Hôm ấy, Liễm Diệm lại kéo Ứng Nhược Thiên đến thăm Liễm Trần. Vừa bước vào Bàn Long điện thì liền thấy bọn Trần phi, Ngọc phi cùng Hiên Viên Lưu trò chuyện, đúng lúc Ngọc phi nọ hướng Hiên Viên Lưu mà nói:
_ Đại điện hạ, ngài ngàn vạn lần phải khuyên Hoàng Thượng a, tiểu quan kia chính là xuất thân hạ lưu thấp kém, hoàng thất chúng ta không thể để cho sự tình này kéo dài được. Còn về phần tiểu thúc của ngài có thể thông cảm, vì hắn đã lưu lạc dân gian hơn mười mấy năm, gặp không ít những thứ như vậy nên nhiễm phải thói hư tật xấu bên ngoài không phải là lạ.
Ứng Nhược Thiên khẽ nhíu mày:”Là ý gì? Dưỡng tiểu quan? Hai nữ nhân này chẳng lẽ đang ám chỉ ta là tiểu quan được Tiểu hỏa Diệm nhi nuôi dưỡng?” – Tức khắc trong lòng nổi lên một trận nộ khí: “Ứng Nhược Thiên ta vốn là một kẻ ngạo khí ngút trời, như thế nào trong mắt những nữ nhân kia lại là một tiểu quan được người khác nuôi dưỡng? Thật đáng giận!” Khí sắc băng lãnh đột ngột tỏa ra khiến Liễm Diệm đứng bên cạnh suýt nữa đông cứng!
Liễm Diệm chợt kinh hãi khi nhìn thấy vẻ mặt hàn băng của Ứng Nhược Thiên, bụng thầm nghĩ:”Hai cái nữ nhân chết bầm này, nói cái gì không nói, lại chọn ngay chuyện Thiên ca ca không thích mà nói!” Trong lòng hận không thể tiến lên cho các nàng mấy cái tát, sau đó rút lưỡi các nàng ra.
Liền vô thanh vô tức mà tiến đến gần các nàng, vừa lúc giọng điệu chua ngoa của Trần phi chợt vang lên:
_ Đúng vậy, đúng vậy! Tiểu thúc kia của ngài hơn mười mấy năm qua chưa một lần gặp, đột nhiên lại xuất hiện, cũng không biết có đúng thật là huyết mạch của hoàng tộc hay không nha?
_ Không sai, không sai! – Ngọc phi liền hùa theo tán thành.
Thoáng thấy phía sau hai vị phi tần nọ chính là bộ dạng Liễm Diệm đằng đằng sát khí, Hiên Viên Lưu bất giác nhếch miệng cười thầm:”Tiện nhân, các ngươi cứ việc ở đó mà đắc ý đi, đợi lát nữa ta xem các ngươi chắc chắn chết rất khó coi, ai bảo các ngươi dám xúc phạm đến Ly của ta.” [ Hả O o, Ly là của anh từ bao giờ vậy O o ]
_ Nhị vị nương nương, ta nhất định sẽ khuyên giải phụ hoàng, giờ ta xin phép vào trong thỉnh an phụ hoàng! – Hiên Viên Lưu mặt cười tươi như hoa xoay người tiến vào nội điện, thầm nghĩ:”Ta sẽ khuyên phụ hoàng a, hừ, ta chính là muốn làm cho phụ hoàng trị tội các ngươi đó! Hắc hắc! Chỉ sợ phụ hoàng chưa kịp giáng tội, các ngươi đã chết dưới tay tiểu thúc!”
Nhị phi nhìn theo bóng dáng của Hiên Viên Lưu, liền hận chính mình không có quyền được vào trong, phẫn nộ cực kỳ mà mắng:
_ Thứ tiện nhân kia cư nhiên có thể vào gặp Hoàng Thượng, dựa vào cái gì mà chúng ta lại không được đi?
_ Vì khi các ngươi mở miệng đều hôi thối, dĩ nhiên không thể vào gặp Hoàng thượng! – Từ đằng sau chợt truyền đến âm thanh trầm lãnh của Liễm Diệm.
Nhị phi bất giác sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, lập tức bổ nhào xuống đất mà quỳ, đồng loạt bò đến dưới chân Liễm Diệm, khóc la inh ỏi:
_ Vương gia, là miệng chúng ta thối tha, là miệng chúng ta ti tiện! Cầu ngài tha cho chúng ta! – Nói xong thì không ngừng đưa tay tát vào mặt chính mình.
Liễm Diệm cũng không thèm bảo các nàng ngừng lại, chỉ ung dung mà dựa vào người Ứng Nhược Thiên giống như đang thưởng thức phong cảnh. Ứng Nhược Thiên càng không để mắt tới nhị phi, trong lòng thầm oán hai ả ban nãy vừa mạnh miệng nói ta là tiểu quan, giờ đây lại có thể dạy cho các ả một bài học nhớ đời, từ giờ phải quản giáo tốt cái miệng thối của mình! Đoạn xoa nhẹ vai Liễm Diệm, nghĩ thầm:”Tiểu hỏa Diệm nhi hình như vừa cao lớn thêm không ít, vậy mà còn đứng tựa vào người ta, có cảm giác giống như cánh cổng đại môn đang đè, hảo nặng nga! Gia hỏa này, rốt cuộc là ăn cái gì a?” [Ăn anh chứ còn ăn gì nữa a =))]
_ Nhị vị nương nương, các người quỳ dưới chân bản vương làm gì? Bản vương thân phận bất minh, nói không chừng là không có huyết thống của hoàng tộc, hơn nữa bản vương lưu lạc tại dân gian, tiếp xúc nhiều thứ không tốt nên mang trong người không biết bao nhiêu thói hư tật xấu mà nói, làm sao dám để cho nhị vị nương nương tôn quí đây quì trước mặt? – Liễm Diệm vân đạm phong khinh mà nói, bộ dáng tựa như một chút cũng không để ý đến lời sỉ nhục vừa nãy của nhị phi. [ Trình độ đá xoáy của anh đã đạt tới mức thâm hậu O o ]
Hai vị phi tử sợ đến mức run cầm cập, càng ra sức tát bản thân mạnh hơn, trong lòng âm thầm kêu khổ không thôi, như thế nào lại xúi quẩy đến thế, những lời thốt ra lúc nãy, làm sao lại để cho tên sát tinh này nghe được? Thủ đoạn của tên ác ma này bản thân đã từng lĩnh giáo qua, lại nghe cung nhân kể hắn đã xử trí quốc cữu ra sao, tâm càng thêm kinh sợ, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ. Chỉ trong chốc lát cả hai đều đã đầu xù tóc rối, cố nặn ra nụ cười trên khuôn mặt đã sưng như cái đầu trư, máu tươi chảy ròng ròng từ vết nứt ở trán. [ Đầu trư = đầu heo, tớ nghĩ ai cũng hiểu nên giữ nguyên ]
Ứng Nhược Thiên ngó thấy hai người nọ bộ dạng khó coi, cảm thấy cực kỳ chán ghét, kéo kéo Liễm Diệm mà nói:
_ Diệm, bảo các ả cút đi, trông thật là kinh tởm!
Hai người nghe thấy thế rất tức giận nhưng không dám biểu lộ ra mặt, thầm mắng:”Tiện nhân kia cư nhiên nói chúng ta kinh tởm? Chính hắn làm tiểu quan của tên sát tinh kia cũng ghê tởm đâu kém! Hừ!” Ai oán liền đem Ứng Nhược Thiên thầm rủa xả một phen, cũng không dám hó hé, mà quì rạp trên mặt đất không dám động đậy.
_ Hôm nay nếu không phải là Thiên ca ca của ta cầu tình giúp, bản vương há có thể tha cho các ngươi dễ dàng như vậy, tuy rằng hai ngươi là phi tần của đại ca ta, thế nhưng một khi bản vương đã có ý trừ khử các ngươi, đại ca ta chắc chắn sẽ không trách cứ lời nào đâu! Cút mau! Lần sau nếu lại để bản vương nghe thấy những thứ dơ bẩn phát ra từ cái miệng thối của các người, các ngươi biết mình phải làm gì rồi đó, đến lúc ấy đỡ phải chết khó coi.
Nhị phi sởn cả gai óc, đồng loạt run run rẩy rẩy mà lui ra, nội thị bèn vội vã đem bọn họ tống ra ngoài, lòng vui như mở cờ trong bụng:”Đáng kiếp, ai bảo các ngươi thường ngày trước mặt bọn ta vênh vênh tự đắc, đối bọn ta hết đánh lại chửi, hôm nay đụng phải sát tinh là Diệm Vương gia, xem các ngươi còn dám hùng hùng hổ hổ nữa hay không, hừ!” Nội thị vừa đi vừa âm thầm liếc xéo hai vị “Đầu trư nương nương” mà trong lòng cực kỳ khoái trá.
Nhị phi tử vừa khóc lóc vừa ly khai Bàn Long điện, đồng loạt phun ra một tràng, Ngọc phi hạ giọng mắng:
_ Ta khinh, thứ đê tiện đó dám nói chúng ta ghê tởm? Cũng chẳng thèm xem lại bộ dáng kinh tởm của bản thân? Chỉ là một cái tiểu quan, lại dám vênh váo, chẳng phải là vểnh mông cho người khác đâm hay sao, hừ! Nhìn vẻ ngoài cám dỗ của hắn mà xem! Không là cái đồ dâm đãng thì còn là gì! Bằng không đã không khiến tên ác ma kia chết mê chết mệt như vậy rồi!
_ Đúng vậy! Nhìn cái bộ dạng hồ ly của hắn mà xem! Vừa thấy đã biết ngay là thứ đê tiện ngàn người cưỡi vạn kẻ đè rồi! – Trần phi hùa theo, mặt không giấu được vẻ ghen tị. Người kia là nam tử cư nhiên lại có dung mạo quốc sắc thiên hương như vậy, mình mà đem so với hắn, khác nào con vịt xấu xí so với thiên nga trên trời.
Hai người vừa đi vừa không ngừng mắng chửi! Nội thị núp ở một bên thấy hai thân ảnh đã đi xa, trong mắt hiện lên một tia oán hận:”Hai nữ nhân này trước kia ỷ mình được hoàng đế sủng ái mà thường xuyên hành hạ ta, khiến ta cực kỳ căm thù bọn họ. Hôm nay may mắn nắm được cơ hội này, nhất định phải hảo hảo lợi dụng một phen.” Bèn vội vội vàng vàng quay về điện, sau đó chạy đến trước mặt Liễm Diệm cùng Ứng Nhược Thiên đang uống trà mà quỳ:
_ Vương gia, nô tài có chuyện cần bẩm báo, không biết là có nên nói hay không!
Liễm Diệm vốn tính uống xong chén trà này sẽ tiến vào nội điện thăm Liễm Trần, nghe vậy liền bảo:
_ Có điều gì cứ việc bẩm báo!
_ Khi nãy lúc nô tài hộ tống Trần phi cùng Ngọc phi nương nương ra ngoài, đã lỡ nghe được một số lời không nên nghe! - Nội thị ngẩng đầu, dường như có chút do dự, tiếp tục kể – Nhị vị Trần phi và Ngọc phi mắng … mắng vị công tử bên cạnh ngài đây … mắng rằng … – Nội thị muốn nói nhưng lại thôi.
_ Mắng ta cái gì? – Ứng Nhược Thiên điềm nhiên như không, thong dong dùng nắp chén gạt xác trà sang một bên rồi uống một ngụm.
_ Nhị vị nương nương mắng ngài là … là thứ vểnh mông lên cho người khác đâm, là đồ đê tiện ngàn người cưỡi vạn kẻ đè! – Nội thị run run rẩy rẩy hồi đáp.
“Bá!” – Chén trà trong tay Ứng Nhược Thiên đã vỡ nát thành một nắm bột, khí sắc u ám làm cho không khí xung quanh dường như đông cứng lại.
Liễm Diệm nãy giờ chưa hề mở miệng, cầm tách trà trong tay hướng xuống đất mà ném, ngọn lửa đỏ rực trên trán nhảy múa tựa như đang hừng hực cháy, thân hình quỷ mị nhanh chóng lướt ra khỏi điện, chỉ trong chốc lát đã dừng lại ngay phía sau nhị phi. Tiếp đó đem các cung nhân theo hầu sau các nàng chế trụ.
Nhị phi đáng thương vẫn không hề hay biết rằng hung thần kia đang ở ngay phía sau, tiếp tục mắng nhiếc:
_ Trần phi, ta thấy Diệm Vương gia kia thật là một cái yêu ma hại người, hoàng thất ta tại sao lại xuất hiện một tiện chủng như vậy?
_ Ai nha, Ngọc phi, ngươi chưa từng nghe qua à? Nghe đồn Diệm Vương gia nọ chính là tạp chủng do mẫu hậu hắn tư thông cùng nam tử khác! Sau đó bị tiên đế phát hiện, mẫu hậu hắn đành tự vẫn, tạp chủng kia cũng bị đem trục xuất ra khỏi hoàng cung!
_ Thật sao? Ta đã nói mà, tạp chủng kia như thế nào có thể là huyết thống hoàng tộc được, ngươi xem hắn không hề biết liêm sỉ là gì, đem cái tiểu quan thấp hèn kia đi khắp nơi, một chút xấu hổ cũng không có! Làm mất hết thể diện của hoàng gia chúng ta!
_ Đúng thế! Tức nhất chính là tiểu quan thấp kém kia cư nhiên lại còn trưng ra dáng vẻ cao ngạo, dám chê chúng ta kinh tởm! Cũng không thèm xem lại bộ dạng của hắn, chính là nam không ra nam mà nữ chẳng ra nữ! Suốt ngày để cho nam tử khác thượng, thật là không biết xấu hổ!