Liên quân Mobile: Du hành Athanor (Quyển 2)

Chương 41: Đi tìm Zata

Đêm hôm đó, tôi đè Sinestrea ra đ*t đến tận gần 1 giờ sáng. Cả hai ân ái xong là lăn đùng ra ngủ, Sinestrea cũng chẳng còn sức mà đi tắm nữa nên ngủ luôn.
Chính vì vậy, mới tầm 5h30 sáng là cô ấy đã dậy và đi tắm. Tôi thường có thói quen đặt báo thức 5h30 sáng để biết rằng mình chuẩn bị dậy.
- Bật nhạc nghe cái nào.
Tôi bật vài ba bài quen thuộc lên nghe, xui cái là cái tai nghe mất một bên tiếng, tôi sửa một hồi thì hư hoàn toàn bên đó. Tôi bực quá dẹp luôn cái tai nghe.
Nằm ngủ nướng trên giường nửa tiếng, tôi bước xuống giường rồi đi vệ sinh cá nhân. Trong khi đó, Sinestrea đang ở trong bếp chuẩn bị đồ ăn.
- Em ơi! - Tôi gọi.
- Gì vậy anh?
- Em đang làm gì đó?
Cô ấy đáp:
- Em đang chuẩn bị bữa sáng, anh đợi mười phút nha.
- OK. - Tôi lẩm bẩm rồi vào phòng lấy điện thoại xong quay trở lại bếp, ngồi xuống bàn và bấm điện thoại.
Vừa bấm điện thoại, tôi vừa hỏi:
- Em này, đêm qua thế nào?
- Hứ!
- Sao thế? Giận anh à?
Sinestrea không nhìn tôi:
- Anh không đợi em đi tắm được hay sao?
- Thôi mà ...
- Nhưng mà ... người em lúc đó toàn mùi mồ hôi không à ...
Tôi cười nhẹ:
- Có sao đâu! Thơm mà.
- Anh lạ quá.
- Lạ gì đâu, chuyện bình ... ủa cái gì đây?
Thấy giọng tôi trở nên khác lạ, Sinestrea hỏi ngay:
- Có chuyện gì vậy anh?
- Bài báo này ...
Cái tiêu đề "Tước huy chương đồng của đội tuyển kéo co Athanor" đập vào mắt khiến tôi không thể nào ngồi yên được. Tôi thốt lên:
- Cái quái gì vậy?
- Gì thế! - Sinestrea gắt lên - Anh ngồi yên coi!
"Xèo xèo", tiếng đồ ăn trên bếp kêu lên. Tôi đặt chiếc điện thoại xuống bàn:
- Hỏng rồi. Đội Athanor bị tước huy chương đồng rồi.
- Sao cơ? - Sinestrea chạy lại - Sao lại bị tước huy chương đồng?
Tôi ngồi xuống, cầm chiếc điện thoại lên rồi lướt:
- Để anh xem ... Người ta phát hiện ra rằng trong đội tuyển kéo co nam của Athanor có một người không phải là nam.
- ??? - Sinestrea trố mắt - Có à?
- Anh cũng đang "ba dấu chấm hỏi" đây.
Trích một đoạn của bài báo: "Ủy ban đại hội thể thao Athanor mở rộng phát hiện ra rằng, vận động viên Zata thực chất là nữ. Do sự gian lận về giới tính, ủy ban quyết định tước tấm huy chương đồng của đội tuyển kéo co Athanor và cấm tham dự 1 năm tất cả các hoạt động kéo co do ủy ban tổ chức đồng thời cấm thi đấu 1 năm với vận động viên Zata.".
Sinestrea trố mắt:
- Nani? Zata là nữ?
- What ... đùa nhau à?
- Ngồi chung với nhau mà giờ em mới biết, hóa ra mình đang ngồi gần một bà chị.
Tôi đặt tay lên trán:
- Hỏng rồi ...
- Thôi anh đừng buồn, chúng ta vẫn còn những môn thể thao khác cơ mà.
- Còn môn nào nữa! Anh chỉ đăng kí mỗi kéo co với đấu trường 405 thôi.
Cô ấy vỗ vai tôi:
- Anh đừng buồn, em cũng không có tấm huy chương nào khác nữa đâu. Giờ mình ăn ...
"khịt khịt", tôi hít hít mấy cái:
- Mùi gì mà khen khét ấy nhỉ?
- CHẾT BÀ!!! - Sinestrea hét lên - Cái bánh chiên ...
Bữa sáng hôm đó, tôi và cô ấy ăn món bánh chiên "kĩ" khi nó khét đen cả một mặt. Cả hai chia nhau mỗi người nửa cái rồi ăn. Tôi lẩm bẩm:
- Ăn cái này không sớm thì muộn cũng ung thư quá ...
- Thôi đi! Tại anh đó!
- Nani? Sao lại tại anh?
Sinestrea phịu má:
- Tại anh làm em mất tập trung đó.
- Ờ ờ ...
Ăn xong, Sinestrea chỉnh lại quần áo rồi chạy lên trường. Tôi không có thi đấu gì nhưng phải lên trường để biết chuyện gì vừa xảy ra với đội kéo co.
*
Ở bên trường hôm nay chỉ có mỗi thằng Hải. Nó ngồi trên ghế đá như chờ đợi ai đó. Vừa thấy tôi và Sinestrea, nó ngay lập tức vẫy tay gọi:
- Hùng ơi!
Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh:
- Ủa ai vậy? - Tôi gãi đầu - Ai kêu mình thế nhỉ?
- Hùng! Hùng!
Sinestrea ngó nghiêng rồi bảo:
- Hải kìa, nó ở ngay băng đá đó.
Hai đứa tiến lại chỗ Hải. Nó hỏi:
- Mày biết tin gì chưa?
- Tin gì? Không nói sao biết.
- Đội kéo co của mình bị tước huy chương ...
Tôi chen ngang:
- À, vụ này thì biết rồi. Mà mày có thấy lạ không, Zata mà là nữ! Thà người ta bảo là tên Linik gian lận giới tính thì tao còn có thể hiểu được, đằng này Zata thì ...
- ...
- Mà thôi, bỏ đi mày ơi!
Hải gắt lên:
- Sao mày ngu vậy! Mình đi kháng cáo thôi!
- Giờ kháng thế nào?
- Tao biết cách, mình làm đơn kháng cáo gửi lên ủy ban đại hội thể thao Athanor.
Tôi thở dài:
- Biết là như vậy nhưng ai sẽ là người làm? Phải chi có Lumica ở đây, cô ấy giải quyết mấy vụ này một cách đơn giản.
- Sao lúc nào mày cũng ỷ lại vào người khác vậy? - Hải bảo - Mày phải biết tự giải quyết chuyện của mày chứ.
- Rồi rồi ...
Sinestrea cắt ngang:
- Anh ơi, em đi cổ vũ chị Dextra nha, hôm qua em có hứa với chị ấy ...
- Ừ, em cứ đi đi.
Cô ấy chạy một mạch vào sân điền kinh. Còn hai thằng bọn tôi vào trong phòng của ủy ban đại hội thể thao Athanor để làm đơn kháng cáo, mặt đứa nào đứa nấy căng thẳng.
Vào trong phòng, cả hai gặp Amily. Cô ấy hỏi:
- Hai cậu vào đây có việc gì?
- Tôi muốn kháng cáo! - Hải quả quyết.
- Kháng cáo gì?
Tôi đáp:
- Cáo buộc về việc một vận động viên của đội tuyển kéo co Athanor gian lận giới tính.
- À, tôi hiểu rồi. Nhưng mà, các cậu không có quyền kháng cáo. Người kháng cáo phải là vận động viên bị xử phạt hoặc huấn luyện viên của các cậu.
Hải vỗ vai tôi:
- Mày đi gọi thằng Zata tới đây cho tao.
- Nó ở đâu?
- Ai biết, mày đi kiếm đi.
Tôi lẩm bẩm:
- Đ*t m* biết tìm ở đâu.
Hôm nay, đám bạn của tôi hầu hết đều bận hết cả. Namz thi đấu quyền anh, Nam thi FO4, Minh thì đi theo Lumica để lo chuyện chiến sự. Hiếu thì nó đi tập luyện cho đấu trường 405, tôi mong nó có thể giúp nhưng gọi điện cho nó thì lại không bắt máy.
Nói chung, đám bạn của tôi không đứa nào giúp được. Tôi đi lang thang khắp trường để tìm Zata nhưng không có kết quả. Tình hình khá khó khăn, tôi không thân với cậu ta nên không biết phải làm gì.
Tôi lại hướng suy nghĩ về các thành viên trong lớp. A đúng rồi, Sinestrea là lớp trưởng, chắc cô ấy nắm được thông tin. Nghĩ vậy, tôi nhanh chóng chạy đến sân điền kinh.
Lúc bấy giờ là phần thi chạy 1500 mét nữ, tương đương một vòng sân bóng đá. Tôi thấy Dextra xuất phát ở làn số 9, tôi nán lại xem thế nào. Nhìn lên màn hình, kỉ lục hiện tại là 1 phút 37 giây.
"Tạch", tiếng súng hiệu lệnh được cất lên. Dextra bứt tốc ngay từ đầu trong sự ngỡ ngàng của tôi. Cô ấy nhanh chóng bỏ xa các vận động viên nữ khác và nhanh chóng về đích chỉ sau 1 phút 11 giây. Các cổ động viên thì hò reo, tôi cũng reo nhưng chợt nhớ ra:
- Chết bà, mình đi tìm Sinestrea cơ mà!
Tìm khắp các khán đài thì cuối cùng tôi cũng tìm được cô ấy, tôi tiến lại và gọi:
- Em ơi!
- Anh Hùng ơi, chị Dextra giành vàng rồi!
- Chuyện đó anh sẽ chúc mừng sau, em biết nhà của Zata ở đâu không?
Sinestrea chỉ:
- Từ học viện, anh đi chừng 400 mét lên thì gặp cái ngã tư, anh quẹo phải. Đi thêm một đoạn nữa anh sẽ thấy cái ngõ mà kế bên nó là tiệm Coco, anh vào bên trong hỏi nhà của Zata thì sẽ biết.
- Ờ ờ ... - Tôi vốn mù trong việc nghe chỉ đường - Em đi theo anh được không?
Cô ấy gãi đầu:
- Ơ giờ không được rồi, em bận cổ vũ chị Dextra.
- Vãi ... Mà thôi, anh đi đây.
Nói là đi nhưng không hẳn, tôi quyết định lấy xe trượt điện của Sinestrea phóng ra tiệm net để nhờ Liliana. Thế nhưng tôi đã không lường trước một chuyện, tiệm net con C của Liliana hôm nay đông không tưởng.
- Có chuyện gì mà đông dữ vậy?
Té ra ban tổ chức đại hội thể thao Athanor quyết định chọn tiệm net này làm địa điểm thi đấu thể thao điện tử mà môn thi đấu ở đây là Fifa Online 4. Tôi bước vào trong tiệm, có rất đông người tầng dưới theo dõi trận thi đấu. Máy tính ở tầng dưới được dọn sang một bên để thuận tiện.
Thằng Nam đang thi đấu với tuyển thủ Jiro, nó lấn lướt hoàn toàn khi mới phút thứ 17 của hiệp 1 mà tỉ số đã là 3 - 0 rồi.
Tuy nhiên, tôi không có thời gian để xem nó thi đấu bởi lẽ việc quan trọng nhất bây giờ là đi tìm Zata. Tôi chạy đi tìm Liliana:
- Chị ơi!
- Chuyện gì vậy nhóc?
- Chị biết nhà của Zata không?
Cô ấy đáp:
- Biết chứ, để chị chỉ cho. Nhóc cứ đi ...
- Thôi thôi, chị chở em tới đó được không?
- Hừm ... giờ thì không được, chị phải quản cái tiệm net này nữa. Để chị gọi cho Lill.
Liliana móc điện thoại ra gọi, ơn giời thành công. Lill về tới tiệm rồi xách xe chở tôi đến nhà Zata.
Nhà của cậu ta nằm sâu trong hẻm nên việc đi vào hơi khó khăn, chó lại sủa inh ỏi khiến tôi hơi lo sợ. Lill bảo:
- Em cứ yên tâm, cô hoàn toàn có thể cắn chết lũ chó kia nếu em muốn.
- Ờ ờ ...
Cuối cùng thì cũng đến, căn nhà của Zata không có gì nổi bật. Tôi bấm chuông thử nhưng không ai trả lời. Lill quyết định chui vào trong để xem xét. Tôi không biết cô ấy đã nhìn thấy điều gì nhưng tôi nghe được tiếng la thất thanh của cô ấy:
- AAAAA~~