Liệp Lang Đảo

Chương 14

Hôm nay, thành bảo rất yên tĩnh, một ngày nữa chính là ngày cuồng hoan, tất cả lực lượng lao động đều đang bận rộn dưới tầng ngầm để chuẩn bị tế phẩm và “tiết mục” cho ngày cuồng hoan.

Những người được chọn ra từ đội hộ vệ và đội săn bắn đang đứng yên lặng ở sân đấu, đây chính là tụ điểm của ngày cuồng hoan, họ thậm chí có thể cảm giác được mặt đất dưới chân đang rung động, cũng có thể nghe được tiếng ầm vang truyền tới từ dưới địa tầng sâu thẳm.

Thứ âm thanh này khiến người ta phấn khích.

Bố La Đức nhìn đội ngũ trước mặt sẵn sàng xuất phát đến Tự Do thành, tất cả đều được trang bị đồ bảo hộ và vũ khí, mặc dù gã xem nhẹ người của Tự Do thành, nếu giao đấu chính diện thì thực lực của Tự Do thành không bằng bọn họ, nhưng muốn đánh giết trên lãnh địa của Tự Do thành thì lại là một chuyện khác.

Đội chiến đấu của Tự Do thành tựa như hang thỏ giảo hoạt, như chuột đào hang, như rệp ẩn nấp khắp nơi…

“Một người đàn bà…”, Bố La Đức giơ ngón trỏ lên, “Là nhiệm vụ lần này của chúng ta, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này”.

“Phải có chất lượng tốt”. Trong góc sân truyền tới một giọng nói già nua, Mogab đứng bên cạnh trụ đá đen ở sân đấu, bổ sung một câu, trên mặt mang theo bộ dáng tươi cười hưng phấn quỷ dị.

“Lúc bắt được người”, Bố La Đức giơ cánh lên qua đỉnh đầu rồi chợt hạ mạnh xuống, hô to một câu: “Tụi mày có thể sớm bắt đầu ngày cuồng hoan”.

Đội viên đứng ở sân đấu giơ cao cánh tay, đồng thời hét lên đầy hưng phấn: “Cuồng hoan ______”.

Âm thanh này như một cái bát khổng lồ nổ vang trong sân đấu, vang dội trên bầu trời tĩnh lặng của thành bảo.

Thường Phi đứng phía sau Bố La Đức, không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn tâm trạng mọi người đang dâng cao. Lần này chọn ra đội viên đi cướp người trong đội săn bắn, hắn không chọn người tốt nhất. Người của Tự Do thành không phải ngu ngốc, hai bên giằng co nhiều năm như vậy, Tự Do thành vẫn không ngã xuống, hắn không dại dột cử ra đội viên tốt nhất của mình đi đến lãnh thổ Tự Do thành chịu chết.

Có thể cướp được người cũng đã không dễ dàng, lại còn nói sớm cuồng hoan?

“Còn bao lâu gió sẽ chuyển hướng?”. Thường Phi quay đầu nhìn Mogab, tên cáo già thích giả thần giả quỷ này tự có bản lĩnh, một là có thể phối các loại thuốc, nếu không phải do trang phục và thân phận tế ti của ông ta thì có lẽ ông ta có thể được coi là một chuyên gia hóa học, hai là ông ta có thể dự đoán chính xác sự biến đổi thời tiết ở đảo Liệp Lang.

Bởi vì thời gian ta sống thật sự quá dài. Đây là câu Mogab rất hay nói, dài đến độ các ngươi không thể tưởng tượng.

Việc quan trọng nhất là ông ta rất hiểu tính cách của Bàng Ca, ông ta biết nguyên nhân Bàng Ca bố trí ngày cuồng hoan. Trong cuộc sống tối tăm và áp lực này luôn luôn phải có một cách để phát tiết, và với tư cách chủ nhân tuyệt đối của thế giới bóng tối, Bàng Ca cũng cần một ngày để lần nữa khắc sâu dấu ấn sâu đậm trong tim mọi người.

Trước ngày cuồng hoan, bọn họ sẽ đến Tự Do thành cướp đàn bà, thậm chí nếu có chết thì sự phấn kích tựa như một loại thuốc gây ảo giác vẫn khiến mọi người không cưỡng lại được, so với ngày quét sạch còn khiến con người ta điên cuồng hơn.

“Vẫn còn hai tiếng nữa”, nụ cười xuất hiện phía sau mái đầu ngổn ngang của Mogab, “Hiện tại xuất phát đi, vòng qua chỗ hắc nham là vừa đúng”.

Bố La Đức xoay đầu nhìn Thường Phi, sau đó xoay người hưng phấn gào thét với đội viên: “Dựa theo phương pháp ngày hôm qua Thường Phi nói cho bọn mày, xuất phát!”.



Lúc Sa Tả mặc quần áo chỉnh tề rồi đi ra khỏi động ngầm thì Kiệt Tu đang sắp xếp lại vũ khí của mình, khi thấy Sa Tả, cậu vẫn có chút xấu hổ. Nhưng có một điểm cậu đã hoàn toàn xác định, Sa Tả tuyệt đối đã từng được huấn luyện, đường nét cơ bắp trên người Sa Tả nhất định không phải một nhân viên cơ sở dữ liệu có thể có, loại đường nét này rõ ràng khác biệt với người lao động chân tay, chắc chắn phải trải qua huấn luyện trường kỳ.

Kiệt Tu sợ Sa Tả sẽ hỏi cậu vừa rồi muốn làm gì, vì vậy lên tiếng trước: “Bây giờ tôi phải vào địa đạo, ngày cuồng hoan của Bàng Ca sắp đến, lúc này có lẽ đến lượt chúng ta giương oai rồi, tôi phải đi bố trí một chút, cậu cứ nghỉ ngơi đi”.

Không đợi Sa Tả trả lời, Kiệt Tu kéo cái ván giường của mình lên, lấy ra một khẩu súng lục nhỏ đưa cho Sa Tả: “Cậu vẫn chưa quen thuộc chỗ này, cầm cái này phòng thân”.

Sa Tả cầm lấy súng, đây là súng tự chế của xưởng thủ công mỹ nghệ ở Tự Do thành, thân súng màu bạc, không được tinh xảo, nhưng cũng không có vấn đề. Cậu chưa từng cầm qua súng, hiện tại cầm khẩu súng trên tay khiến cậu có cảm giác nặng trịch.

“Mọi người đều có sao? Ý tôi là súng”. Sa Tả nhớ tới đội săn bắn của Thường Phi, trong ngày quét sạch, bọn họ đều cầm theo nỏ một tay, trên lí thuyết thì súng ống ở đảo Liệp Lang không phải người nào cũng có được.

“Tất nhiên là không, không phải người trong đội chiến đấu thì sẽ không có, thiết bị của chúng tôi rất lỗi thời, đạn dược cũng không dồi dào, nguyên liệu thì rất khan hiếm”. Kiệt Tu chỉnh lý xong vũ khí, mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài.

“Vậy khẩu súng này, tôi cầm hình như không thích hợp lắm?”. Sa Tả có chút do dự, thực tế cậu không biết dùng súng, thứ đội chiến đấu khan hiếm gì đó, để ở chỗ cậu có chút lãng phí.

“Không biết sử dụng?”. Kiệt Tu nhìn cậu.

“Biết dùng thì cũng không thích hợp lắm, không phải ai trong đội chiến đấu đều có mà”.

“Cho cậu dùng dao, cậu đánh ở cự ly gần được không? Cái này… ít nhất gây sát thương ở cự ly xa”. Kiệt Tu không có ý lấy lại súng, “Tuy rằng cậu từng được huấn luyện nhưng kinh nghiệm thực chiến của cậu phỏng chừng không nhiều bằng người dân bình thường ở chỗ chúng tôi”.

Sa Tả sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Kiệt Tu: “Vừa nãy cậu nhìn lén tôi chỉ vì cái này sao?”.

“Ừ”. Kiệt Tu không phải cố ý nói vậy, nhưng cậu nhất thời buột miệng nên đành phải nói tiếp, “Cậu nói với mục sư là cậu chưa từng trải qua huấn luyện, tôi chỉ muốn xác nhận có phải sự thật hay không thôi, nhân số đội chiến đấu của chúng tôi không ít nhưng người có nền tảng tốt thì rất ít… tôi biết cậu không muốn gia nhập, tôi chỉ muốn xác nhận một chút”.

“… Ừm”. Đối với sự thẳng thắng của Kiệt Tu, Sa Tả nhất thời không tìm được lời đáp lại, nên đành phải Ừm xong rồi duy trì im lặng.

“Cách đây không lâu cậu bị thương không nhẹ ở sau lưng đúng chứ, nửa tháng?”. Kiệt Tu nhìn cậu, “Tôi thấy chỗ mục sư có thuốc”.

Sa Tả vô thức với tay sờ vào vị trí phía sau lưng, chính là nửa tháng trước, lúc ra khỏi khu cảnh giới để tìm tư liệu thì người nọ bất thình lình xông lại đập vào lưng của cậu, lúc đó cũng không phát hiện tổn thương gì, nhưng đôi lúc sẽ có cảm giác đau âm ỉ.

“Cậu ngủ một chút đi, có chuyện gì thì Lily Ca sẽ đến, không cần lo lắng”. Kiệt Tu mở cửa đi ra.

Sa Tả nằm trên giường, kéo chăn đắp lên người nhưng vẫn còn hơi lạnh, nếu so sánh thì cái ổ trong hang động của Naga là ấm áp nhất. Căn phòng này rất đơn sơ, nếu như đảo Liệp Lang có mưa thì người ở đây không biết làm cách nào để sống.

Cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn ở bên ngoài, chắc là Kiệt Tu dẫn theo đội chiến đấu đi vào địa đạo. Địa đạo nằm ở đâu? Sa Tả mở to mắt nhìn mái nhà bằng gỗ, là chỗ đất đá có thể di chuyển mà cậu nhìn thấy lúc mới tới sao? Hay là mỗi phòng đều có một cửa vào?

Thật thần kỳ, đá cứng sắc bén như thế mà lại có thể đào được địa đạo, làm sao làm được? Các thủ vệ ở trong địa đạo làm sao biết được tình hình trên mặt đất?

Suy nghĩ lộn xộn hồi lâu, Sa Tả phát hiện mình không ngủ được, cậu ngồi dậy, ngây ngẩn một hồi rồi cuối cùng quyết định đi tìm mục sư.

Nếu ở tại AS thì cậu sẽ không lo lắng cho vết thương trên lưng, nhưng với khí hậu ẩm thấp rét mướt ở đảo Liệp Lang thì khó mà nói được, muốn sinh tồn ở nơi này thì cơ thể khỏe mạnh là yếu tố quan trọng nhất.

Nhà ở Tự Do thành hình như không có khóa, tất cả cứ đẩy là mở ra, nhà của mục sư cũng như vậy, Sa Tả đẩy cửa đi vào trong, bên trong không có ai.

Cậu đi tới trước ngăn tủ kim loại, cậu đang nghĩ là nên đẩy ra hay là nên gõ cửa trước. Cuối cùng, giáo dục đã khiến cậu giơ tay gõ hai cái vào ngăn tủ, đợi được hai phút, cậu đẩy ngăn tủ ra, cậu cũng biết gõ như vậy sẽ không ai nghe được…

Cậu đi xuống cầu thang vào phòng khách, so với lúc trước thì không có gì khác biệt, cậu gõ cửa phòng mục sư: “Mục sư?”.

“Vào đi”. Giọng nói của mục sư truyền ra từ bên trong phòng.

Mục sư đứng bên cạnh bàn, trên bàn bày một tấm bản đồ lớn trông rất cũ kỹ, mép bản đồ rách bươm có hình răng cưa, trên mặt có rất nhiều nét vẽ và vòng tròn với màu sắc khác nhau, nhìn màu sắc thì hẳn là rất cổ xưa.

“Không nghỉ ngơi sao?”. Mục sư ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp.

“Không ngủ được, lạnh quá”. Sa Tả nhìn bản đồ, đây là bản đồ của đảo Liệp Lang, nhưng lại có tới ba hòn đảo, “Đâu là đảo Liệp Lang? Có tận ba đảo sao?”.

“Đây là đảo Liệp Lang”. Mục sư chỉ vào hòn đảo lớn nhất, “Hai cái còn lại là hai nhà tù SUD”.

Sa Tả quan sát bản đồ hồi lâu, loại bản đồ này không giống với loại bản đồ cậu thấy ở AS, rất khó nhìn rõ ràng, không có công trình và đường phố, cũng không có kí hiệu, vị trí của nhà tù và Tự Do thành cũng không được đánh dấu, chỉ có gò núi nhấp nhô, khe rãnh, thung lũng, nhìn rất tốn sức.

Xem ra thứ này đã có rất nhiều năm, có lẽ đã được vẽ ra trước khi có nhà tù và Tự Do thành, trong nhà bảo tàng AS cũng không nhìn thấy những thứ như vậy, nếu nó được mang đi đấu giá thì hẳn sẽ có giá trị rất cao.

“Có thể một, hai ngày nữa sẽ chiến đấu”, mục sư đưa cho cậu một ly nước nóng, “Ta sẽ gọi Lily Ca theo cậu”.

“Cám ơn, nhưng Kiệt Tu đã cho tôi một cây súng”. Sa Tả cảm thấy có chút không tự nhiên khi được bảo hộ bởi một cô gái xấp xỉ tuổi mình, “Tôi không sao đâu”.

“Lily Ca là cô gái ưu tú nhất ở chỗ chúng ta”, mục sư nhìn cậu, “Hơn nữa cô bé rất khác biệt so với những đứa trẻ lớn lên ở đây, nó rất hiểu chuyện, không phải sao?”.

Sa Tả gật đầu, kỳ thật cậu không đưa ra quá nhiều so sánh với Lily Ca, nhưng Lily Ca là một cô gái tạo cho người khác cảm giác thoải mái khi ở cùng, chỉ là cậu có chút không phản ứng kịp vì sao mục sư lại thay đổi trọng tâm câu chuyện.

“Lúc ở AS, cậu có bạn không?”, mục sư sử dụng từ rất đặc biệt, bạn, không phân biệt giới tính, chỉ nói về tình cảm.

Ở AS, sinh con không còn là nhiệm vụ của mỗi người, đối với rất nhiều người, sinh con sinh cháu đã là chuyện không cần thiết, để nâng cao chất lượng dân số nên quyền sinh con đã bị hạn chế, điều đó khiến cho việc kết hôn cùng người dị tính biến thành có cũng được, không có cũng được, có bạn là được, vô luận là nam hay nữ.

“Không có”. Sa Tả thành thật trả lời, công việc hằng ngày của cậu chính là đối diện với các loại tài liệu, về nhà chơi chút trò chơi, cậu không có hứng thú với những hoạt động giải trí vốn không có nhiều ở AS, gặp gỡ bạn bè mới cũng rất hiếm, bản thân cậu tựa hồ cũng không để ý những thứ này.

“Thích con gái không?”. Mục sư vẫn mỉm cười, nhưng Sa Tả không nghe ra bất kỳ ý tứ khác biệt nào qua lời nói này.

Mục đích của mục sư có lẽ đã khiến cậu không được tự nhiên, cậu trầm mặc một hồi: ‘Tôi không biết”.

“Cậu đến tìm ta có chuyện gì không?”. Mục sư không tiếp tục chủ đề này, ngoài mặt Sa Tả thoạt nhìn là một người nhu hòa, kinh nghiệm không sâu, suy nghĩ tựa hồ có chút đơn giản, nhưng qua vài lần tiếp xúc với Sa Tả, ông có thể cảm giác được cậu không phải là một người dễ dàng bị chi phối.

“Kiệt Tu nói ông có thuốc, lưng của tôi có chút khó chịu…”. Sa Tả với tay chạm lên lưng mình, có chút đau âm ỉ.

“Vì sao bị thương?”. Mục sư vòng qua sau lưng cậu, vén áo cậu lên nhìn.

“Ngoài ý muốn bị đập một cái”.

Mục sư ấn ấn vài cái, lấy từ ngăn tủ một cái bình nhỏ đưa cho cậu, “Cũng không nghiêm trọng, thử cái này đi, thoa trực tiếp lên là được”.

“Cám ơn”, Sa Tả cầm bình thuốc, xoay người đi tới cửa, “Nếu có chiến đấu thì tôi phải làm gì?”.

“Bảo vệ tốt bản thân, trong phòng Kiệt Tu có địa đạo thông tới nơi ẩn náu, chỉ cần người Bàng Ca không tấn công đến bên này thì chỗ đó vẫn an toàn”.

Sa Tả kéo cửa chuẩn bị đi ra, mục sư tựa như nhớ tới điều gì nên gọi cậu lại: “Sa Tả”.

“Ừ?”. Sa Tả quay đầu lại, phát hiện vẻ mặt của mục sư có chút nghiêm túc, trên mặt không còn nụ cười thường trực.

“Cậu đi tìm Naga?”.

“Ông theo dõi tôi?”. Sa Tả nhíu mày.

“Không tính là thế, Tự Do thành không rộng lắm, có chuyện gì xảy ra thì ta đều biết cả, cũng không phải cố ý nhắm vào cậu”. Mục sư chậm rãi đi đến trước mặt cậu.

“Tôi tìm hắn để nói cám ơn, có vấn đề gì sao?”. Sa Tả nhìn vào mắt mục sư, vẻ mặt cùng ánh mắt nghiêm túc của mục sư khiến cậu cảm thấy người này có hơi lãnh đạm, không hề ôn hòa như biểu hiện bên ngoài.

“Không có vấn đề”, mục sư đổi lại bộ dáng tươi cười, nhưng giọng nói không đồng bộ với sắc mặt, “Nhưng cậu không nên tiếp xúc nhiều với Naga, đối với người bình thường mà nói, hắn rất nguy hiểm”.

Sa Tả nghe xong liền ngẩn người, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng Naga trầm giọng nói ra câu “AS ngu ngốc”, sau khi trầm mặc một hồi, cậu nhìn thẳng vào mắt mục sư: “Cám ơn, việc này tôi sẽ tự phán đoán”.

Trở lại căn phòng nhỏ, Sa Tả vẫn không buồn ngủ, cậu tự mình thoa thuốc trên lưng, thuốc có mùi rất hôi, giống như vị cá thối rữa, chẳng lẽ thật sự được làm từ cá thối rữa?

Cuộc nói chuyện với mục sư khiến cậu rất phiền não, cậu vừa hạ quyết tâm trước tiên cứ ở lại Tự Do thành, nhưng giờ trong lòng lại có hơi lung lay.

Mục sư được coi là cha nuôi của Naga, nhưng ông ta lại nói Naga rất nguy hiểm, cậu không thể hiểu được, hoặc là nói, bởi vì mối quan hệ giữa hắn với mục sư không bình thường nên mới ông ấy mới hiểu rõ hơn?

Nhưng Naga có thật sự nguy hiểm hay không, nếu như không phải cậu không được nhạy bén thì ngoại trừ lúc Naga mắng người có chút sát khí không biết xuất hiện từ nơi nào, còn lại cậu chỉ cảm thấy người này không thích nói chuyện mà thôi.

Không thèm nghĩ chuyện này nữa, việc mục sư hỏi thăm chuyện quá khứ của cậu cùng với chuyện cậu có hứng thú với con gái hay không cũng khiến cậu bất an. Hiện tại, cậu đã biết rõ tầm quan trọng của việc sinh sản ở hòn đảo này. Khác với AS, bọn họ không chỉ cần chất lượng mà còn cần số lượng, ngay cả nguyên trụ dân cũng vì thay đổi gien đời sau mà điên cuồng…

Cậu hiểu rõ ý tứ của mục sư, Lily Ca là cô gái ưu tú nhất Tự Do thành, về phần ưu tú ở điểm nào thì cậu không thể xác định, nhưng ám chỉ của mục sư thì cậu có thể xác định.

Sa Tả ngã xuống giường, kéo chăn đắp lên người, cảm giác cô độc trào dâng mạnh mẽ, cảm giác bất lực với tất cả mọi thứ trong thế giới này khiến cậu đau khổ.

Cậu thậm chí không thể tìm được một người cậu có thể tin tưởng.



Mục sư ngồi trước bàn tiếp tục nghiên cứu tấm bản đồ, cánh cửa phía sau mở toang, Trình Khản bước ra, bộ dạng vừa mới ngủ dậy.

“Có manh mối gì không?”. Anh nhìn tấm bản đồ trên bàn.

“Không có, nếu như con đường kia đã bị bịt kín thì không bao giờ có cơ hội đi vào được nữa”, mục sư cau mày, “Điểm này cậu còn không biết sao?”.

“Không việc gì, tôi có rất nhiều thời gian”. Trình Khản mỉm cười, mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài.

“Cậu đi đâu vậy?”.

“Gặp Kiệt Tu, sau đó rời khỏi đây vài ngày, tôi không tham dự tranh đấu trên đảo”.

“Không gặp Sa Tả sao? Ta chưa từng nhìn thấy người nào mới lên đảo mà lại có nhiều mâu thuẫn như cậu ta, còn sống là đã rất may mắn, vậy mà cậu ta còn có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy”. Mục sư cẩn thận gấp lại bản đồ, cất vào trong ngăn tủ.

“Thấy tôi cậu ta sẽ càng nghĩ nhiều hơn, sau này hãy nói đi, chúc các người may mắn”, Trình Khản ra khỏi phòng mục sư, “Dựa vào kinh nghiệm của tôi thì Bàng Ca sẽ không cho các người nhiều thời gian chuẩn bị đâu”.

Hoàn