sau tai còn cài bút điện tử, quần áo trông hết sức bình thường. Nhưng anh có vai rộng chân dài, đường nét khuôn mặt cũng rõ ràng, khiến nữ phóng viên mặt đỏ tim đập một trận.

"Lão đại, tới đây." Đồng đội gào to, "Nhanh kể lại biểu hiện của cậu đêm đó đi!"

Leon nhàn nhạt đưa mắt sang bên này một cái, một mặt bị khảo thí chà đạp quá thẫn thờ, hai chân nhưng là đột nhiên tăng tốc, như một làn khói tháo chạy.

"Ha ha." Đồng đội cười gượng, "Đội trưởng của chúng tôi khá thẹn thùng... Tới đây, để tôi miêu tả tỉ mỉ cho mọi người biết quá trình đêm đó một chút nhé: Lúc đó, giữa cơn bão tuyết điên cuồng, giơ tay lên cũng không thấy được năm ngón..."

Phỏng vấn, bản tin chuyên đề và đánh giá hấp dẫn đầy ắp bầu trời. Trong lúc nhất thời, mọi người tạm thời quên mất những thương vong và kẻ đang lưu lạc sau vụ cháy kia, cũng không để ý tới sự náo loạn trong đấu trường chính trị nữa. Mọi người toàn đòi bàn luận về khía cạnh khác của các con em quyền quý nhưng lại chẳng giống như công tử bột và nhìn lướt qua khuôn mặt đẹp trai chỉ hiện lên một lúc ngắn ngửi của vị đội trưởng kia.

Ai cũng không nghĩ tới rằng bọn con nhà giàu thích ăn bám cũng có thể mang đến một ảnh hưởng tích cực như thế.

Cùng ngày thông cáo báo chí, có những chiến đội khác cũng đưa hàng hóa cứu viện tới khu của dân bị nạn. Tất cả con em quyền quý ở đế đô không nhiều không ít, tổ đội cũng được mấy chục chiến đội. Nghe nói người khác cũng đi giúp người gặp phải tai nạn, sợ rằng bản thân sẽ bị cười nhạo vì mình quá lạc hậu nên bọn họ cũng lập tức gia nhập đội ngũ.

Từ nguyên đán tới mùng năm, hầu như mỗi ngày đều có ba tới năm chiến đội, bọn họ lái những phi toa với các kiểu dáng và cách phun màu khác nhau tới khu 96 và thả vật phẩm xuống.

Sau đó, xí nghiệp và quỹ hội từ thiện cũng gia nhập và viện trợ để dân bị nạn có thể sửa nhà dưới phương thức hợp tác thương mại.

Siêu sao đang nổi tự mình đến đây an ủi dân bị nạn, ôm mấy đứa nhóc đang chảy nước mũi để chụp ảnh chung. Hoàng hậu Iris cũng phái nữ quan của mình ra và hộ tống tổng giáo chủ hồng y đi gặp gỡ dân bị nạn...

Tu viện Thánh Miro được gọi tên lớn nhất trong tin tức cũng nhận được lời khen ngợi của chính Giáo hoàng.

Lão viện trưởng chẳng làm chuyện gì, lúc xảy ra vụ việc thì đang mê man ngẩn người ở nhà được trao tặng một tấm huân chương màu tím rồi về hưu trong vinh quang.

Cha xứ Adway luôn bôn ba ngoài đường vinh hạnh được thăng thành tổng viện trưởng, cũng chiếm được lời khen trong văn bản của Giáo hoàng. Cha xứ Mitchell chủ trì hết mọi đại cục và tất cả các tu sĩ tham gia cứu tế cũng được Tòa thánh khen ngợi trong thông báo, được nâng lên một bậc, tiền trợ cấp cũng tăng gấp đôi.

Viện trưởng Adway vừa nhậm chức phát hiện một hiện tượng kỳ quái: Các tu sĩ trong tu viện dường như đột nhiên trở nên vô cùng kính nể Ian vậy đấy.

Lúc nhận thức ăn trong nhà ăn, thân là viện trưởng mới, Adway vẫn phải xếp hàng đàng hoàng, nhưng Ian vừa đi tới, tu sĩ xếp hàng ở mặt trước dĩ nhiên sẽ chủ động nhường chỗ cho Ian —— tuy rằng Ian cũng đã từ chối.

Khi được phục vụ thức ăn, Adway xác định một trăm phần trăm rằng tu sĩ sau quầy múc thêm cho Ian hai cục thịt viên và tiramisu được cắt ra cho hắn cũng lớn hơn cái của gã một phần ba nữa chứ!

"Cậu ép bọn họ giao tích phân ra bằng cách nào thế?" Adway đặt mông ngồi đối diện Ian.

"... Mời ngồi." Ian buông nĩa xuống, "Tôi đang muốn tìm ngài đây, viện trưởng. Liên quan đến nghi thức An Linh ạ..."

"Tích phân, Mitchell." Adway vừa nói vừa vặn mở một hủ mứt hoa quả mới ra rồi đổ hết toàn bộ lên sườn bò

"..." Ian run rẩy khóe miệng, khó nhọc nói, "Đương nhiên tôi... không hề ép buộc bọn họ rồi. Ép buộc người khác làm chuyện mà họ không muốn là một hành vi mà Thánh chủ vô cùng không tán thành ạ. Đó là ích kỷ, hơn nữa..."

"Mời cậu nói ngôn ngữ của đế quốc!" Adway nói.

"Tôi đã thực hiện một cuộc giao dịch với bọn họ ạ." Ian nói.