Tác giả: Phúc Lâu Bái Lạy
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường
Dịch: Khả Ái + Beta: Hẹ
Văn án:
Lúc tôi còn học Đại học, giáo viên phụ đạo bảo lớp tôi mỗi người nộp 200 tệ để mua sơn thạch (hòn giả sơn), nói là trên tinh thần tự nguyện, thế nhưng đến cuối người nào không nộp tiền sẽ bị gây khó dễ trăm điều.
Giáo viên phụ đạo đó dám lấy chuyện tốt nghiệp ra để đe dọa chúng tôi.
Sau đó, một người bạn học của tôi đã hất văng chiếc cốc, lớn tiếng nói:
"Cô biết ba em là ai không?"
"Không cho em tốt nghiệp à?"
“Em bảo đảm sau này sẽ khiến cô phải quỳ xuống cầu xin em nhận bằng tốt nghiệp cho xem!”
Lúc đó, tôi với mấy đứa bạn thân ai nấy đều vô cùng kinh ngạc!
Giờ đã tốt nghiệp được hai năm rồi, ấy thế mà đôi lúc tôi vẫn nhớ tới chuyện lạ lùng trăm năm mới thấy đó, chúng tôi gọi cô ta là “Cô giáo Tề” nhé.
Mấy bồ chắc biết loại sơn thạch đó há, loại hơi to thì đặt ở cổng chính sân trường, hơi nhỏ thì đặt trước cửa lầu học, còn nhỏ hơn nữa thì đặt dựng đứng hoặc có thể để trong phòng luôn.
Thế nhưng dù nó to hay nhỏ thì mấy cái sơn thạch đó đều có chung một đặc điểm, chính là – xấu.
Rõ ràng là tạo vật của tự nhiên thì không cần quét chữ to đùng đỏ chót lên trên làm chi, nếu nhiều chữ quá thì ngay cả việc chừa khoảng trắng khi xếp chữ cũng như không có, nhìn cỡ nào cũng thấy xấu.
Lên năm hai, giáo viên phụ đạo chúng tôi lại muốn mua sơn thạch như thế.
Đặt ở cửa học viện?
Bấy giờ học viện của chúng tôi nằm ở tầng hai của lầu học, cái chỗ gọi là “Cửa học viện” thực chất là một cửa kính có treo thêm cái biển hiệu trên lối hành lang mà thôi.
Đã vậy còn muốn để thêm một cái sơn thạch hả trời?
Đến trưa lúc ai nấy đều ra về, nó sẽ là một thứ ngán đường trong đám đông chen chúc.
Thế nhưng, giáo viên phụ đạo lại muốn mua nó.
Tại sao phải là cô ta mua mà không phải học viện đứng ra mua?
Đó là bởi, cô ta muốn công việc giáo viên phụ đạo năm nay của mình càng thêm nổi bật ấy mà.