Liễm Diệm Cầm Hoan

Chương 14

Tiểu trấn nằm ở ven sông, vốn ít có người ngoài lui tới, vậy mà mấy ngày nay khách điếm trong trấn lại có thêm hơn hai mươi người, đều nói giọng kinh thành. Một vị hoa phục thanh niên ra dáng chủ tử mỗi ngày đều ngồi ở trà lâu trong trấn uống trà, uống suốt từ sáng đến tối.

“Chủ tử, hôm nay đã rà soát cả ngọn núi một lần nữa, vẫn không có manh mối!” Một người trung niên ăn mặc như người hầu cúi đầu lo lắng nói.

Hoa phục thanh niên mở nắp ấm trà, hờ hững nói: “Lui xuống đi, không cần nóng vội! Nghe người trong trấn nói, hắn mỗi tháng đều vào trấn để mua đồ dùng, chúng ta mới đến bốn năm ngày, không chừng mấy ngày nữa là có thể gặp hắn!”

“Chủ tử, nhưng mà hoàng…” Đưa mắt nhìn bốn phía, lại cúi đầu nói: “Đại chủ tử muốn phải tìm được ngay!”

“Ta biết! Ta cũng sốt ruột lắm, nhưng chỗ hắn ở chúng ta tìm không ra, ngoại trừ ngồi đây chờ còn biết làm gì khác?” Hoa phục thanh niên có chút không kiên nhẫn.

Thấy chủ nhân không vui, người hầu kia cũng không nói gì thêm, tự động lui xuống.

Hoa phục thanh niên cúi đầu uống một ngụm trà, nhíu mày nghĩ thầm: Diệm Nhi, đệ trốn ở đâu vậy? Không lẽ đúng như người kể chuyện trong trà lâu nói, đệ đã gặp được tiên thê, ở trong động của tiên nhân, phàm phu tục tử như chúng ta không thể tìm được đệ?

Nguyên lai hoa phục thanh niên này chính là Lục vương gia Hiên Viên Liễm Âm, được Đương kim hoàng thượng phái đi tìm thân đệ.

Bên trong cửa đá, trong sơn động, Ứng Nhược Thiên xoa xoa bụng khẽ rên rỉ, từ nửa đêm qua, bụng hắn đã âm ỷ đau từng đợt, thầm nghĩ, có lẽ đã đến lúc sinh, hắn dù sống hay chết cũng phải chấp nhận một kiếp này.

Thập Nhi ở một bên tay chân luống cuống, căng thẳng muốn chết, chạy tới chạy lui từ trong động ra ngoài động, cũng không biết phải làm sao.

Ứng Nhược Thiên thấy hắn đi ra đi vào, trong lòng thấy phiền toái, mắng: “Ngươi cứ đi tới đi lui như vậy, phiền quá!”

“Thiên ca ca, xin lỗi!” Thập Nhi ngồi bên cạnh giường, khẽ vỗ về cái bụng thật lớn kia, hoảng hốt nói: “Thiên ca ca, huynh đau lắm không? Ta đi mời đại phu nha?”

“Không được đi!” Ứng Nhược Thiên quýnh lên, giữ chặt lấy tay hắn không buông. Giận dỗi nói: “Nếu để người khác biết ta là nam nhân mà sinh con, ta thà chết cho rồi!”

“Không mời, không mời, huynh đừng giận!” Thập Nhi vội đáp ứng, một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên cái trán đầy mồ hôi của hắn. Trước đây đã xem bao nhiêu là y thư, vậy mà nhất thời lại không biết làm gì, chỉ có thể nhẹ nhàng ấn một vài huyệt vị, giảm bớt đau đớn cho Ứng Nhược Thiên.

Ứng Nhược Thiên khép hờ hai mắt, nhẹ nhàng kể với Thập Nhi hắn là người Oa tộc, cách người Oa tộc sinh con. Thập Nhi nghe xong hãi hùng không thôi. Nghe đến sau khi sinh con nếu không lấy ra được dục chi nang, sẽ nguy hiểm cho tính mạng, Thập Nhi liền oà khóc: “Thiên ca ca, chúng ta không cần sinh con nữa, huynh mà chết, ta cũng không thiết sống nữa!”

Liếc mắt một cái, đưa tay lau nước mắt của hắn mà mắng: “Đều là người làm cha, còn hay khóc như vậy, không thấy mất mặt sao?” Nói xong mặt Ứng Nhược Thiên lại đỏ lên.

“Ta muốn làm cha!” Thập Nhi lại vui vẻ, “Thiên ca ca là mẹ của bảo bảo, ta là cha của bảo bảo, Thiên ca ca là nương tử của ta!”

“Cút ra chỗ khác, ai là nương tử của ngươi!” Ứng Nhược Thiên xấu hổ đỏ bừng mặt, quay mặt đi không thèm để ý tới hắn.

“Thiên ca ca, huynh không muốn làm nương tử của ta sao?” Một thanh âm uỷ khuất mà u oán truyền đến từ sau tai Ứng Nhược Thiên.

Thở dài, vừa định mở miệng, đột nhiên lại thấy đau quặn lên, làm hắn không chịu nổi, đau đớn mà kêu lên. Nhất thời Thập Nhi hoảng sợ ôm lấy hắn, “Thiên ca ca, đến lúc sinh rồi?”

Ứng Nhược Thiên mặt tái nhợt gật gật đầu, Thập Nhi sau khi hoảng hốt, lại tỉnh táo trở lại, nhẹ nhàng cởi tiết khố của Ứng Nhược Thiên, lộ ra hạ thân quang loả, mở rộng hai chân hắn, quan sát mật động ở phía dưới. Người Oa tộc đến lúc sinh sản, mật động sẽ tự động khuếch trương, khuếch trương đến một mức độ nhất định, hài tử sẽ có thể từ trong mật động đi ra.

Thập Nhi đưa một ngón tay tham nhập vào mật động phấn hồng kia, mật động đã tự động khuếch trương không ít, bên trong cũng tiết ra một thứ chất lỏng trơn dính, dịu dàng mà kiên định nói với Ứng Nhược Thiên: “Thiên ca ca, huynh đừng sợ, đã có ta ở đây, huynh sẽ không sao, con của chúng ta cũng sẽ không sao!”

Nhìn ánh mắt kiên định của Thập Nhi, Ứng Nhược Thiên tựa hồ cũng thấy an tâm hơn rất nhiều, nắm lấy tay hắn, hấp thu sự ấm áp của hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác yên tâm.

Lại một trận đau kịch liệt nổi lên, Ứng Nhược Thiên hét lớn một tiếng, từ dưới hạ thân tràn ra một mảng máu lớn, Thập Nhi vội quan sát mật động, chỉ thấy mật động mạnh mẽ co rút, rồi lại đột nhiên khuếch trương tới cực hạn.

“Thiên ca ca, dùng sức!”

Theo một tiếng hét chói tai của Ứng Nhược Thiên, một cái đầu hài tử ló ra từ trong mật động, Thập Nhi run rẩy đưa tay vỗ về bụng Ứng Nhược Thiên, đẩy thân mình của hài tử ra.

“Oa!” một tiếng, Thập Nhi kích động ôm hài tử đến trước mặt Ứng Nhược Thiên, “Thiên ca ca, là con trai!”

Khoé miệng Ứng Nhược Thiên nở một tia cười yếu ớt, đột nhiên lại thấy đau quặn lên, đau đến nỗi bóp chặt cánh tay Thập Nhi.

“Mau, vẫn còn một đứa!”

Thập Nhi vội lấy vải bọc lại hài tử vừa mới sinh ra, để sang một bên. Tiếp tục đẩy bụng Ứng Nhược Thiên, lại một trận gào thét thảm thiết, thêm một bảo bảo được sinh ra, còn chưa kịp lấy vải bọc lại bảo bảo này, Ứng Nhược Thiên lại hét lên, bảo bảo thứ ba cũng đã đi ra. Sau khi bảo bảo thứ ba đã ra, từ hạ thể của Ứng Nhược Thiên tràn ra một thứ trông giống như cuống rốn, Thập Nhi biết đó là dục nhi nang như lời Thiên ca ca nói, cảm thấy vô cùng sung sướng, vậy là Thiên ca ca không có nguy hiểm tính mạng.

“Thiên ca ca, cả ba đứa đều là con trai, chúng ta có ba đứa con trai!” Thập Nhi mừng tới nỗi cười toe toét.

Ứng Nhược Thiên sau khi sinh đứa nhỏ cuối cùng, thể lực đã đạt tới cực hạn, nhìn lướt qua ba đứa nhỏ cùng cha của chúng, khẽ cười yếu ớt, rồi ngủ thật say.

Say đắm nhìn Ứng Nhược Thiên, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, đưa đến hồ nước nóng ngoài động, ôn nhu tẩy trừ vết máu trên người hắn, vừa tắm, vừa ôn nhu khẽ nói: “Thiên ca ca, huynh vất vả rồi! Ta yêu huynh lắm! Yêu các con của ta lắm, Thiên ca ca làm nương tử của ta được không?”

Sửa sang lại giường ngọc, nhẹ nhàng đặt Ứng Nhược Thiên lên, đắp chăn gấm, ôn nhu hôn, “Thiên ca ca, đã tẩy sạch cho huynh rồi, yên tâm ngủ đi!”

Ừm, mơ mơ màng màng đáp lời, Ứng Nhược Thiên tiến vào mộng đẹp. Trong mộng, bọn họ một nhà năm người sống hạnh phúc vui vẻ bên nhau, vĩnh viễn vĩnh viễn!

Đem ba tiểu bảo bảo đi tắm, Thập Nhi vui vẻ cười ngây ngô, ba bảo bảo này bộ dạng giống nhau như đúc nha, trên trán còn có cái bớt hình ngọn lửa giống như hắn, nhưng nhìn kỹ thì có hơi khác. Ngọn lửa của lão đại có bốn điểm nhọn, của lão nhị có ba điểm, giống như cái dĩa ăn, của lão tam chỉ có hai điểm, thoạt nhìn trông như miếng bánh bị người ta cắn mất một miếng! (Hãn, Thập Nhi này đã đọc qua không ít sách, sao lại hình dung như vậy? Thô tục quá đi!)

Vui vẻ ôm đứa này ôm đứa kia, cả ba đứa đều im lặng không khóc không nháo, quả nhiên là bảo bảo của người Oa tộc sinh ra nha, đúng là không giống người thường, nhân trung long phượng nha, từ nhỏ đã dễ nuôi như vậy! (hãn, như thế gọi là nhân trung long phượng sao?)

Suy nghĩ không biết nên cho bảo bảo ăn gì thì tốt? Thiên ca ca lại không có sữa, định cho bảo bảo ăn cháo, dinh dưỡng cũng không đủ a! Đột nhiên nhớ lời Thiên ca ca nói, ngọc dịch quỳnh tương hay uống chính là thứ tốt, uống vào có thể trừ bách bệch. Liền lấy từng muỗng, từng muỗng đút cho bảo bảo, ba bảo bảo này thật là ngoan, cái miệng nhỏ nhắn ừng ực ừng ực nuốt, không có chút ý kiến. Thập Nhi cảm thấy yên tâm, đồ ăn cho bảo bảo đã giải quyết xong, không cần lo lắng tụi nhỏ bị đói nữa.

Tiểu bạch hổ lúc lắc đi dạo ngang qua, sau hơn một tháng, cơ thể đã lớn hơn rất nhiều.

“Tiểu Bạch, mau đến xem con ta nè!” Thập Nhi đắc ý nói với bạch hổ.

Hiển nhiên không thích cái tên Thập Nhi đặt cho mình, bạch hổ không cam lòng miễn cưỡng đi tới, nhìn ba bảo bảo trắng trắng mềm mềm, hai mắt loé lên, thở hồng hộc.

Bốp! Bạch hổ bị đập mạnh vào đầu, ngẩng đầu dùng ánh mắt như hắc bảo thạch, uỷ khuất nhìn Thập Nhi.

“Tiểu Bạch, mi dám nhìn bảo bảo mà chảy nước miếng hả?” Thập Nhi hung tợn kéo tai con hổ.

Bạch hổ sợ hãi nằm rạp xuống đất, trong lòng không ngừng nức nở: Người ta mới YY* một chút, đã đánh người ta như vậy, ô~~~ đúng là số khổ mà, hai chủ nhân một người thì lạnh như cục băng, một người không coi ta là người (hãn, vốn không phải là người mà!) a! Nói nhầm, nói nhầm, không coi người ta là hổ, dám khi dễ người ta! Ô ô~~ Người ta còn đâu là một chút tôn nghiêm của loài hổ nữa~~~~

Tiểu Bạch nằm một chỗ tự cảm thán, Thập Nhi lấy chân đá nó nói: “Tiểu Bạch, các bảo bảo sau này sẽ là chủ nhân của mi, mi mà dám khi dễ họ, hừ!” Nói xong đưa tay thị uy với Tiểu Bạch. Tiểu Bạch sợ đến mức cả người run lên. Người ta không dám mà, lần trước tận mắt thấy chủ nhân một quyền đánh chết một con lợn rừng thật là lớn, thật là kinh khủng a!

Thấy Tiểu Bạch nằm yên một chỗ một cử động cũng không dám, Thập Nhi vỗ vỗ tay nói: “Tiểu Bạch, coi chừng bảo bảo một chút, ta đi nấu cơm cho Thiên ca ca, coi chừng nha, nếu bảo bảo xảy ra chuyện gì, hừ!” Nói xong lại giơ nắm đấm lên. Tiểu Bạch sợ tới mức cái đuôi vội lúc lắc qua lại, ông trời ơi, thế này mà là hổ sao, chẳng khác gì con chó, Tiểu Bạch buồn bực muốn chết.

Thập Nhi cười tủm tỉm xoay người đi nấu cơm cho Thiên ca ca. Từ khi đem Tiểu Bạch về, phát hiện Tiểu Bạch thông minh dị thường, tựa hồ có thể hiểu lời người nói, từ đó rất thích ức hiếp nó! Cũng vì Thiên ca ca không thích thường xuyên nói chuyện với hắn, hắn chỉ có thể luyên thuyên nói chuyện với Tiểu Bạch. Từ khi biết Tiểu Bạch có thể hiểu tiếng người, hắn liền thường xuyên doạ dẫm nó, đến lúc nó sợ đến nỗi rạp người xuống đất run rẩy, hắn mới vui vẻ cười không ngừng. (Hãn a! Bị Thiên ca ca ức hiếp, không có chỗ phát tiết, lại ngược đãi con thú nhỏ hơn mình, đáng xấu hổ a!)

Ứng Nhược Thiên ngủ một ngày một đêm mới tỉnh dậy. Lúc tỉnh lại thấy Thập Nhi đang đút thức ăn cho các bảo bảo.

“Đem bảo bảo lại đây cho ta xem!”

“Thiên ca ca, huynh đã tỉnh? Ăn chút cháo rồi hãy xem bảo bảo được không?” Vẻ mặt đau lòng nhìn Ứng Nhược Thiên.

“Ừm!”

Bưng bát cháo tới, Ứng Nhược Thiên thấy trong cháo có không ít dược liệu bổ dưỡng. Hắn biết Thập Nhi để hắn bồi bổ, mới tỉ mỉ nấu cháo thuốc. Trong lòng cảm thấy ấm áp, chậm rãi uống. Thập Nhi một bên vừa đút bảo bảo ăn vừa nhìn hắn ngây ngô cười.

Ăn cháo xong, nhìn kỹ các bảo bảo, cũng không biết là giống ai, thực sự còn quá nhỏ, nhưng trên trán đều có ngọn lửa nhỏ giống của Thập Nhi, ngẩng đầu, thấy Thập Nhi đang thâm tình nhìn mình, trong lòng cảm thấy chút ngọt ngào, ngoài miệng lại mắng: “Vẻ mặt thật ngu ngốc!”

Thập Nhi cười ngây ngô, trong lòng vô cùng hạnh phúc.

“Thiên ca ca, phải đặt tên cho các bảo bảo nữa!”

“Ừm! Ngươi đặt đi!”

“Ta? Ta có thể sao?” Thập Nhi nhất thời mừng rỡ, Thiên ca ca muốn hắn đặt tên cho bảo bảo, tức là đã thừa nhận hắn là cha của bảo bảo! Nhất thời lại cười toe toét.

Ứng Nhược Thiên thấy vẻ mặt ngốc nghếch của hắn lại lên tiếng mắng. Thập Nhi lại cao hứng không thôi.

Lấy bút viết lên giấy ba cái tên, Diệu Nhật, Hạo Nguyệt, Thần Tinh.

“Thiên ca ca, ba cái tên này được không?”

“Ừm!”

Nhất thời hưng phấn ôm lão đại đưa cho Ứng Nhược Thiên: “Thiên ca ca, đây là Diệu Nhật!”

Lại ôm lão nhị, “Đây là Hạo Nguyệt.”

Cuối cùng ôm lão tam, “Đây là Thần Tinh.”

Ứng Nhược Thiên không đáp, chỉ mỉm cười nhận lấy mấy đứa nhỏ, mỗi tay ôm một đứa. Trong miệng khẽ gọi, “Nhật Nhi, Nguyệt Nhi.”

Rồi nhìn đứa nhỏ trong lòng Thập Nhi gọi, “Tinh Nhi!”

Thập Nhi nhìn vẻ mặt ôn nhu của Ứng Nhược Thiên, tâm hồn tựa như muốn hoá đá, hận hắn không thể biến thành đứa nhỏ như Nhật, Nguyệt, Tinh, để ánh mắt ôn nhu đó có thể dừng lại trên người hắn. Nhất thời lại ghen tỵ với con của mình.

Thấy Thập Nhi sững sờ, biết hắn đang nghĩ gì, Ứng Nhược Thiên liếc hắn một cái, ôm bảo bảo đưa cho hắn: “Ta đi tắm, ngươi cũng đem bảo bảo theo tắm đi.”

Thập Nhi cao hứng ôm các bảo bảo ra ngoài, Ứng Nhược Thiên đã cởi bỏ y phục, đứng trong hồ, xanh mặt nhìn cái bụng của mình sững sờ, cái bụng to lớn sau khi sinh con xong, vùng da bị dồn lại thật lỏng lẻo, trên bụng có một khối da lỏng lẻo dồn đống, thật là khó coi.

Thấy Thiên ca ca muộn phiền, Thập Nhi vội an ủi: “Thiên ca ca, làn da trên bụng sau ít lâu sẽ săn chắc lại thôi, huynh mới sinh hai ngày, không cần lo lắng.”

“Cút ra chỗ khác, ai lo lắng?” Ứng Nhược Thiên bị Thập Nhi nhìn thấu tâm tư, thẹn quá hoá giận mắng.

Thập Nhi bị mắng cũng không thấy khó chịu, cười hì hì đem các bảo bảo thả vào hồ, một nhà năm người ngâm mình trong hồ thật ấm áp.

Cứ như vậy hơn một tháng đã trôi qua, dáng người Ứng Nhược Thiên đã khôi phục lại như cũ, vùng da thừa cũng biến mất không còn vết tích, các bảo bảo đều như phấn điêu ngọc mài, đáng yêu muốn chết đi được. Mỗi ngày sáng sớm tỉnh dậy, Thập Nhi đều muốn cắn một cái, thật sự rất đáng yêu! Nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của Ứng Nhược Thiên, cũng không dám làm bậy. Chỉ có thể mỗi ngày cùng với Tiểu Bạch nhìn bảo bảo chảy nước miếng.

“Thiên ca ca, ngày mai ta sẽ lên trấn mua một ít quần áo trẻ con!”

“Hai tháng trước không phải đã mua sao?”

“Lúc ấy tưởng chỉ có một bảo bảo, hiện tại đã có ba bảo bảo, không đủ!”

“Ừm, vậy ta và ngươi cùng đi!”

“Không cần đâu, một mình ta đi được rồi!” Thập Nhi lòng dạ hẹp hòi, sợ Thiên ca ca của mình bị người khác nhìn thấy.

“Ta ở trong này lâu quá rồi, muốn ra ngoài ngao du!”

Thập Nhi nghĩ thầm, Thiên ca ca đã ở trong sơn động gần một năm rồi, cũng nên ra ngoài hoạt động một chút, lại có chút tự giận sự ích kỷ của mình.

Hôm sau, mặt trời vừa mọc lên, hai người ăn điểm tâm, đút cho các bảo bảo ăn no, Ứng Nhược Thiên ôm Diệu Nhật, Thập Nhi đeo gùi trên lưng, tay trái ôm Hạo Nguyệt, tay phải ôm Thần Tinh, chuẩn bị ra ngoài. Trước khi đi, Thập Nhi đột nhiên bỏ đứa nhỏ trên tay xuống, đi vào động, lấy ra mặt nạ bạc mấy tháng trước đã lấy ra từ hang động mình ở, đưa cho Ứng Nhược Thiên.

“Thiên ca ca, huynh đeo vào đi!”

Ứng Nhược Thiên không đáp, đeo mặt nạ bạc lên, lạnh lùng nói: “Đi thôi!”

Thập Nhi ôm lấy hài tử, cùng Ứng Nhược Thiên người trước người sau thi triển khinh công mau chóng phóng đi.

Chỉ chốc lát sau đã đến tiểu trấn, một nhà năm người vừa xuất hiện, lập tức gây ra một cơn náo động, một người hỏi: “Thập Nhi, sao nương tử nhà ngươi lại đeo mặt nạ?”

“Người ta là tiên thê, là sao có thể cho phàm phu tục tử như các ngươi xem.” Bên kia có người tự thay Thập Nhi đáp.

“Thập Nhi, đang ôm con của ngươi a?”

“Thật đáng yêu a!”

“Đều là của tiên thê sinh cho ngươi phải không?”

“Thật có phúc a, sinh ra được ba bảo bảo giống nhau như đúc.”

“Đúng là người nhà tiên mà, đứa nhỏ mới sinh ra cũng xinh đẹp hơn con của người phàm chúng ta!”

Đám người hết người này đến người kia nói, Thập Nhi xấu hổ bất an nhìn Ứng Nhược Thiên, chỉ sợ hắn giận. Ứng Nhược Thiên im lặng không lên tiếng, ôm Diệu Nhật xoay người bỏ đi, Thập Nhi quýnh lên, vội chào mọi người rồi cấp bách đuổi theo. Đuổi kịp Ứng Nhược Thiên, bất an muốn nhìn sắc mặt của hắn, nhưng mặt nạ đã che hết mặt, muốn nhìn vẻ mặt hắn cũng không nhìn được. Đành cẩn thận hỏi:

“Thiên ca ca, huynh giận sao?”

“…” Ứng Nhược Thiên không thèm để ý đến hắn, ôm hài tử tự mình đi trên đường, Thập Nhi giống như tiểu tức phụ* cúi đầu theo sau, thở cũng không dám thở mạnh. Thấy có người quen hỏi cũng không dám lên tiếng.

Đột nhiên, một âm thanh ôn nhu đôn hậu vang lên: “Liễm Diệm!”

Thấy có người gọi cái tên trên ngọc bài của mình, Thập Nhi ngẩng đầu, thấy một vị công tử tuấn tú mặc cẩm y hoa phục vẻ mặt rạng rỡ nhìn mình, nhất thời thấy ngạc nhiên, hỏi: “Vị nhân huynh này, huynh quen ta sao?”

“Liễm Diệm, ta là Nhị ca của đệ đây!” Nói xong, run rẩy đưa tay lấy ra ngọc bài từ trong ngực, đưa cho Thập Nhi.

Thập Nhi nhận lấy ngọc bài, là một khối noãn ngọc giống của hắn như đúc, một mặt có khắc hoa văn hình rồng giống vậy, kiểu chữ ở mặt bên kia cũng giống, chỉ có tên là khác, Liễm Âm.

Thập Nhi nhất thời cũng kích động! Hai tay run rẩy nói: “Huynh đúng là Nhị ca của ta? Ta thực sự tên là Liễm Diệm?”

“Diệm Nhi, tìm được đệ rồi!” Liễm Âm kích động gật đầu liên tục, thanh âm cũng run rẩy. Hắn đợi ở tiểu trấn này đã gần hai tháng, vừa rồi được người thông báo, người có cái bớt hình ngọn lửa tên gọi Thập Nhi đã cùng tiên thê của hắn vào trấn, vội chạy tới đây, chỉ nhìn sơ qua một cái, đã có thể kết luận hắn chính là tiểu đệ đệ của mình, gương mặt lại có bảy tám phần giống với mẫu hậu.

“Nhị ca, ta có Nhị ca, ta không phải là cô nhi, ta có thân nhân!” Thập Nhi kích động đến không kiềm chế được.

==============

YY: Viết tắt của yi yin 意淫 – ý dâm, hiểu đơn giản là nghĩ bậy xD.

Cái này là 1 từ viết tắt thông dụng của dân dùng net ở TQ, đọc mấy cái đam mỹ hiện đại hay thấy:)).

tiểu tức phụ: nàng dâu