Liệp Lang Đảo

Chương 12

Cái tên Tự Do thành nghe tràn ngập hi vọng, sau khi trải qua nhiều lần tuyệt vọng, Sa Tả cực kì chờ mong vào nơi này, tự do, cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày bản thân lại mong ngóng cái từ này đến vậy.

Nhưng khi cậu nhìn thấy cái nơi phía xa kia trông như thành phố tan hoang thấp bé ở khu bình dân nằm ngoài giới tuyến AS thì trong lòng xuất hiện cảm giác không thể hình dung, nơi đó nhìn qua không mang tới cảm giác tự do, cũng không giống một thành phố thật sự, cậu chỉ có thể an ủi mình là do khoảng cách quá xa nên không nhìn rõ, không thể chỉ dựa vào một cái bóng đen để phán đoán được.

“Sao không đi đến đó?”. Sa Tả phát hiện Naga không có ý định đi tiếp, hắn chỉ ngồi trên xe, lẳng lặng nhìn mảnh đất mênh mông.

“Chờ thủ vệ”. Naga trả lời.

Thủ vệ của Tự Do thành đang ở một địa phương ngầm gần bọn họ.

Nếu tùy tiện đi tới phía trước thì những thủ vệ kia sẽ coi bọn họ là người của Bàng Ca rồi bắt đầu tập kích.

Ngay bên dưới mặt đất đá này là công sự ngầm (nơi ẩn úp khi chiến đấu) của Tự Do thành, họ phải hao tổn rất nhiều nhân lực và mất rất lâu mới hoàn thành. Tất cả thiết bị quan trọng đều đặt dưới mặt đất, khu vực ngầm gần kề Tự Do thành đều được bố trí trạm canh gác, để đảm bảo rằng khi gặp phải tấn công có thể báo động sớm nhất.

Naga coi thường hành động này, so với sự kiêu ngạo và cuồng vọng của Bàng Ca thì sự cẩn trọng của Tự Do thành khiến hắn hít thở không thông, mặc dù bọn họ tốn rất nhiều tâm tư để bảo vệ người dân ở đây nhưng Naga thấy rằng đây không phải là tự do.

Tự do là cái gì?

Hít thở, hành động, suy nghĩ, mọi thứ đều không phải chịu bất kì hạn chế nào bởi bất kì điều nào hay bất kì kẻ nào, đây mới thật sự là tự do.

Tự do trong Tự Do thành, hắn chẳng cần, chỉ có những đồng loại với kẻ ngu ngốc đến từ AS ngồi phía sau mới bằng lòng với cái gọi là tự do này.

Sa Tả ngồi ngây ra trên xe, Naga bất động, cậu cũng không nhúc nhích, cậu nắm lấy quần áo Naga rồi cùng hắn lẳng lặng chờ đợi.

May mắn là đợi cũng không bao lâu, Sa Tả không biết mình có bị hoa mắt hay không, cậu cảm thấy phiến nham thạch phía trước đang nhúc nhích, cậu dụi mắt, phát hiện không phải là ảo giác, vài chỗ có nham thạch trên mặt đất đều đang nhúc nhích.

Mấy giây sau, vài cái đầu nhô lên khỏi mặt đất.

“Naga?”. Có người hỏi một câu.

“Ừ”. Naga rất ít khi đến Tự Do thành, có rất nhiều thủ vệ chỉ nghe nói qua chứ chưa từng nhìn thấy hắn.

“Phía sau là ai?”.

“Người mục sư muốn”.

Vài cái đầu quay trở về mặt đất, chỗ đá nhúc nhích lúc trước lại trở về hình dạng ban đầu.

Naga khởi động xe, chạy về hướng Tự Do thành, Sa Tả nhìn chằm chằm vào mặt đất, cậu muốn tìm những địa đạo vừa nãy hoặc dấu vết của chúng nó nhưng không thành công, mặt đất nhìn rất đồng nhất, cậu tự nhủ nói một câu: “Không đè lên đầu bọn họ chứ?”.

“Ăn nhiều thực phẩm tổng hợp ở AS nên trí thông minh bị ảnh hưởng sao”. Giọng nói bình tĩnh của Naga cất lên.

Đây là câu nói dài nhất của Naga mà Sa Tả nghe được từ trước đến nay, vì thế cậu suýt nữa không phản ứng lại, hóa ra người này có thể nói một câu dài như vậy, cậu mỉm cười nói: “Tôi tưởng là người ăn bánh khoai sọ cất giữ trong ba năm sẽ bị ảnh hưởng ngôn ngữ chứ”.

Naga không lên tiếng, Sa Tả nghiêng mặt nhìn thấy khóe miệng Naga nhếch lên kéo thành nụ cười.

Cuối cùng, Tự Do thành cũng hiện rõ trước mắt Sa Tả, thay vì nói là một tòa thành, không bằng nói rằng là một thị trấn quy mô lớn thì thích hợp hơn, không có tường thành, không có kiến trúc cao tầng, tất cả đều là những ngôi nhà thấp bé cao tối đa hai tầng.

Chỗ này rất khác biệt so với tòa thành ngục giam của Bàng Ca, nhà ở không hoàn toàn xây dựng từ đá nham thạch đen, mà còn có nhà gỗ, những căn nhà xây dựng bằng gỗ to trông cũng khá chắc chắn.

Sa Tả vẫn có chút khó hiểu vì sao Tự Do thành lại được xây dựng trên nền nham thạch không được che chắn như thế này, khi đến gần Tự Do thành thì cậu mới phát hiện, nơi này là phần cuối của “đồng bằng”, một mặt của Tự Do thành là vách núi sâu không thấy đáy, tạo cho người khác cảm giác nó gần như kéo sâu tận lòng đất.

Tự Do thành dựa vào vách núi này cũng tựa như tòa thành của Bàng Ca, không cần lo lắng an toàn phía sau lưng.

Tuy nói Sa Tả có hơi thất vọng về Tự Do thành, nhưng nơi này tạo cảm giác tốt hơn nhiều so với tòa thành của Bàng Ca, cậu có thể nhìn thấy con người cầm vũ khí đi đi lại lại tựa như đang tuần tra, có thể nghe thấy tiếng cười, thậm chí cậu còn nhìn thấy được căn phòng nhỏ từa tựa như cửa hàng, bên trong bày rất nhiều thực phẩm, quần áo và đồ dùng hằng ngày.

Nếu như không suy nghĩ đây là Liệp Lang đảo, Sa Tả sẽ nghĩ rằng Tự Do thành trông rất giống một thôn trang nhỏ hẻo lánh ở thế kỷ công nguyên mà cậu từng nhìn thấy trong kho dữ liệu.

Xe Naga xuôi theo những căn nhà rồi chạy thẳng đến đầu cùng, cũng chính là vách núi kia, hắn dừng xe phía trước căn nhà đá nhỏ hai tầng.

“Đến rồi”. Naga xuống xe.

Sa Tả xuống xe, cậu cảm thấy mông bắt đầu hơi đau, hẳn là cây cỏ gây tê dần dần mất tác dụng, cậu phải mất rất nhiều sức mới có thể nhấc chân bước xuống xe, vết thương trên đùi cũng ẩn ẩn đau.

“Naga”, cậu vịn xe, “Loại cỏ kia còn không? Tôi lại bắt đầu đau rồi”.

Naga nhìn cậu: “Không thể ăn”.

“Vì sao?”. Câu nói này khiến cho Sa Tả lập tức cảm thấy đau đớn tăng lên.

“Sẽ chết”.

Không ăn thì có thể đau chết. Sa Tả không nói nữa, cậu thấy cánh cửa căn nhà nhỏ mở ra, có một người con gái bước ra.

Sa Tả có hơi sững sờ khi nhìn thấy cô gái, nếu như tính luôn nguyên trụ dân nữ kia thì đây là người nữ giới thứ hai cậu nhìn thấy từ khi lên đảo, hơn nữa còn rất đẹp.

Cũng chính vào lúc này, cậu mới chú ý tới đảo Liệp Lang gần như không có nữ giới. Khi tiến vào tòa thành của Bàng Ca, trong số những người điên cuồng la hét không hề có nữ giới, Tự Do thành cũng toàn là nam giới.

“Xin chào”, cô gái mỉm cười chìa tay về phía cậu, “Tôi là Lily Ca, mục sư đang đợi cậu”.

Sa Tả có hơi khó hiểu, cậu vẫn không rõ vì sao mục sư phải nhờ Naga đi cứu cậu, bây giờ lại còn đang chờ cậu, nhưng cậu vẫn đưa tay cầm lấy tay Lily Ca: “Sa Tả”.

“Tôi dẫn cậu ấy đi gặp mục sư…”. Lily Ca nhìn Naga.

“Trước tiên cho cậu ta thuốc, bị thương”. Naga chỉ vào Sa Tả, sau đó sải bước đi, xem chừng là dự định rời khỏi.

Sa Tả có hơi lo lắng, cậu nhanh chóng giữ lấy đầu xe của Naga: “Anh đi đâu đó?”.

Cậu không quen thuộc Tự Do thành, cậu không biết vì sao người nơi này muốn cứu cậu, cũng không biết mục sư chờ cậu vì mục đích gì, cậu chỉ có thể níu lấy Naga không buông, từ khi gặp nhau đến giờ người này không hề gây thương tổn cho cậu, hơn nữa… hắn tựa hồ còn rất mạnh mẽ.

“Đi dạo”. Naga nâng cằm, nụ cười giễu cợt tựa như kí hiệu của hắn lần nữa xuất hiện.

“Tôi không tin tưởng những người này”. Sa Tả không để ý đến sự cười nhạo của hắn, cũng không đoái hoài đến Lily Ca đang đứng bên cạnh, cậu nói thẳng.

“Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm hại cậu, Tự Do thành là nơi che chở cho tất cả lưu dân trên đảo”. Lily Ca mỉm cười, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Mục sư là cha nuôi của Naga”.

Cha nuôi? Sa Tả kinh ngạc nhìn Naga, người như vậy lại có cha nuôi, mặc dù Sa Tả chưa từng nghĩ tới bối cảnh của Naga nhưng trên cơ bản cậu không xếp người này vào những người bình thường, cậu càng không nghĩ tới người này lại có mối quan hệ xã hội cha nuôi này.

Naga không lên tiếng nhưng vô cùng khinh thường khẽ cười lạnh một tiếng, xoay mặt đi nơi khác, nhưng cũng không phản bác.

Đây coi như thầm chấp nhận, Sa Tả đi theo Lily Ca vào nhà, ngoài cửa Naga khởi động xe máy, âm thanh dần dần đi xa.

Trong phòng bày biện rất đơn giản, bàn và ghế đều làm từ gỗ, còn có vài ngăn tủ kim loại. Lily Ca chỉ vào ghế, vừa mở cửa tủ lấy ra một hộp thuốc, “Ngồi đi, cậu bị thương ở đâu? Tôi bôi thuốc cho cậu trước”.

“Ở trên đùi… tự tôi làm được rồi”. Sa Tả không ngồi xuống, lúc tác dụng giảm đau biến mất hoàn toàn, vết thương ở mông bắt đầu đau như lửa đốt, đừng nói ngồi xuống, ngay cả đứng cũng rất khó khăn.

“Được rồi, tôi chờ cậu bên ngoài, thuốc này có thể giảm đau cầm máu, bôi lên vết thương là được”. Lily Ca nhìn cậu mỉm cười, đưa lọ thuốc mỡ cho cậu, đi ra ngoài cửa rồi đưa tay đóng cửa lại.

Thuốc mỡ có màu vàng nhạt, nhìn như mỡ đông đặc, có mùi giống như… Có điều người đau đến không chịu nổi, Sa Tả cũng không đoái hoài tới những thứ khác, cậu tránh vào góc phòng bên cạnh tủ, cởi quần, lấy ra một chút thuốc mỡ rồi xoa lên vết thương của mình.

Điều khiến cậu vui mừng là loại thuốc mỡ này thoạt nhìn không trắng mịn nhưng khi bôi lên vết thương thì có vẻ hấp thụ rất nhanh.

Khi cậu sửa sang lại quần áo cho gọn gàng, cơn đau đã giảm đi rất nhiều dưới tác dụng của thuốc. Cậu cảm thấy rất thần kỳ, loại thuốc này nhìn giống đồ thiên nhiên, hiệu quả lại có thể xấp xỉ với dược phẩm ở AS.

Khi Sa Tả bôi thuốc xong mới chú ý tuy căn nhà này nhìn bên ngoài có hai tầng, nhưng không hề nhìn thấy cầu thang từ tầng một thông lên tầng hai.

Sau khi Lily Ca đi vào cũng không dẫn cậu lên phía trên, mà đẩy một ngăn tủ, phía sau xuất hiện một cánh cửa, bên trong cửa có cầu thang dẫn xuống phía dưới: “Mục sư đang ở bên dưới”.

Sa Tả nhìn mấy ngăn tủ khác, đi theo sau Lily Ca, có phải khi đẩy ngăn tủ kia ra thì sẽ có cầu thang dẫn lên phía trên đúng không?

Lối đi này được xây dựng rất công phu, cầu thang bằng phẳng, tường hai bên phẳng lì và được sơn màu trắng nhưng không nhìn ra là vật liệu gì, hơn nữa còn có đèn điện.

Mặc dù đèn điện là kiểu dáng bóng đèn tròn cổ xưa phát ra ánh sáng vàng âm u của thế kỷ công nguyên nhưng vẫn làm cho Sa Tả cảm thấy thoải mái, ngoài cái này thì súng và xe máy là ba thứ cậu thấy vẫn còn mang hơi thở của thời đại văn minh, ít nhất bản thân có thể thoải mái chút ít, hòn đảo này cũng không phải cách li hoàn toàn với thế giới văn minh bên ngoài.

Cầu thang không dài, khoảng cách như một tầng lầu bình thường, khi rẽ qua một góc Sa Tả nhìn thấy một gian phòng khách sáng sủa, trên tường phòng khách có vài cánh cửa, Lily Ca gõ nhẹ lên một cánh cửa: “Mục sư, người đã tới”.

Khi Sa Tả vào trong, đối mặt với người gọi là mục sư mà cậu từng tưởng tượng sẽ mặc trường bào, tay chống gậy và vân vân, tuy rằng cậu cảm thấy tưởng tượng như vậy rất thái quá nhưng khi cậu nhìn thấy người ngồi trong phòng thì vẫn là ngẩn người.

Cái này cũng quá bình thường.

Một người đàn ông trung niên bình thường, trang phục giống như những người cậu đã thấy trước đó, chất liệu từ bông hoặc sợi đay, đều là màu cơ bản, nhìn qua rất cũ kỹ.

Người mục sư này không giống như Naga.

“Sa Tả đúng không?”. Mục sư mỉm cười, đứng lên đưa tay về phía cậu, “Hoan nghênh đến Tự Do thành”.

“Xin chào”. Sa Tả bắt tay với ông ta, tay người này rất thô ráp, lòng bàn tay có rất nhiều nốt sần, có điều so với bàn tay thô ráp của người này thì cậu quan tâm chuyện khác hơn, “Làm sao ngài biết tên của tôi?”.

Mục sư mỉm cười, làm động tác đưa tay mời ngồi, sau đó xoay người cầm lấy bình kim loại rót một ly nước đưa cho cậu: “Cậu còn nhớ Trình Khản không?”.

Bàn tay cầm ly của Sa Ta chợt run rẩy: “Ngài biết Trình Khản sao? Anh ta đang ở đâu?”.

“Đừng gấp, cậu sẽ được gặp thôi, lần này để Naga mạo hiểm đi cứu cậu cũng là do Trình Khản nhờ cậy”. Mục sư vỗ vai cậu, ấn cậu ngồi lại vào ghế, sau đó ngồi xuống đối diện với cậu, “Hiện tại cậu rất an toàn, người Bàng Ca sẽ không tùy tiện đến đây, chỗ này nơi trú ẩn của lưu dân”.

“Lưu dân?”. Đây là lần thứ hai Sa Tả nghe thấy từ này, cậu uống một hớp nước, tại sao Trình Khải phải bỏ chạy vào ban đêm, và tại sao lại muốn tìm người cứu cậu?

“Ừ, không phải ai lên đảo cũng bị người Bàng Ca bắt được…”.

“Ý của ngài là tôi tương đối xui xẻo”. Sa Tả mỉm cười, là đủ xui xẻo đi chứ.

Lúc xuất phát có năm người, một chưa lên đảo đã chết, lên đảo chưa được hai giờ lại chết một người, giữa đường lại mất thêm một người, bây giờ chỉ còn một người trong thành Bàng Ca sống chết không rõ.

Nghĩ như vậy Sa Tả cảm thấy thật ra bản thân cậu có thể coi là vô cùng may mắn ấy chứ.

“Chúng ta định kỳ cũng ra ngoài tìm kiếm, dẫn theo những người mới lên đảo hoặc những người trốn khỏi chỗ của Bàng Ca về đây”, mục sư nở nụ cười, “Có điều xông vào thành cướp người là lần đầu tiên, nếu như không có Naga thì chúng ta không có cách nào cứu cậu ra được”.

Nụ cười của mục sư rất ôn hòa, nụ cười này khiến cho Sa Tả nhớ tới cha của mình, trong lòng thoáng khó chịu, không biết cha mẹ hiện tại thế nào, cậu lo rằng cha mẹ nhất định sẽ bị mất ngủ, cậu cúi đầu: “Cảm ơn”.

“Trình Khản nói cậu có thể đã được huấn luyện đúng chứ?”. Mục sư quan sát Sa Tả, cậu thanh niên này so với những người khác rõ ràng có khác biệt, có thể nhìn ra được cậu ta được giáo dục rất tốt, lớn lên trong hoàn cảnh sung túc, nhưng có trải qua huấn luyện hay không thì ông không thể đưa ra nhận định ngay từ ấn tượng đầu tiên.

“Không có”, Sa Tả phủ định, mặc dù nghe nói người này là cha nuôi của Naga, thái độ đối với cậu cũng tốt, nhưng với những chuyện cậu đã trải qua trên đảo làm cậu không thể đơn giản tin tưởng bất kỳ người nào, “Số thứ tự của tôi chỉ là cấp B, không có tư cách được huấn luyện”.

“Vậy sao”, mục sư thở dài, tựa hồ có chút thất vọng, nhưng rất nhanh khôi phục lại bộ dáng tươi cười, “Không sao, trước tiên cậu cứ ở lại đây, nghỉ ngơi thật tốt, chuyện khác không cần lo lắng”.

Sa Tả đứng lên, cậu không đáp lại lời nói của mục sư, hiện tại bất kỳ nơi nào cũng không cho cậu cảm giác an toàn, “Tôi có thể gặp Trình Khản ở đâu?”.

“Hai ngày nữa cậu ta trở về là cậu có thể gặp, hiện giờ cậu ta không có mặt trong Tự Do thành”. Mục sư vẫn mỉm cười ấm áp trả lời cậu.

“Cám ơn đã cứu tôi”, Sa Tả không hỏi tiếp chuyện Trình Khản, cậu cúi chào mục sư, bất kể không tin tưởng thế nào nhưng chuyện người Tự Do thành cứu cậu thì cậu không thể phủ nhận, ở điểm này, cậu thật sự rất cảm kích, “Cám ơn rất nhiều”.

Những người ở tại đảo Liệp Lang đã lâu hoặc chưa từng rời khỏi nơi này, nếu nhìn thấy hành động như vậy của Sa Tả thì nhất định vô cùng kinh ngạc, mục sư cũng mỉm cười đứng lên, “Quá khách khí rồi, ta sẽ bảo Lily Ca dẫn cậu đi nghỉ ngơi”.

“Không cần”, Sa Tả từ chối sắp xếp của mục sư, cậu vẫn chưa lấy lại sức, thầm nghĩ muốn yên tĩnh một hồi, “Tôi muốn đi dạo xung quanh… không có vấn đề gì chứ?”.

“Chỉ cần không rời khỏi phạm vi kiểm soát của Tự Do thành thì sẽ an toàn”.

“Cám ơn”. Sa Tả xoay người đi về phía cửa.

“Sa Tả”, khi cậu mở cửa thì mục sư lên tiếng gọi cậu lại, “Cậu đồng ý gia nhập vào chúng ta chứ?”.

“Gia nhập vào các người?”. Sa Tả sửng sốt, không hiểu ý tứ của mục sư.

“Trong Tự Do thành có một nhánh đội ngũ đối đầu với Bàng Ca…”.

“Không”, Sa Tả không đợi mục sư nói hết đã cắt lời ông ta, việc này rất không lễ phép nhưng đây là phản ứng đầu tiên của cậu, “Tôi không muốn tham dự vào bất cứ tranh chấp gì, thật sự xin lỗi”.

Tôi chỉ muốn sống thật tốt, còn về phần sống thế nào thì tôi muốn tự mình lựa chọn.

Sau khi Sa Tả đóng cửa rời khỏi, mục sư ngồi lại vào ghế, nụ cười trên mặt vẫn chưa biến mất, ông đưa tay ấn xuống bàn, bức tường sau lưng dần dần xuất hiện một khe hở, gian phòng nhỏ được ngăn ra là chỗ ngủ, chỗ nghỉ ngơi bình thường của ông.

“Tôi đã nói cậu ấy sẽ không đồng ý”, Trình Khản tựa người trên giường, mỉm cười với người đứng bên cạnh, “Đứa trẻ trưởng thành trong bối cảnh này sẽ không có nhiệt huyết chiến đấu hay gì đó đâu”.

Người đứng bên cạnh Trình Khản nhìn qua có chút thất vọng, cau mày, tựa hồ rất bất mãn với câu trả lời vừa nãy của Sa Tả: “Vậy anh còn bảo mục sư cứu người làm gì?”.

“Cậu ta sẽ giúp đỡ chúng ta, Kiệt Tu”, mục sư đi đến, “Hiện tại cậu ta vẫn chưa thích ứng, hơn nữa cậu ta không nhất định phải gia nhập vào đội chiến đấu, chúng ta thiếu người, chính là người có tri thức ở AS”.

Kiệt Tu là đội phó đội chiến đấu của Tự Do thành, số người trong đội ngũ của cậu không ít, nhưng nếu muốn đối kháng lâu dài với người của Bàng Ca thì phải liên tục bổ sung đội viên mới, tuy rằng Sa Tả không thừa nhận đã từng trải qua huấn luyện nhưng cậu liếc mắt là có thể nhìn ra cậu ta không nói thật: “Đội ngũ của tôi cũng rất khan hiếm người có sức chiến đấu”.

“Trước tiên đừng quan tâm những thứ này”, Trình Khản đứng lên, đưa tay vân vê mái tóc trước trán Kiệt Tu, “Ngày cuồng hoan của Bàng Ca sắp đến”.

Hoàn