“Lưu tỷ tỷ, tỷ lại cãi nhau với tỷ phu sao?” Thẩm Khước nghiêng đầu hỏi Thẩm Lưu.
“Ai thèm cãi nhau với hắn!” Ngữ khí của Thẩm Lưu không tốt lắm.
Thẩm Khước đã sớm quen với tính tình của Thẩm Lưu, nàng nói: “Không cãi nhau thì tốt rồi, muội đỡ phải lo lắng.”
Thẩm Khước đứng dậy, sửa sang lại vạt áo.
Nghe nàng nói như vậy, Thẩm Lưu có chút không thích ứng, muội muội từ Túc Bắc quay về này vậy mà cũng sẽ lo lắng cho nàng. Sắc mặt của Thẩm Lưu hoà hoãn một chút, nói: “Nhị tỷ phu của muội muốn đi Nã Quảng thành.”
“Nã Quảng thành? Nhị tỷ phu đến đó làm gì a?” Thẩm Khước suy nghĩ một chút, biết Nã Quảng thành ở bên cạnh Túc Bắc, so với Túc Bắc lớn hơn một chút. Cũng càng mênh mông và cằn cỗi hơn. Là nơi giáp giới với nước khác.
“Ở đó gần đây không yên ổn một chút nào, nói là có thổ phỉ tác oai tác quái, lại có vài lần Viêm Hùng cố ý khiêu khích, bây giờ đã đánh nhau được vài trận. Mộ Dung Dịch muốn đi theo phụ thân hắn xuất chinh.” Thẩm Lưu nhẹ nhàng bâng quơ nói. Nàng cảm thấy Thẩm Khước còn nhỏ, tính tình cũng không phải là người thích võ, cho rằng nàng đối với những chuyện này không có hứng thú, vì vậy cũng không nói nhiều.
“Xuất chinh? Có thể có nguy hiểm hay không a?” Sắc mặt của Thẩm Khước nghiêm túc lại, mấy năm trước khi ở Túc Bắc cũng đã từng có đánh nhau, bất quá không phải cùng Viêm Hùng, mà là cùng Ô Hoà. Năm đó Thẩm Khước mới sáu tuổi, vì vậy cũng không có ấn tượng gì.
Thẩm Lưu nói: “Có thể có nguy hiểm gì chứ, cũng không phải thật sự muốn khai chiến, chẳng qua chỉ là chạy tới đó luyện binh thôi. Hắn đi theo cha hắn, có thể xảy ra chuyện gì.”
Thẩm Khước gật đầu, đại khái đã hiểu. Nơi biên giới kia vốn dĩ luôn không được yên ổn. Thánh thượng điều binh, bề ngoài thì nói trấn áp thổ phỉ, nhưng trên thực tế lại muốn quân lính đóng quân ở Nã Quảng, làm kinh sợ nước khác.
“Vậy khi nào thì nhị tỷ phu đi a?” Thẩm Khước hỏi.
Thẩm Lưu tức giận nói: “Ngày mai đi rồi!”
Thẩm Khước nhìn thoáng qua Thẩm Lưu, cười khẽ, nói: “Lưu tỷ tỷ, chắc không phải tỷ lưu luyến tỷ phu đó chứ?”
“Lưu luyến hắn? Ta hận không thể để hắn đi càng xa càng tốt!” Thẩm Lưu hừ lạnh.
Thẩm Khước biết Thẩm Lưu khẩu thị tâm phi, nếu như Mộ Dung Dịch đã muốn đi, vậy thì hai người họ nhất định có rất nhiều lời muốn nói. Thẩm Khước liền nhanh chóng cáo từ.
Gần đây, Thích Giác càng không can thiệp vào tự do của Thẩm Khước, nàng muốn đi đâu thì đi, cũng sẽ không hỏi han, càng không ngăn cản. Việc học khô khan kia cũng được huỷ bỏ. Thẩm Khước cực kỳ cao hứng, cả ngày chạy ra ngoài. Mặc dù Thích Giác không can thiệp vào chuyện nàng đi đâu, nhưng một khi nàng vừa ra khỏi cửa Trầm Tiêu phủ, Thích Giác luôn sai Ngư Đồng đi theo nàng.
“Bên đó có bán đường nhân* kìa!” Thẩm Khước chỉ vào vị trí góc phố ở phía xa, ở đó bày một cái giá, trên giá cắm rất nhiều đường nhân, rất nhiều người đang vây quanh bên người sư phụ thổi đường nhân, trông rất náo nhiệt.
(*: Nghệ nhân dùng đường để thổi ra hình người, vật.)
Niếp Tuyết giữ lấy tay của Thẩm Khước, nói: “Cô nương, còn ăn đường nữa, răng của người đều sắp rụng hết rồi!”
“Muội lại hù doạ ta, răng của ta rất chắc a!” Thẩm Khước trừng mắt nhìn Niếp Tuyết, sai Ngư Đồng đi mua cho nàng một que.
Đợi Ngư Đồng đi rồi, Thẩm Khước kéo Niếp Tuyết vào một cửa hàng kẹo có ký hiệu Trầm Tiêu, chọn một ít trân quả.
Thẩm Khước ra khỏi cửa hàng kẹo, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm kêu r.ên rất nhỏ. Nàng lắc lắc đầu, không muốn xen vào việc của người khác. Nhưng, nàng đi chưa được hai bước, lại nghe thấy một tiếng chửi rất nhỏ.
“Ca ca?” Thẩm Khước cả kinh, nghe được thanh âm đó là của Thẩm Hưu.
Nàng vội vàng hỏi Niếp Tuyết: “Muội nghe thấy thanh âm gì không? Là thanh âm của ca ca.”
Niếp Tuyết cẩn thận lắng nghe, lắc lắc đầu, nói: “Không có a, không nghe thấy thanh âm gì hết.”
“Không đúng! Nhất định là ca ca!” Thẩm Khước dựa vào vị trí thanh âm vừa mới nghe thấy kia tìm kiếm, phát hiện là ở con hẻm nhỏ phía sau cửa hàng kẹo. Thẩm Khước đứng trên con phố thập phần rộng lớn, hai bên có rất nhiều cửa hàng. Mà con phố ở phía sau cửa hàng kẹo kia lại thập phần vắng vẻ, bình thường rất ít người lui đến đây.
Thẩm Khước có chút chần chừ.
“Cô nương, có phải người nghe nhầm rồi không?” Niếp Tuyết nhíu mày hỏi.
“Thẩm Hưu, huynh đi mau….” Thanh âm ở phía sau lại truyền đến, đó là thanh âm của Yên Đoạt. Là tiếng đánh nhau.
Lần này Thẩm Khước đã nghe thấy, ngay cả Niếp Tuyết ở bên cạnh cũng nghe thấy.
Niếp Tuyết kinh ngạc nói: “Là đánh nhau sao? Chúng ta nên làm gì bây giờ? Qua đó sao?”
Thẩm Khước nhịn xuống xúc động muốn xông qua đó, nàng lùi trở về hai bước, nhìn về hướng quầy hàng đang bán đường nhân, ở đó vừa nãy còn tụ tập rất nhiều người, bây giờ đã tản đi không ít, chỉ còn lại vài tiểu hài tử đang vây quanh.
Mấu chốt là, Ngư Đồng lại không có ở đó.
Thẩm Khước nhìn khắp bốn phía cũng không thấy thân ảnh của Ngư Đồng, nàng kéo Niếp Tuyết đi đến cửa hàng kẹo mà Ngư Đồng biết, cửa hàng kẹo và quầy hàng bán đường nhân đối diện nhau, hai bên đều có thể nhìn thấy tình cảnh ở đối diện. Nếu như Ngư Đồng mua xong đường nhân đến tìm Thẩm Khước thì đã sớm tới rồi.
“Thật là! Lúc này lại không biết chạy đi đâu!” Thẩm Khước dậm dậm chân, kéo Niếp Tuyết vòng qua cửa hàng kẹo, đi về phía hẻm nhỏ ở đằng sau. Khi hai người đến gần, có thể nghe thấy thanh âm ẩu đả và tiếng mắng chửi to hơn.
Những lời khiếm nhã đó truyền vào trong tai Thẩm Khước, nàng không tự chủ mà nhíu mày.
Thẩm Khước và Niếp Tuyết khẽ bước lại gần, ở cửa hẻm có một chiếc xe mộc luân*, vừa khéo che đi thân ảnh của hai người. Hai tiểu cô nương kinh ngạc nhìn thấy phía xa có năm sáu người đang vây quanh đánh một người, bọn họ trong chốc lát đứng lên, rồi lại lăn xuống trên đất, không nhìn rõ ai với ai. Thẩm Khước phải nhìn một lát mới nhìn rõ, Thẩm Hưu và Yên Đoạt là một đám, đối diện có bốn người. Nhiều người khi dễ ít người, hơn nữa tuổi của đối phương đều lớn hơn một chút so với Thẩm Hưu và Yên Đoạt, hiển nhiên Thẩm Hưu và Yên Đoạt ở thế hạ phong.
Đôi mắt của Thẩm Khước một khắc cũng không rời Thẩm Hưu, nhìn thấy trên mặt chàng bị thương, sưng lên một cục, lo lắng vô cùng.
“Chúng ta nên làm sao bây giờ!” Niếp Tuyết gấp đến quay mòng, trong đầu đã nghĩ ra vô số cách để giúp đỡ, nào là hô lớn người đâu, nào là ném đá, nào là dương đông kích tây….
Thẩm Khước còn nghĩ nhiều hơn Niếp Tuyết, nàng không cho rằng trực tiếp kêu cứu thật sự sẽ kêu được người tới. Nàng và Niếp Tuyết đều là tiểu cô nương tay trói gà không chặt, nếu như xuất hiện, cẩn thận không giúp được gì, ngược lại còn thêm phiền toái cho Thẩm Hưu và Yên Đoạt.
“Đi, chúng ta quay lại tìm Ngư Đồng!” Thẩm Khước rất nhanh đã có chủ ý kéo Niếp Tuyết đi ngược lại.
“Nhưng….” Niếp Tuyết có chút nghi hoặc, cũng chính vì một chút nghi hoặc này khiến nàng hoảng hồn, đụng trúng xe mộc luân chứa đầy gỗ, một cây gỗ trên xe liền rớt xuống.
“Ai! Ai ở đó!” Tiếng cây gỗ rơi xuống làm kinh động đến người ở phía sau.
Thẩm Khước và Niếp Tuyết dừng cước bộ, nhìn về phía sau. Người ở đằng sau lập tức nhìn thấy khuôn mặt kia của Thẩm Khước cực kỳ giống với Thẩm Hưu.
“Ôi, hoá ra là muội muội song sinh của Thẩm Hưu!” Một công tử trẻ tuổi đang tóm lấy cổ áo của Yên Đoạt liền buông tay ra, nghênh ngang đi tới chỗ Thẩm Khước.
Hắn cỡ hai mươi tuổi, kiểu dáng y phục trên người đều là thượng hạng, cũng không biết là công tử của nhà nào ở Ngạc Nam.
“Ngươi muốn làm gì!” Niếp Tuyết vươn hai tay ngăn ở trước người Thẩm Khước.
“Xú nha đầu!” Hán tử đó tiện tay đẩy một cái, khiến Niếp Tuyết ngã trên mặt đất.
Thẩm Khước lùi về phía sau, dưới tình thế cấp bách liền nhặt một cây gỗ trên xe mộc luân ở bên cạnh chắn trước người mình.
“Ngươi mẹ nó cách xa muội muội ta một chút!” Thẩm Hưu phẫn nộ hét lên một tiếng, cũng không biết khí lực từ đâu đến, chàng đẩy người đang đè trên trên người mình ra, trong nháy mắt xông về phía Thẩm Khước.
Mắt thấy hán tử kia sắp vươn tay kéo Thẩm Khước, Thẩm Hưu không kịp nghĩ ngợi, thuận tay nhặt một cây gậy đập vào sau đầu của hắn.
Thẩm Khước lập tức nhìn thấy máu tươi chảy xuống từ ấn đường của người này, chảy dần xuống trán, thẳng xuống một bên mũi, có vài giọt máu chảy vào trong mắt, rất nhanh khiến chiếc vòng bạch ngọc của hắn bị nhiễm thành màu đỏ.
“Ngươi dám khi dễ muội muội ta! Ngươi dám!” Thẩm Hưu giống như phát điên giơ cây gậy trong tay đánh liên tiếp vào sau đầu của hắn.
“Ca ca…” Thẩm Khước phản ứng lại trước, sắc mặt trắng bệch gọi chàng.
Hán tử kia xoay người, cả mặt đều là máu nhìn càng thêm đáng sợ.
“Xú tiểu tử, ngươi dám đánh ta!” Bước chân của hắn loạng choạng, suýt nữa không đứng vững, nhưng vẫn cứ lao về phía Thẩm Hưu. Dùng lực ấn Thẩm Hưu xuống đất, nện từng nắm đấm xuống.
“Ca ca!” Thẩm Khước cả kinh, cũng bất chấp sợ hãi, nàng giơ cây gậy trong tay nện xuống. Nhưng dựa vào một chút sức lực của nàng thật sự chỉ như gãi ngứa, người đó căn bản không để ý đến cây gậy đập trúng trên người mình, mà càng thêm ác độc đánh Thẩm Hưu.
Yên Đoạt nhanh chóng chạy đến, cũng nhặt một cây gậy đập về phía hán tử kia.
“Ai ya…” Hán tử đó hô đau, cả người ngã ngồi trên mặt đất.
Thẩm Hưu đứng dậy ngay lập tức, chàng nhếch miệng, trực tiếp nhào lên trên. Chàng và Yên Đoạt áp đảo hắn, quyền cước thi nhau mà nện xuống.
Thẩm Khước nắm chắc cây gậy trong tay, có chút sợ hãi. Niếp Tuyết từ trên đất bò dậy, đứng ở bên cạnh Thẩm Khước, căng thẳng nhìn chằm chằm vào vài người đang ẩu đả.
Rất nhanh, người bị Thẩm Hưu và Yên Đoạt đè xuống đánh không nhúc nhích nữa. Thẩm Khước bỗng nhiên phản ứng lại, nàng tiến lên trước kéo Thẩm Hưu và Yên Đoạt ra.
“Ca ca! Đừng đánh nữa, hai người đừng đánh nữa! Yên Đoạt huynh mau dừng tay!” Sắc mặt Thẩm Khước trắng bệch, thanh âm run rẩy.
Thẩm Hưu và Yên Đoạt đều dừng động tác lại, ngây ngốc nhìn người nằm trên đất. Máu tươi từ trên đầu và trong miệng hắn chảy ra, máu đặc sệt dần dần tụ thành một bãi ở dưới thân hắn.
“Hắn, hắn chết rồi?” Yên Đoạt ngây người.
Thẩm Hưu nuốt một ngụm nước bọt, chàng cẩn thận đến gần, đặt ngón tay dưới mũi của người này, sau đó chàng ngây ngốc rụt tay lại, lảo đảo lùi về sau hai bước. “Giết người rồi! Giết người rồi!” Ba người còn lại hô lớn, bọn họ vừa hô vừa chạy ra từ đầu khác của hẻm nhỏ.
“Làm sao….làm sao bây giờ?” Thanh âm của Yên Đoạt có chút run rẩy, “Chúng ta có phải đền mạng không? Lát nữa sẽ có người đến bắt chúng ta có phải không?”
“Ta….ta không muốn đền mạng!” Thẩm Hưu hô lớn, sắc mặt chàng trắng bệch, cũng bị doạ không nhẹ.
Bình thường chuyện ẩu đả đánh nhau của Thẩm Hưu và Yên Đoạt không ít, nhưng chẳng qua chỉ là đánh vài trận nhỏ, hai người họ chung quy cũng chỉ là đứa trẻ mười hai mười ba tuổi, làm gì đã nhìn thấy người chết bao giờ? Huống hồ là do chính mình quá tay mà giết người!
Còn Thẩm Khước và Niếp Tuyết đều đã bị doạ đến hồn bay phách tán.
Lúc này ở phía sau có tiếng bước chân khẽ vang lên, nghe thấy thanh âm này, cả bốn người đều cả kinh. Bọn họ hoảng sợ quay người nhìn, lúc phát hiện người đến là Ngư Đồng mới thở phào một hơi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ngư Đồng hỏi, trong tay hắn còn đang cầm hai que đường nhân.
Thanh âm của Thẩm Khước run rẩy nói: “Nhanh, nhanh đưa bọn ta về nhà!”
Ngư Đồng chỉ quét mắt một cái, liền mơ hồ đoán được đã xảy ra chuyện gì. Nhìn bốn đứa trẻ đều đang sợ hãi, hắn cũng không dám chậm trễ, vội vàng dẫn cả đám ra khỏi con hẻm, để bọn họ ngồi trên xe ngựa, hắn ngồi phía trước đánh ngựa không ngừng chạy về Trầm Tiêu phủ.
Bốn người ngồi trên xe ngựa đều không nói chuyện, trên người Thẩm Hưu và Yên Đoạt đều bị thương, trên trán của Niếp Tuyết cũng sưng lên một mảng lớn, tuy rằng Thẩm Khước không bị thương, nhưng lúc đỡ Thẩm Hưu mà trên tay, trên váy đều dính rất nhiều máu, nàng vươn tay lau mồ hôi, lại khiến vết máu dây lên mặt. Bộ dạng của bốn người bây giờ có thể dùng từ vô cùng chật vật để hình dung.
Lúc bốn người về đến Trầm Tiêu phủ, Thích Giác đang dựa vào trên ghế mây, khép hờ mắt, nghe Tiếu thao thao bất tuyệt mà nói thành quả nửa năm này của hắn.
“Tiên sinh….” Thẩm Khước xuất hiện ở cửa, cả người như mất hồn.
Thích Giác mở mắt ra, liền nhìn thấy tiểu cô nương cả người bẩn thỉu đứng ở cửa, giống như nai con bị kinh sợ. Thẩm Hưu, Yên Đoạt, Niếp Tuyết và Ngư Đồng đứng ở đằng sau, trừ Ngư Đồng ra, những người còn lại đều một thân thảm hại.
Thẩm Khước nhấc váy chạy đến, nàng đứng vững ở trước mặt Thích Giác, vươn hai tay ra ôm lấy Thích Giác, đem mặt chôn ở cổ chàng, hồn bay phách lạc nói không ngừng: “Bọn con….bọn con giết người rồi, giết người rồi….hắn chết rồi, chảy rất nhiều rất nhiều máu…..”
Đã rất lâu Thẩm Khước không chủ động chui vào trong lòng Thích Giác, chàng khẽ ngây người, rất nhanh sau đó liền vươn tay, động tác quen thuộc ôm lấy nàng, bế Thẩm Khước ngồi lên trên đùi mình, ôm cả người nàng vào trong lòng.
“Không sao rồi.” Thích Giác duỗi tay vỗ nhẹ từng cái một vào sống lưng đang run rẩy của Thẩm Khước.
Rõ ràng vừa nãy còn dám vung gậy đánh người, trên đường còn rất trấn định, nhưng vừa quay về đã biết sợ. Lông mi dày đậm của nàng run lên, thân thể nhỏ bé của nàng không ngừng chui vào trong lòng Thích Giác, như tìm kiếm che chở.
Ngư Đồng ở bên ngoài phòng ho nhẹ một tiếng, lúc này Tiếu đang đứng ở trong phòng mới định thần lại, cũng không dám nhìn lâu, nhanh chóng ra khỏi phòng, đi về phía Ngư Đồng.
“Một chút mắt nhìn cũng không có.” Ngư Đồng nói.
Tiếu vỗ vỗ vào vai của Ngư Đồng, cúi đầu nhìn Ngư Đồng thấp hơn mình, biểu tình trấn an nói: “Thấy tiểu nữ hài kia sợ hãi như vậy, ta cảm thấy ngươi gây hoạ rồi.”
Ngư Đồng đẩy tay hắn ra, há lại không biết lần này bản thân đã gây ra hoạ lớn. Nhưng tình hình lúc đó, cuối cùng cũng nhìn thấy kẻ thù đơn độc một mình, hắn gần như có thể xuống tay giết kẻ đó, vì vậy nhất thời đem Thẩm Khước vứt ra sau đầu.
Ngư Đồng nói với Thẩm Hưu và Yên Đoạt: “Hai vị công tử, mời hai vị trước cứ đi tắm rửa, thay y phục trên người, chỗ bị thương cũng cần xử lý một chút.”
Sau khi phân phó hạ nhân chăm sóc cho Thẩm Hưu và Yên Đoạt, Ngư Đồng vội vàng quay lại con hẻm vừa xảy ra chuyện giải quyết hậu quả.
Lần này quả thật Thẩm Hưu và Yên Đoạt đã gây ra hoạ lớn, công tử đã chết tên là Ông Mạc Hàn, phụ thân là mệnh quan triều đình. Ông lớn ở Ngạc Nam thành làm quan thực sự nhiều, có ông lớn nào làm quan mà không tôn quý. Nhưng nữ nhi Ông gia, cũng chính là đích tỷ của Ông Mạc Hàn lại là Tĩnh Quý Phi đang được sủng ái nhất ở trong cung.
Thích Giác mơ hồ nhớ đến kiếp trước, sau khi chuyện này xảy ra, Thẩm gia,Yên gia, Mộ Dung gia và Lưu gia đều dùng hết sức lực để bảo lãnh, cuối cùng mới có thể cứu được Thẩm Hưu và Yên Đoạt. Nhưng cho dù đã đem vụ án đè xuống, hai người họ vẫn bị nhốt trong lao ngục ba năm.
Thẩm Khước rụt người trong lòng Thích Giác hơn nửa ngày mới từ từ định thần lại, nàng cẩn thận kể lại chuyện vừa xảy ra, sau đó lo sợ bất an nói: “Tiên sinh, không phải con giế.t chết hắn, nhưng con cũng là đồng loã, có phải con biến thành người xấu rồi không?”
Thích Giác nhíu mày, chàng biết vấn đề này không thể trả lời qua loa.
Chàng cúi đầu, dùng ngón tay lau đi vết máu trên mặt Thẩm Khước. Nói: “Lần đầu tiên ta có sát niệm là lúc năm tuổi, lần đầu tiên ta giết người là lúc tám tuổi. Những năm này ta cũng không nhớ rõ đã giết bao nhiêu người. Vậy, con cảm thấy ta là người xấu?”
Thẩm Khước ngẩng mặt nhìn Thích Giác, kiên định lắc đầu, nói: “Tiên sinh không phải.”
Thích Giác cong môi, nói: “Bởi vì ta đối tốt với con nên ta không phải người xấu sao?”
Thẩm Khước nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, nói: “Không phải vì cái này. Tiên sinh đã cứu rất nhiều người, lúc ở Túc Bắc, mỗi lần có nạn đói, tiên sinh đều sẽ dừng việc buôn bán lại, dựng lều phát cháo, còn dựng nhà cho những người lang thang ở. Tiên sinh còn là lương y, cứu được rất nhiều người bệnh sắp chết. Ngay cả Ngư Đồng, Huyền thúc thúc, còn có A Khước cũng là được tiên sinh cứu. Vì vậy tiên sinh mới không phải là người xấu.”
Thẩm Khước chớp mắt, nói: “Những người mà tiên sinh giết kia đều là người xấu!”
Thích Giác có chút buồn bã, chàng nói: “Trên đời này có rất nhiều người tốt, cũng có rất nhiều người xấu. Giữa người tốt và người xấu cũng không có ranh giới rõ ràng, người lương thiện cũng có thể có lúc phạm sai lầm, mà người độc ác có lẽ cũng có một mặt lương thiện. Nhân sinh rất dài, ai cũng không có tư cách khoa tay múa chân vào cuộc đời của người khác, tốt xấu của một người cũng không thể do những người khác tuỳ tiện nhận định. Mà những người đã chết trong tay ta chưa hẳn là đại ác không tha, ta càng sẽ không đi ở trên đường nhìn thấy một ác nhân liền tiện tay rút đao ra giết hắn, đi làm cái gọi là bảo vệ chính nghĩa.”
Thẩm Khước hơi thẳng người dậy, nàng nhìn vào mắt của Thích Giác, nghiêm túc lắng nghe.
“Ta giết bọn họ, chỉ vì bọn họ uy hiếp tới an toàn của ta. Tương tự, việc hôm nay con làm không phải là đồng loã giết người, mà là cứu lấy Thẩm Hưu và Yên Đoạt. Con đã từng nghĩ qua, nếu như không có sự giúp đỡ của con thì người chết đi chính là Thẩm Hưu, vậy phải làm thế nào?” Thích Giác chậm rãi nói.
Đôi mắt của Thẩm Khước từng chút một sáng lên, nàng nói: “Thà rằng làm một đồng loã, cũng muốn cứu ca ca.”
“Ân, đúng.” Thích Giác vuốt ve mái tóc của Thẩm Khước, có chút vui vẻ, chàng vẫn luôn biết từ trong xương tuỷ, Thẩm Khước và chàng là một loại người.
“Tiên sinh,” Vẻ mặt của Thẩm Khước bỗng nhiên nghiêm túc, “Nếu như sau này có người muốn hại tiên sinh, A Khước sẽ dũng cảm giết hắn!”
Thích Giác bật cười, nói: “Được, vậy ta cảm tạ ân cứu mạng của Thẩm Khước cô nương trước.”
Thích Giác chỉ cho rằng là lời nói đùa, lại không biết nhiều năm sau, khi tiểu nữ hài trong lòng đã lớn thật sự đem câu nói này thực hiện được.
“Đi thôi, tắm rửa cho sạch sẽ, chúng ta đi xử trí chuyện tiếp theo.” Thích Giác ôm Thẩm Khước đứng dậy.
Thẩm Hưu và Yên Đoạt đều đã thay một thân y phục sạch sẽ, bôi thuốc vào vết thương, hai người ngồi ở trong phòng, đem nguyên nhân câu chuyện giải thích với Thích Giác và Thẩm Khước, bây giờ đều đang trầm mặc.
Chẳng qua là sau khi uống rượu làm loạn một chút, không cẩn thận dẫn đến tranh chấp lớn, cuối cùng lại thành như vậy.
Thẩm Khước có chút không vui, nói: “Uống rượu! Uống rượu! Chỉ biết uống rượu! Không cho phép uống nữa!”
Thẩm Hưu không kêu một tiếng, Yên Đoạt lại gật gật đầu, nói: “Không uống nữa.”
Thẩm Khước cảm thấy những lời Thích Giác đã nói trước đây thật sự rất đúng, cũng chính vì đó là ca ca của nàng, nếu không thì nàng cũng không để ý tới loại ăn chơi trác táng như vậy!
“Hai vị quyết định tiếp theo nên làm thế nào?” Thích Giác hỏi.
Thẩm Hưu và Yên Đoạt đều không nói chuyện, bình thường hai người họ ham chơi gây hoạ lá gan không nhỏ, bây giờ mọi chuyện trở nên ầm ĩ hơn, bản thân đã hoảng sợ trước, làm sao biết nên làm thế nào.
“Hừ, cùng lắm thì đền mạng!” Qua một hồi, Thẩm Hưu bực bội nói.
“Ân, vậy hai người đi đầu thú đi.” Thích Giác đứng dậy, đi ra ngoài.
“Tiên sinh!” Thẩm Khước vội vàng đuổi theo, giữ chặt cổ tay của Thích Giác. Mặc kệ nói thế nào, nàng luôn tin tưởng tiên sinh sẽ có cách giúp đỡ.
Lúc này Ngư Đồng từ bên ngoài tiến vào, nói: “Đều xử lý tốt rồi.”
“Cái gì xử lý tốt rồi?” Thẩm Khước hỏi, nàng cảm thấy chuyện Ngư Đồng đi xử lý, có lẽ là chuyện ngày hôm nay.
Ngư Đồng nhìn thoáng qua sắc mặt của Thích Giác, sau đó xoay người nói với Thẩm Khước: “Vài vị công tử sau khi uống rượu nổi lên tranh chấp, Chân gia công tử lỡ tay giết Ông gia công tử, bây giờ đã đi đầu thú rồi.”
“Cái gì?”
Thẩm Hưu và Yên Đoạt đều đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ.
Rõ ràng là do hai người họ làm, làm sao chỉ mới nửa ngày, tiểu tử Chân gia đã đi đầu thú rồi?
Yên Đoạt có chút trì hoãn, chàng nói: “Nhưng, Ông gia thật sự tin sao? Chuyện này cứ như vậy trôi qua rồi?”
“Hai vị công tử Tô gia và Vương gia đều đã làm chứng, là Chân công tử giết người.” Ngư Đồng không nhanh không chậm nói.
Thẩm Hưu và Yên Đoạt liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được nồng đậm khiếp sợ trong mắt đối phương. Vốn dĩ hai người đều đang sợ hãi, tưởng rằng chuyện này vậy là xong rồi, nhưng thật sự dễ dàng giải quyết như vậy?
Thích Giác quay người, nhìn hai đứa trẻ choai choai, hỏi: “Muốn có loại năng lực đổi trắng thay đen này sao? Hay là nói, là loại năng lực tự bảo vệ mình và bảo vệ người bên cạnh.”
Thẩm Hưu và Yên Đoạt không tự chủ gật đầu.
“Vậy thì,” Ánh mắt của Thích Giác trầm tĩnh, “Phải khiến bản thân trở nên ngày càng cường đại.”
“Phải làm thế nào?” Thẩm Hưu hỏi.
Thích Giác liền nói: “Hai người dám đi tòng quân không? Không có người hầu tuỳ ý gọi đến, không có phụ mẫu cả ngày nhắc nhở, không có cẩm y ngọc thực, càng không có ca múa rượu thịt. Thậm chí sẽ có khả năng ăn không đủ no ngủ không đủ tốt, có lẽ không cẩn thận sẽ chết ở trên sa trường.”
Tòng quân, chuyện nghe thì đơn giản, nhưng đối với Thẩm Hưu và Yên Đoạt từ nhỏ được sống trong cẩm y ngọc thực, được toàn bộ gia tộc nâng niu trong lòng bàn tay mà nói thì là một chuyện cực kỳ khó.
Thích Giác lại nói: “Không phải thủ lĩnh của binh lính, không phải đi ngắm cảnh, sẽ không có ai quan tâm hai người. Sẽ bắt đầu từ tầng lớp bộ binh thấp nhất.”
“Chúng tôi đi!” Trong đôi mắt mờ mịt của hai thiếu niên dần dần có một ngọn lửa, ngọn lửa đó giống như một loại ánh sáng soi sáng phía trước.
“Không giữ hai người lại dùng bữa, sớm chút về nhà giải quyết ngăn cản của người trong nhà đi. Đại quân ngày mai sẽ xuất phát, không có ai sẽ chờ hai người.” Thích Giác nói.
Cả Ngạc Nam thành giống như ngâm trong một cái chảo lớn nạm vàng ngọc, nhìn ca vũ thăng bình, nhưng thế gia quý tộc bên trong đã sớm bắt đầu mục nát và suy tàn. Công tử thế gia trẻ tuổi, chơi đùa hưởng lạc. Lại được cả gia tộc tổ tông nuông chiều, giống như đọc sách chăm chỉ chính là bản lĩnh lớn, mà nối dõi tông đường chính là sứ mệnh duy nhất. Không nghĩ tới loại cuộc sống bề ngoài yên bình này đã sớm khiến bên trong bọn họ bị gặ.m cắn không còn thứ gì, qua vài năm nữa chỉ là một cái xác không hồn.
Thích Giác tưởng rằng Thẩm Khước sẽ lưu luyến Thẩm Hưu, không nghĩ đến tiểu cô nương lại không nói bất cứ lời nào.
Ban đêm, Thẩm Khước đi ra khỏi phòng của mình, đứng ở bên giường của Thích Giác, ưỡn ngực nói: “Trong phòng của con có chuột, con muốn đến đây ngủ.”
Thích Giác đặt quyển sách trong tay sang một bên, lại duỗi thẳng một chân xuống.
Sau đó, Thẩm Khước từ trên chân Thích Giác bò vào bên trong.
Thích Giác thổi tắt ngọn nến ở đầu giường, sau đó lật người đem cánh tay luồn qua cổ Thẩm Khước làm gối cho nàng. Nàng liền xích đến gần, bàn tay nhỏ gác lên trên ngực Thích Giác.
“Tiên sinh, thật ra con đều biết.” Thẩm Khước bỗng nhiên mở miệng.
“Hửm?”
Thẩm Khước nói: “Buổi tối nhân lúc con ngủ say, người liền chạy vào phòng con ôm con ngủ, sau đó đợi trời sáng lại quay về giường của mình.”
Thích Giác nghẹn lời, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
Một lát sau, Thẩm Khước hỏi: “Tiên sinh, sau khi ca ca đi rồi sẽ viết thư cho con sao?”
“Sẽ chứ, chỉ là đường xá xa xôi, có lẽ thư tín sẽ không quá nhiều.” Thích Giác nói.
Ngày thứ hai, lúc đại quân rời khỏi Ngạc Nam, Thẩm Khước cũng không đi tiễn. Một mình nàng đứng ở trong rừng trúc của Trầm Tiêu phủ rất lâu, sau đó sai Lục Nghị tìm Ngư Đồng đến.
Ngư Đồng vừa mới gây ra hoạ lớn vốn tưởng rằng Thích Giác sẽ trách phạt, lại không nghĩ rằng tâm tình sáng nay của Thích Giác tựa như thập phần tốt, lại chỉ nói một câu “Không có lần sau”.
Bây giờ Thẩm Khước tìm hắn, hắn làm gì còn dám khinh suất, liền cực kỳ nghiêm túc mà dạy.
Thân thể nhỏ bé của Thẩm Khước tuỳ ý múa kiếm ở giữa rừng trúc, lực đạo không đủ, tư thế ngược lại không tồi.
Thích Giác đi ngang qua, đứng ở phía xa lẳng lặng nhìn.
Từ từ, kiếm của tiểu cô nương lúc đâm ra đã bắt đầu có khí lực, mà người múa kiếm, dáng người cũng giống như cành liễu đầu xuân, chậm rãi nảy nở, mang theo cỗ kinh diễm khiến người khác không thể dời mắt.
Ánh mắt của Thẩm Khước rơi vào bàn tay đang cầm thư của Thích Giác, nói: “Tiên sinh, là thư của ca ca sao?”
Thích Giác gật đầu.
Thẩm Khước ném kiếm cho Hồng Nê ở bên cạnh, có chút không vui nói: “Đã hơn hai năm rồi, tổng cộng mới viết được bốn phong thư, thật kỳ cục!”