Lên Kế Hoạch Rước Papa Về Nhà!

Chương 50: 50 Bồi Thường



Trịnh Minh Bảo không tự chủ được run người, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.

Muốn đánh nhau sao? Thích thì chiều!
Dù sao cậu cũng là con nhà võ, chưa bao giờ có khái niệm để người khác đánh mà không đánh trả.

Từ trước tới giờ cậu chưa thua một ai, chỉ mỗi mình Trương Tuyết Y thôi, nhưng đó là do trò giỏi hơn thầy rồi.
Trịnh Minh Bảo nhếch mép đứng lên.

Ngay lập tức lao về phía Dương Nhất Thiên, cậu xoay người 360° rồi nhắm thẳng đầu của anh đá tới.
"Bộp." Nhưng ngay lập tức bị Dương Nhất Thiên cản lại, anh nắm lấy chân cậu rồi đá lại ra ngoài.
Trịnh Minh Bảo lại tiếp tục tiến về phía trước, đấm liên tục vào người anh nhưng không hiểu sao anh vẫn tránh được.
Những chiêu này so với người thường sẽ rất nhanh và mạnh nhưng đứng trước Dương Nhất Thiên dường như chậm lại vài phần.
Dương Nhất Thiên phòng thủ mãi cuối cùng cũng quay ra tấn công, anh đá một phát vào bụng Trịnh Minh Bảo rồi tiến tới bóp cổ ấn vào tường.
Đôi mắt Dương Nhất Thiên đỏ ngầu, tay đang để ở cổ gần như ngày càng siết chặt lại.


Giọng nói trầm thấp vang lên như tiếng đòi mạng của tử thần.
"Tránh xa Trương Tuyết Y ra, để tao gặp lại mày một lần nữa thì đừng hòng sống được!"
"Ưm...thả...thả tôi ra..." Trịnh Minh Bảo khó khăn thốt ra từng chữ, khuôn mặt bị bóp đến đỏ bừng, khí oxi vào phổi càng ngày càng ít.

Cậu cố gắng gỡ tay Dương Nhất Thiên ra nhưng không được...
...
Trương Tuyết Y lúc này thì vẫn đứng đực ra đấy, chả biết đầu óc đi về đâu, chỉ giữ khư khư cái áo để che người mình lại.
Fiona cũng từ trên lầu đi xuống.

Trên người cô khoác một chiếc áo ngủ dày cộm, kín từ đầu đến chân, chả bù cho Trương Tuyết Y.
Lúc đang ngủ thì bỗng hai đứa bạn lần lượt đi xuống, rồi một lúc sau lại vang lên những âm thanh "binh", "bốp", "rầm",...
Cô tò mò đi xuống, nhưng lại thấy được cảnh Trịnh Minh Bảo bị đè vô tường, còn Trương Tuyết Y lại đứng thừ người ra.
...
Trương Tuyết Y nhìn chằm chằm hai con người đang đánh nhau phía bên kia, khuôn mặt ngu ngơ hết sức có thể.
Bỗng dưng một giọng nói vang lên đánh thức cô dậy.
"Á á á á á, Bảo Bảo!"
Cô giật mình, trợn tròn mắt.

Lúc này mới sực nhớ ra lúc nãy Dương Nhất Thiên lao về phía của Trịnh Minh Bảo.
Trương Tuyết Y vội vàng lao tới gỡ tay anh ra, Fiona cũng xuống phụ.
Dương Nhất Thiên dường như đang mất khống chế nhưng lúc mùi hương nhẹ nhàng của người con gái ập tới lại như một liều thuốc an thần khiến anh bình tĩnh lại.
Gỡ một lúc anh mới buông tay, ánh mắt nhìn Trương Tuyết Y có chút buồn bã xen lẫn thất vọng.
Dương Nhất Thiên hít sâu, cố gắng áp chế ngọn lửa trong người mình rồi chậm rãi nói.
"Y Y, bây giờ em có hai sự lựa chọn, một là anh, hai là cậu ta, em chọn đi."
Trương Tuyết Y đang thở phì phò nghe được câu này ngẩng phắt đầu lên nhìn Dương Nhất Thiên.

"Nè, anh bị gì vậy..." Trương Tuyết Y nhăn mặt hỏi, tự dưng lao vào đánh người ta xong rồi bắt chọn.

Hôm nay uống nhầm thuốc ả?
Cô đi tới trước mặt Dương Nhất Thiên, đặt tay lên trán anh rồi lầm bầm.
"Ơ, đâu nóng đâu nhỉ?"
"Đừng đùa..." Dương Nhất Thiên bất đắc dĩ gạt tay cô ra.
Trịnh Minh Bảo ở đối diện lúc này mới nói được, mặt cậu đỏ bừng.

Thở hồng hộc, nhìn Dương Nhất Thiên với ánh mắt giết người, cậu kéo tay Trương Tuyết Y rồi nói.
"Tuyết Y, cậu mau chọn đi, chỉ được một người thôi!"
Trương Tuyết Y: "..." Cô nhìn chằm chằm Trịnh Minh Bảo một hồi, cả ba đều im lặng.
Dương Nhất Thiên thấy vậy liền quay người đi, ánh mắt xen lẫn chút buồn bã.

Môi anh nhếch lên một nụ cười tự giễu, hóa ra từ trước tới giờ đều là tự mình đa tình...
Cũng phải, Trương Tuyết Y xinh đẹp như vậy, thiếu gì đàn ông...
Trương Tuyết Y mắt thấy anh quay người bỏ liền vội vàng níu tay anh lại.
"Nè nè, anh đi đâu vậy, anh bắt tôi lựa chọn anh với một người con gái là sao hả, giải thích cho rõ ràng đi chứ?" Cô lớn giọng nói.
Bước chân Dương Nhất Thiên thoáng khựng, hai giây sau anh quay lại nhìn Trương Tuyết Y.

"Nè, sao không nói gì vậy?" Trương Tuyết Y không thấy Dương Nhất Thiên trả lời liền đi lại huơ huơ tay trước mặt anh.
Dương Nhất Thiên bắt lấy cánh tay của Trương Tuyết Y, nhìn cô với ánh mắt nghi vấn.
"Em nói gì, cậu ta là con gái?"
"Ừ, đúng rồi, Bảo Bảo là nữ mà."
"..." Dương Nhất Thiên nhìn chằm chằm Trịnh Minh Bảo, bảo người này là phụ nữ thì ai tin được?
Mà nếu là nữ thì...đồi núi đâu...sao thấy đồng bằng không vậy...cả trước cả sau đều bằng phẳng...
Trịnh Minh Bảo lúc này cũng đã rõ ràng người này nhầm mình là đàn ông, à không, hầu hết đều nhầm như vậy.
Cậu đứng dậy, chỉ thẳng mặt Dương Nhất Thiên rồi lớn tiếng nói.

Mặt mũi giang hồ hết sức.
"Nè cái anh kia, tôi là con gái đấy thì sao hả, tôi thích mặc đồ như vậy đấy, anh làm gì được tôi.

Anh chỉ vì hiểu lầm tôi là đàn ông mà lao vào đánh tôi tới tấp vậy à, anh có bị gì không? Anh làm tôi bị thương rồi đấy, còn không mau bồi thường đi!"