Trong khi đó, Sinestrea dùng xe trượt điện về nhà. Xe chỉ dùng cho một người, song Nam, Namz và Minh xin đi theo nên cô ấy phải chở cả ba.
- Mấy đứa đừng có mà nghiêng ngả đấy, không là đi hết cả lũ.
- Vâng. - Nam đáp.
Minh hô lớn:
- Bốc đầu chị ơi!
- Cái thằng này! Bốc đầu xong là bốc đất lên đắp mả xây mộ luôn cho mấy đứa đấy!
Về đến nhà, Sinestrea rất ngạc nhiên khi cửa mở. Thằng Nam giật mình:
- Nhà có trộm!
- Ai vô nhà vậy nhỉ? Ủa khoan ... đây là giày của Dextra mà! Sao cô ấy lại có mặt ở đây nhỉ? Thôi kệ đi, giờ vào phòng của Hùng đã.
Sinestrea vào trước, đám kia vào sau. Vào phòng, Sinestrea ngạc nhiên:
- Dextra! Sao mày ở đây?
- Về rồi đó hả? Thằng Hùng gặp nguy to rồi mày ơi.
- Cái gì? - Sinestrea hét lên - Nó chết rồi sao?
Cả đám đang ở ngoài cởi giày ra nghe thấy vậy vội chạy tọt vào trong, thằng thì vẫn chưa thay giày xong, thằng thì chân giày chân không. Nam hốt hoảng:
- Hùng chết hả?
- Ê ê đừng có giỡn nha ...
Sinestrea chạy lại ôm lấy tôi:
- Nhóc ... đừng chết mà! Chị yêu nhóc lắm, đừng có chết!
- Hiện giờ thì nó chưa chết, nhưng tao e rằng sớm muộn mà thôi.
- Tại mày hết đó! - Sinestrea tiến tới chỗ Dextra - Tại mày mà ...
Dextra nắm áo Sinestrea:
- Mày vừa phải thôi nha!
- Tại mày không chứ ai!
- Thôi thôi ... giờ cãi nhau thì cũng không giải quyết được vấn đề. - Minh chạy vào can nhưng bị hai người kia đẩy ra. Cả đám ba thằng vất vả lắm mới can được.
Dextra bảo:
- Thằng Hùng không phải bị nội thương mà là bị yểm bùa.
- Bùa sao?
- Phải, bùa này rất mạnh, chỉ cần một đêm là đủ gây chết người. Nhưng tao không biết lí do tại sao đến giờ nó vẫn còn cầm cự được.
Sinestrea hỏi:
- Bùa đó là sao?
- Bùa này rất lạ, tao không biết cách nào để phá. Lần đầu tiên tao thấy luôn á.
Nói rồi Dextra hiện bùa lên bằng những hình vẽ bằng máu. Nam nhìn thấy thì ngạc nhiên:
- Ơ cái này ...
- Sao? Nhóc biết phá à? - Dextra hỏi.
- Hôm qua Lumica chỉ tụi em học cái phép này.
Sinestrea ngạc nhiên:
- Lumica dạy sao?
- Phải, đợi em một chút. - Nói rồi Nam ngồi xuống dùng tay xóa từng chữ trên bản bùa chú.
- Sao rồi?
Namz can:
- Đừng, bùa này phá sai là nghiêm trọng thêm đấy.
- Thế nó là cái gì?
Thằng Namz dùng toàn bộ kiến thức hôm qua đã được học giảng giải:
- Lumica gọi đây là "Huyết bùa", ai bị yểm sẽ hộc máu đến chết. Đây là loại bùa chú được sử dụng bởi những người có ma thuật mặt trăng.
- Thế ai gây ra chuyện này? - Sinestrea hỏi.
Namz thở dài:
- Chịu.
Chừng mười lăm phút sau, bùa chú đã được giải xong. Thằng Nam thở phào nhẹ nhõm ngồi bệt xuống đất mà thở:
- Mệt quá, xong rồi.
- Mau lên, truyền máu đi Sinestrea! - Dextra quát.
Nghe vậy, cô ấy nhanh chóng lại chỗ tôi đang nằm, đặt tay lên ngực rồi bắt đầu truyền máu. Trông sắc mặt mừng rỡ của Sinestrea đủ hiểu cô ấy vui đến mức nào.
Thằng Minh nhìn nửa thau máu mà kinh hãi:
- Thằng Hùng éo phải người bây ơi! Nửa thau!
- Quái vật rồi. - Namz lẩm bẩm.
Dextra ngồi trên giường tỏ vẻ khó hiểu:
- Nhưng rốt cuộc ai là người yểm bùa nó chứ?
- Nam! Namz! Minh! - Có tiếng gọi ở ngoài. Thằng Minh chạy ra xem thì nhận ra Lumica.
Nó hỏi:
- Sao ... sao chị ở đây?
- Tan học không thấy mấy đứa về cung điện nên chị đến đây tìm. Tụ tập ở đây làm gì vậy?
- Tụi em lo cho thằng Hùng, nó bị người ta yểm bùa gần chết, giờ đang được chữa.
Lumica ngỏ ý vào trong. Nhìn thấy Lumica, Dextra ngạc nhiên:
- Cô Lumica?
- Sao rồi, bùa chú nó thế nào? Đứa nào tái hiện bùa chú cho ta xem.
- Dạ vâng. - Dextra hút máu từ thau máu rồi vẽ lại ma thuật không sai một chi tiết nào.
Vừa nhìn qua bùa chú, Lumica đã hoảng hốt vội tiến lại đẩy văng Sinestrea ra đằng sau, đầu cô đập mạnh vào cạnh bàn:
- Ui da ... Đau!
- Trời ơi! Chưa xong đâu! Dextra, mở miệng của thằng Hùng ra hộ ta.
Vâng lệnh, Dextra tiến lại kéo miệng tôi ra.
- Để tôi mở ... đừng kéo ... - Tôi thều thào với giọng khá yếu ớt.
- Tỉnh rồi hả? - Sinestrea hỏi.
- Tỉnh thì tỉnh đấy, nhưng chưa hết nguy hiểm đâu. - Lumica thò tay vào trong miệng tôi - Ráng chịu xíu.
Bàn tay của cô ấy thọc sâu qua cuống họng khiến tôi muốn nôn, cả đám kia nhanh chóng giữ tôi lại.
- Đây rồi! - Lumica sờ phải một vật rắn trong họng tôi - Nhập!
- AA...AA~ - Tôi rên rỉ trong đau đớn. Sinestrea động viên:
- Cố lên!
Bọn bạn tôi cũng cổ vũ:
- Ráng lên đi, mày sắp được cứu rồi.
- Xong! - Lumica rút tay ra khỏi họng tôi, tôi thở hồng hộc. Lumica sờ ra sau lưng thì giật mình - Chết cha, bỏ quên cây quyền trượng ở cung điện rồi.
Tôi thều thào:
- Cái trâm cài tóc của em ... ở trên phòng ...
- Đúng rồi! - Sinestrea vội vàng chạy lên phòng. Sau khi lục lọi một hồi, cô ấy chạy xuống cùng với cái trâm cài tóc.
Lumica cầm lấy rồi hóa phép biến nó trở thành cây quyền trượng. Thằng Nam ngạc nhiên:
- Ơ chẳng phải ... đây là quyền trượng của Lunar hay sao?
- Nó chứ đâu! Hùng, ráng vận ma thuật sinh mệnh đi! - Lumica bảo.
Tôi cố vận một chút ma thuật sinh mệnh, Lumica tung ma thuật mặt trăng vào làm chất xúc tác. Tôi cảm thấy rất thoải mái trong vòng ma thuật. Ma thuật từ cây quyền trượng mặt trăng rất quen thuộc, cứ như Lunar đang chữa thương cho tôi vậy.
Chợt Lumica phát hiện ra điều thú vị:
- Thôi xong rồi ...
- Ư Ư ... - Sinestrea hoảng hốt - Đừng chết mà!
- Cái gì vậy bà nội! Tui nói là chữa thương xong rồi!
Dextra tặc lưỡi:
- Vớ vẩn, hở tí là chết.
- Nhanh thật, còn nhanh hơn hôm qua. Mới có năm phút thôi đó.
- Tại sao vậy? - Nam hỏi.
Lumica bảo:
- Thằng Hùng sở hữu ma thuật Andura, lúc nãy nó đã vô tình truyền vào chung với ma thuật sinh mệnh nên quá trình hồi phụ trở nên nhanh hơn hẳn.
- A! Hiểu rồi! - Dextra đập tay.
- Gì thế?
Dextra giải thích:
- Giờ tôi hiểu tại sao thằng Hùng còn sống rồi, ma thuật Andura cứu nó.
- Đúng vậy, chứ cô mà mất nửa thau như này thì cũng chết thôi. - Lumica bảo.
Sắc mặt của tôi đã hồng hào trở lại, Lumica kêu Sinestrea:
- Nấu đồ ăn bồi bổ cho nó nhanh lên!
- Tụi mình làm đi, để hai người họ có không gian riêng tư. - Dextra bảo. Cả đám nhất trí rồi ra bếp. Nam đóng cửa lại.
Lúc này tôi đã tỉnh, nhìn xung quanh thì chỉ có mỗi Sinestrea nằm trên giường ôm chặt lấy tôi.
- May quá, nhóc không chết! - Sinestrea mừng cứ như mở hội.
- Chị ...
- Chị yêu em. - Nói rồi cô ấy hôn lên má tôi một cái. Cả người tôi như vừa được tiếp một sức mạnh thần kì, tôi quay sang quấn chặt lấy Sinestrea như con trăn quấn chặt lấy con mồi của mình - Đau đau đừng có ôm chị chặt thế ...
Tôi cười:
- Xin lỗi, em vui quá. - Nói rồi tôi hôn lên má Sinestrea một cái. Tôi không thể ngờ được câu chuyện tình của tôi có một kết thúc có hậu như vậy. Cả hai có lẽ sẽ quấn quýt với nhau cả một buổi trưa nếu như Dextra không gọi cả hai đứa xuống ăn cơm.
Xuống phòng bếp, Dextra đã chuẩn bị sẵn. Một nồi cháo sò huyết. Dextra múc cho mỗi người một chén cháo, riêng chén của tôi có khá nhiều sò huyết.
- Trông ngon thế.
- Ăn đi, chị tẩm bổ cho nhóc đấy. - Dextra bảo. Tôi ăn ngon lành.
- Dextra nấu ăn cũng ngon đấy chứ mày. - Nam huých vai Namz.
Dextra nghe vậy thì cười:
- Có gì đâu mà khen chứ.
- Sướng ra mặt luôn kìa. - Minh lẩm bẩm.
Sinestrea hỏi:
- Mà nè, trưa ăn cháo thôi thì chiều sao đi học nổi?
- Cái này tao tẩm bổ cho nó, còn tụi mày tao có chuẩn bị hết rồi. Đây, thịt bò xào củ cải trắng với canh rau dền hầm xương với khoai tây.
Nam nghe thế chảy nước miếng:
- Ngon thế! Cơm đâu?
- Hiểu rồi, toàn là chất tẩm bổ không. Củ dền nè, thịt bò nè, củ cải trắng, sò huyết. Chị rành quá nhỉ?
- Đương nhiên! Cơm trong nồi kìa, tự qua lấy.
Cả đám mấy thằng bạn của tôi chạy lại kệ để chén rồi xếp hàng bới cơm. Riêng tôi vẫn ngồi yên một chỗ vì chưa ăn xong chén cháo.
Bất chợt Sinestrea hỏi Lumica:
- Lúc nãy cô rút cái gì trong người Hùng ra vậy cô?
- Muốn xem không?
Cả đám Trái Đất quay sang:
- Muốn.
- Thôi được rồi, xem đây. - Lumica rời bàn đến một chỗ trống trải rồi bắn từ đầu ngón tay ra một dị vật to lớn, nó y như xương khủng long hóa thạch vậy, trên đó vẫn còn dính máu.
Cả đám bọn tôi đứa nào đứa nấy há hốc mồm kinh ngạc. Lumica giải thích:
- Đây là thứ khiến cho người bị yểm bùa chết.
- Là sao?
- Nghe giải thích đây. Khi sử dụng "Huyết bùa" lên một người nào đó, trong người họ sẽ xuất hiện một vật thể nhỏ như thế này.
Lumica tạo ra một cây đinh nhỏ bằng đá mặt trăng.
- Cây đinh sẽ tấn công vào cơ quan bên trong cơ thể gây chảy máu, nó hấp thu máu rồi lớn dần, mỗi lần đến một mức nhất đính sẽ mọc thêm đầu nhọn, cuối cùng nó đục khắp cơ thể gây mất máu diện rộng và chết.
- Nghe kinh vậy! - Tôi lẩm bẩm.
- Hùng, chị không ngờ nhóc còn sống đấy. Ma thuật Andura, xem ra nhóc còn mạnh nữa.
Tôi gãi đầu rồi chợt nhớ ra, ngày trước ở khu rừng Chạng Vạng tôi được chia 1/4 sức mạnh của viên đá Andura trong công cuộc hòa giải 4 thế lực.
- Ráng tập luyện để cứu Athanor nha.
- Vâng. - Tôi mỉm cười.
Ăn xong, Lumica dẫn cả đám kia về lại cung điện. Dextra lên trên phòng của tôi nghỉ ngơi, còn tôi lại tiếp tục quấn quýt với Sinestrea.
Cả hai ôm nhau trên giường, tôi không biết mở đầu bằng câu gì. Sinestrea mở chuyện:
- Anh này, mỗi ngày cho em uống máu của anh nha.
- Ờ ờ ... - Tôi đơ mặt mà trả lời, thứ khiến tôi đơ như vậy là vì cô ấy thay đổi cách xưng hô với tôi, một cách xưng hô quá đỗi ngọt ngào.
Buổi trưa hôm đó, Sinestrea cho tôi sờ ngực của cô ấy, thứ mà tôi chẳng dám nghĩ đến. Đặt tay lên ngực mà bóp, tôi cảm thấy bị kích thích khi nó mềm mềm:
- Đã quá.
- Thấy sao hả? Thích không?
- Thích, thích lắm ...
Tôi lấy đầu ngón tay vuốt nhẹ qua đầu ti của cô ấy rồi se nhẹ.
- W ư ... đã quá ... A~ khoan đã ...
Không chần chừ, tôi lấy lưỡi của tôi liếm nhẹ đầu ti khiến cô ấy kêu lên một tiếng.
- Khoan đã ~ Ư ư sướng ... nữa đi ...
Miệng của tôi ngoạm lấy ngực của cô ấy, tôi nút cái nhũ hoa làm Sinestrea rên la trong sung sướng song cô ấy ráng kiềm nén một chút vì sợ bị Dextra phát hiện.
- Ưm ưm ...
Tôi nghĩ thầm trong đầu: "Đã quá" rồi cứ tiếp tục bú. Sinestrea ôm lấy tôi, đặt đầu tôi vào giữa khe núi đôi khiến tâm trí tôi bay lên mây, trong sung sướng tôi vô thức cắn nhẹ một cái.
- ĐAU ~~
- Ấy chết ... anh xin lỗi ... tại sướng quá ...
- Không sao đâu. Giờ em buồn ngủ quá, tối nay chúng ta làm tiếp.
Tôi gật đầu, rồi cả hai chìm vào giấc ngủ trưa. Đầu óc tôi lại lên mây khi được kẹp giữa hai quả ngực to tướng.