Lúc này An Hảo mới chú ý tới trong lúc mình giãy giụa đã ngồi lên đùi anh, bây giờ cổ tay bị anh chế trụ, nửa người trên dán vào ngực anh, tư thế này muốn có bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu.
Cô cứng đờ, dùng sức rút tay về, tức giận từ trong ngực anh lui ra ngoài.
Cũng may Tả Hàn Thành không cưỡng ép cô thế nào, mặc cho cô lui về ngồi ghế bên cạnh.
Kính chiếu hậu trong xe, sắc mặt người đàn ông như thường, quần áo trên người bị cô giãy giụa nửa ngày vẫn chỉnh tề sạch sẽ.
Nhìn lại An Hảo ngồi bên cạnh, thay đổi tác phong phách lối vô vị thường ngày, mặt đỏ bừng, sửa sang quần áo hơi xốc xếch, bỗng nhiên kéo áo khoác anh đắp lên đùi mình, đề phòng nghiêm ngặt người đàn ông bên cạnh, sợ anh dùng cách trực tiếp hơn đối với mình.
Nhìn ra cô đề phòng, thậm chí là sợ hãi, Tả Hàn Thành không nói gì, bỗng nhiên cúi người.
Nhìn anh đến gần mình lần nữa, một khắc anh cường thế chèn ép đến, An Hảo lập tức rục cổ, co người vào ghế.
Rõ ràng một tháng trước cô không chút do dự lựa chọn kết hôn với người đàn ông xa lạ anh, cho là mình rốt cuộc có thể giải thoát khỏi vực sâu Cố gia đó.
Nhưng sau khi kết hôn, người đàn ông này liền biến mất suốt một tháng, bây giờ là lần thứ hai gặp mặt, không chỉ có xé bỏ tất cả bình phong che chở và ngụy trang của cô trong nháy mắt, chẳng lẽ bây giờ muốn cô thực hiện nghĩa vụ người vợ?
Vốn cho là lối thoát, lại không nghĩ rằng xúc động nhất thời lấp kín tất cả đường lui của mình.
An Hảo khẩn trương rục cổ, cho đến khi nghe bên tai truyền tới tiếng vang nhỏ nhẹ, mới đột nhiên mở mắt ra, thấy người đàn ông chỉ giúp mình cài dây an toàn.
Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến trắng bệch của cô, rốt cuộc không trêu chọc cô nữa, nâng tay vuốt đầu cô: “Thời gian này em không cần về ký túc xá, tìm một chỗ cho em ngủ trước.”
Xúc cảm ôn nhu trên đầu làm cho lòng cô vừa rồi còn khẩn trương đến run rẩy dần ấm lại.
Thấy người đàn ông đã lui ra, cánh tay dài nắm tay lái, cô cẩn thận nắm chặt áo khoác trên đùi mình, lại nhìn dây an toàn, sau đó nhìn anh.
Tả Hàn Thành giữ tay lái, sau đó xe chạy vào một phương hướng khác, An Hảo cho là mình an toàn, chợt nghe anh nhàn nhạt hỏi: “Tại sao lại đến quán bar? Còn chưa định giải thích?”
“Anh quản…”
Vừa định nói “không mượn anh xen vào’, tức giận anh xen vào chuyện người khác, nhưng lại sợ anh vì đã kết hôn với mình mà làm gì, An Hảo nhẫn nhục trả lời: “Mỗi tối tôi đều đến quán bar bán rượu, tiền lương và tiền huê hồng rất nhiều.”
Người đàn ông trong nháy mắt yên lặng.
Cô biết, mình là con gái Thị trưởng, vậy mà luân lạc đến mức chạy đi quán bar bán rượu, ngay cả cô cũng cảm thấy không hợp tình hợp lý.
Nhưng không nghĩ tới, Tả Hàn Thành không hỏi gì thêm về chuyện này, nghiêm túc nói: “Sau này không cho phép đến đó nữa.”
An Hảo tức giận, không khống chế được ngồi thẳng người, quay đầu nhìn anh: “Anh rất rảnh rỗi sao?”
Đèn xe chiếu đường, người đàn ông nhìn phía trước, không nhìn cô: “Tôi là chồng của em, có quyền lợi và tư cách tuyệt đối để ý dạy dỗ cuộc sống sau này của em.”
Sắc mặt An Hảo run rẩy: “Anh muốn xen vào chuyện của tôi? Dạy dỗ tôi? Dựa…”
Câu ‘dựa vào cái gì’ đã sớm bị cô nói quen miệng.
Nhưng An Hảo biết anh dựa vào cái gì, hiện tại anh là chồng trên luật pháp của cô, dựa vào một tháng trước cô não tàn, vì giận dỗ đám bệnh thần kia Cố gia kia mà cứ như vậy mơ hồ gả mình cho một người xa lạ.
Gả thì gả! Kết quả, ngày hôm sau anh cũng vì có việc gấp mà biến mất, cô còn cảm thấy biến mất cũng tốt, cô vừa đạt thành mục đích rời khỏi Cố gia, cũng không phí nhiều sức liền đạt thành mục đích không cần bồi dưỡng tình cảm với một người xa lạ mà quấy nhiễu sinh hoạt của mình!
Một tờ giấy hôn thú mà thôi, cuộc sống cô không có bất kỳ ảnh hưởng gì, một lần hành động được ba mục đích!
Nhưng căn bản không nghĩ tới, sau khi anh xuất hiện, lại nói khoác mà không biết ngượng, muốn tới chịu trách nhiệm tương lai của cô!
An Hảo nhịn lời ra đến khóe miệng, hít một hơi thật sâu: “Tôi đến quán bar bán rượu, không phải đi bán thân, hơn nữa tôi đã trưởng thành, tôi muốn làm công việc gì không mượn anh xen vào, về mặt pháp luật không có cái đó phải không? Tôi làm việc gì còn cần anh tới can thiệp?”
“Em thiếu tiền?”
“… Không thiếu.” An Hảo nhẫn nhịn nói: “Mỗi tháng Cố Thiên Minh đều trả học phí và tiền sinh sống, cho dù túi tiền không có mấy trăm ngàn như danh môn cường hào, tôi cũng không đến nổi thiếu tiền.”
“Không thiếu tiền nhưng mỗi đêm đều đến quán bar bán rượu?”
“Tôi thích, tôi tình nguyện.” An Hảo hất cằm: “Có ai chê nhiều tiền, cho dù không có Cố Thiên Minh vì nghĩa vụ mà theo tháng chi trả tiền cho tôi, dựa vào tiền tôi bán rượu cũng đủ nuôi tôi lên đại học.”
Nghe ra nha đầu này không phục dạy dỗ, nhớ lại một tháng trước, thái độ của những người gọi là Cố gia kia đối với cô, Tả Hàn Thành không nói gì thêm
An Hảo cho là anh không nói lại mình, đắc ý hừ hừ.
Tả Hàn Thành lái xe đưa cô đến quán bar Hoan Mị trước, cho cô lấy cặp sách và đồ của mình.
Cô thuận tiện bỏ chút thời gian gọi điện thoại cho Thần Thần, biết Thần Thần sau khi giải rượu tùy tiện ở trong một phòng trong quán bar, lúc này mới yên tâm cầm đồ mình rời đi.
…
Xe lái vào một tiểu khu hạng sang, dừng lại trước căn nhà độc lập.
An Hảo xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn ra bên ngoài, cô nhận ra nơi này là tiểu khu hạng sang nhất Lưu Cảnh Viên thành phố A mới xây mấy năm trước.
Trước tiên không nói giá cả đắt đến mức người ta chắt lưỡi, cho dù có tiền cũng không nhất định có thể vào ở, vì tiểu khu tuy đắt nhưng phần lớn đều là nhà độc lập, cho nên cả tiểu thu cộng lại chỉ có 60 nhà, người có thể ở chỗ này không giàu thì sang.
Cho nên khi Tả Hàn Thành dừng xe trước nhà này, An Hảo càng hiếu kỳ thân phận người đàn ông Tả Hàn Thành này…
Mặc dù cô ở trong Cố gia không nổi bật, nhưng dù gì nhiều năm cũng gặp nhiều nhân vật nổi tiếng quyền quý thành phố A, thế nhưng Tả Hàn Thành này là nhân vật từ đâu chui ra? Anh rốt cuộc là ai?
Cô đang thắc mắc trong lòng, cửa xe bị khóa rốt cuộc được mở, cô như trút được gánh nặng, vội vàng xuống xe.
Tối qua An Hảo ngủ không ngon, hôm nay lại dày vò cho tới giờ này, lúc này thật sự mệt mỏi, mơ màng đi theo Tả Hàn Thành vào cửa.
Đến khi cô đứng trong phòng khách chỉnh tề rộng rãi, nhìn thấy Tả Hàn Thành sau khi vào cửa, vô cùng tự nhiên cởi ba nút áo sơ mi ra, trong thoải mái hơn ban ngày rất nhiều, vào trong một căn phòng, không bao lâu anh đi ra lại, cầm ly nước trong tay, vừa uống nước vừa liếc cô.
Thấy An Hảo còn đứng ở cửa, ngay cả giày cũng chưa đổi, không để cặp xuống, anh liền đặt ly nước lên bàn trà nhỏ, quay đầu nhìn cô: “Không đi vào?”