Cô ấy nhận thấy vẻ mặt tôi khá căng thẳng liền ngồi xuống:
- Chị làm sao? Nhóc nên nhớ là nhóc đã triệu hồi chị vào đêm ba mươi khiến chị bị kẹt ở đây, hôm nay mới về được đấy. Mà rốt cuộc nhóc muốn nói gì?
- Chuyện là thế này - Tôi ngồi bật dậy - Tên Volkath rất nguy hiểm, đêm hôm qua chúng ta đã gặp rất nhiều khó khăn. Huống hồ chi hắn là quỷ vương đứng trên cả Maloch, nếu chúng ta không có kế sách ngăn chặn...
Lunar hỏi:
- Thế thì sao?
- Không có kế sách ngăn chặn thì thế giới Athanor này sẽ loạn thêm một lần nữa, đến lúc đó thì cả thế giới sẽ tràn ngập trong chiến tranh. Em không hề muốn bối cảnh này diễn ra một chút nào. Em muốn chị hỗ trợ việc ngăn chặn chiến tranh.
Cô ấy bảo:
- Chị không thể, chị là người của mặt trăng nên chị phải về cai quản.
- Ơ thế...
- Trừ khi chị kết hôn thì chị mới có thể ở đây, vì khi đó công việc cai quản mặt trăng sẽ do người khác đảm nhận. Mà nhóc nhìn đi, nhóc hỉ mũi còn chưa sạch thì làm sao có thể kết hôn với chị.
Tôi gãi đầu:
- Thì...
- Thì sao nào? Không lẽ nhóc định cưỡng bức ta ư? Còn lâu nhé.
- Quân tử không chơi cách đó và cũng không thèm. Hứ!
Lunar cắt ngang:
- Khoan từ từ, chị chưa nói hết. Chị có thể giúp nhóc việc này. Đưa chiếc nhẫn đây.
Tôi tháo chiếc nhẫn ra đưa cho Lunar. Cô ấy cũng tạo một chiếc nhẫn khác nhưng bằng đá mặt trăng. Kế đó, cô dùng một con dao đặc biệt cắt đôi cả hai chiếc nhẫn khiến tôi hoảng hốt:
- Ê ê chiếc nhẫn đó...
- Im đi, để chị làm.
Sau khi cắt đôi cả hai chiếc nhẫn, cô ấy gắn hai nửa đôi chiếc nhẫn của hai chiếc nhẫn khác nhau làm một. Mặc dù gắn lại nhưng nó dính rất chắc. Tôi hỏi:
- Sức mạnh của chiếc nhẫn có bị gì không?
- Không hề, vẫn như cũ. Đeo vào đi.
Đeo xong, Lunar bảo:
- Mỗi khi cần triệu hồi chị thì nắm tay đeo nhẫn lại, đấm vào lòng bàn tay bên kia. Chiếc nhẫn của nhóc và chị sẽ phát sáng và chị sẽ làm y như nhóc. Chị sẽ xuất hiện ngay. Nhưng nếu như nhóc đấm mà chiếc nhẫn không sáng hoặc đang sáng thì tắt thì biết là chị không đến được nhé.
Tôi gật đầu. Lunar tặc lưỡi:
- Thật là!
- Có chuyện gì vậy?
- Cái nghi lễ vừa rồi chỉ có những người kết hôn của bộ tộc mặt trăng mới làm thôi, nhóc con là ngoại lệ đó.
Nói rồi Lunar bỏ ra ngoài. Tôi cố đứng dậy mặc dù chân còn đau và ra ngoài. Thấy tôi bước đi khập khiễng, Krixi gọi:
- Nhóc!
- Chị Krixi đấy à?
- Nhóc đi nhìn tội quá, để chị cho nhóc mượn cánh nha.
Tôi gật đầu. Nhận cánh của Krixi, tôi bay ra khỏi khu rừng Chạng Vạng tìm thứ gì đó mới lạ. Thằng Hiếu đã quay về lâu đài Bóng Đêm nên tôi quyết định đến gặp nó. Gặp hai tên lính, chúng chặn đường tôi:
- Ngươi tìm ai?
- Tôi tìm Hiếu.
- Thế vào đi, hắn đang ở trong đó đấy.
Tôi bay vào trong. Hình như lực lượng Sa Đọa đang họp thì phải. Tôi đứng ở ngoài nghe ngóng. Hình như là tên Volkath.
- Maloch, ngươi đúng là nỗi nhục nhã của lực lượng Sa Đọa chúng ta!
- Thưa ngài, tôi... tôi có làm gì đâu ạ?
- Nhà ngươi dám kí hòa ước với bọn lực lượng kia à? Ngươi có biết mục tiêu hàng nghìn năm nay của chúng ta là thống trị thế giới không?
Maloch đáp:
- Thưa ngài, tôi thấy thế giới không chiến tranh cũng tuyệt vời đấy chứ ạ. Chúng ta không cần phải vắt não hằng ngày phải đánh đâu...
- Nhà ngươi im đi! Ta cho ngươi chết bây giờ!
Veera chen ngang:
- Thưa ngài, thế ngài muốn gì ạ?
- Ta cần các ngươi đứng dậy, dẹp bỏ hòa ước và thống trị trở lại thế giới Athanor này.
Nakroth và Zephys là những người đầu tiên đứng lên phản đối cuộc chiến tranh này. Nakroth bảo:
- Thưa ngài, việc chúng ta phát động chiến tranh lúc này là một điều vô nghĩa. Nếu gây chiến, chúng ta sẽ phải một đánh ba...
- Đúng thế ạ.
Tên Volkath bĩu môi:
- Các ngươi có người yêu thì nói đại đi còn bày đặt. Ta cấm các ngươi đấy!
- Ơ hay... ngài nói nghe dễ quá vậy?
- Nếu các ngươi không chiến đấu thì ta sẽ giam các ngươi ở đây!
Rồi hắn hỏi tiếp:
- Còn các ngươi, có ai phản đối không?
- ... - Không một tiếng động. Không ai dám tỏ ý định phản đối cả.
Tên Volkath thừa biết tất cả mọi thuộc hạ cấp dưới không ai muốn chiến tranh diễn ra. Hắn ta quyết định sử dụng một loại ma thuật đặc biệt khiến cho mọi thuộc hạ của hắn chỉ nghe theo lời hắn.
Chỉ riêng Nakroth và Zephys đã may mắn thoát được khi nhận ra ngay mánh của Volkath. Nakroth cõng Zephys bay ra khỏi lâu đài. Tôi nắm lấy chân của Nakroth mà bay theo.
*
Cả ba bay đến một thị trấn nhỏ. Nakroth hét lớn:
- Á ta không dừng lại được!
- CỨU VỚI!
Nguyên đám bay tọt vào một quán bánh bao ngã sầm lên cái bàn gỗ khiến sập bàn, đồng thời bánh bao trên bàn cũng rơi xuống đất hết cả. Chủ quán chạy ra:
- Cái gì vậy?
- Ơ là Qi mà!
Cô ta ngạc nhiên:
- Sao ngươi lại biết tên tên ta?
- Dễ thôi mà. Đau phết...
Nakroth chống tay đứng dậy và giật mình khi nhìn thấy tôi:
- Ủa nhóc... nhóc ở đây hồi nào vậy?
- Nãy giờ em bám vào chân anh đó.
- Hèn chi chạy không được. Nhóc bám vào chân anh làm anh...
Zephys thở phào:
- Thôi kệ đi, đằng nào mình cũng chạy thoát được khỏi tên Volkath.
- Đúng vậy, thoát được hắn là mừng rồi. Thật tình, ta không muốn chiến tranh một tí nào cả.
Qi hăm he:
- Được rồi, các ngươi nghe đây: do các ngươi đã phá hỏng bánh bao của ta nên các ngươi ở đây làm việc bù đi.
- Cái gì cơ? - Cả đám há hốc.
- Cái gì là cái gì? Phá hoại đấy.
Nakroth giải bày:
- Chúng tôi đang phải đối phó một con quỷ vương, hắn chuẩn bị gây chiến tranh. Không biết hắn sẽ gây chiến vào lúc nào, nếu ngày mai hoặc đêm nay hắn tấn công thì chúng tôi e là không thể đối phó kịp...
- A đúng rồi! - Tôi đập tay.
Mọi người đổ dồn ánh mắt sang tôi:
- Cái gì?
- Để em nhờ nữ thần mặt trăng do thám tình hình của tên Volkath rồi báo lại với chúng ta.
Làm như lời của Lunar thì cô ấy xuất hiện và hỏi:
- Có chuyện gì không?
- Nhờ chị đến lâu đài Bóng Đêm do thám tên Volkath xem hắn định phát động chiến tranh khi nào rồi báo lại cho em, được chứ?
- Được thôi.
Qi bảo:
- Rồi rồi, các ngươi lo mà đi vào làm việc đi. Khốn nạn, bánh bao rơi xuống đất hết rồi, mình ăn cho đỡ phí vậy.
- Ờ ờ... ăn xong thì đừng có mà ôm nhà xí cả ngày trời đấy nhé...