Sáng hôm sau khi Tít tỉnh dậy đã không thấy Bụi đâu, lại nhìn thân thể nó đã được mặt quần áo đàng hoàng. Nhớ lại đêm hôm qua nó có chút nóng ran mặt....
Bước nhè nhẹ ra khỏi giường, nó giật mình khi bây giờ đã là 10 giờ sáng. Trời đất, nó có bao giờ ngủ say vậy đâu, chết rồi chết rồi!
Đi nhanh ra nhà, nhìn trước nhìn sau không có một ai, mà phòng khách bàn ghế đỗ vỡ ráo chọi.
Con Tít hốt hoảng....hay là có cướp?
Nó chạy thụt mạng ra sau nhà cũng không thấy ai, lại nhanh chân mở cửa từng phòng mong sao tìm được má chồng nó hay chí ít là Bụi. Mà ngộ đời, vẫn là không tìm được một ai.
Đang lo lắng thì nghe tiếng xe trước cổng, nó đi nhanh ra phía trước thấy vợ chồng Cúc về, nó mừng rỡ đi ra đón.
Lát sau chỉ thấy Bằng mặt buồn bã đi vào trong, Cúc kéo kéo tay Tít, ý kêu nó xuống nhà sau nói chuyện.
- Chị Cúc, Bụi đâu?
Cúc rót ly nước uống cái ực, nó nói:
- Đi rồi, mà em biết gì chưa, Bụi nó không có bị khùng!
Con Tít im re như biểu hiện là nó đã biết rồi. Cúc lại nói tiếp:
- Tít bộ em biết rồi hả?
Tít gật gật:
- Em mới biết thôi.
Cúc thở dài:
- Ừ thôi coi như chị em trong nhà, tao nói cho mày hiểu luôn là chuyện gì...
Hóa ra bà Quý không phải mẹ ruột của Bằng với Bụi. Khi xưa lúc ông Được đi làm ăn xa thì quen và cưới mẹ của Bụi. Sau đó anh em Bụi thằng 3 tuổi thằng 1 tuổi thì mẹ ruột qua đời. Ông Được thương con không ai chăm sóc, lại thấy bà Quý khi ấy gái một con mà cũng hiền lành dễ thương nên hai người về chung một nhà, chủ yếu lo cho con cái của cả hai. Sau này ông Được về lại đất ông cha làm ăn rồi sống luôn ở đây cho đến khi chết. Riêng cái chuyện bà Quý không phải mẹ ruột của hai anh em Bằng và Bụi thì ngoài ông Được và bà Quý ra thì không ai biết cả.
Mà ông Được chết cũng không phải tự dưng, nguyên nhân là do ông biết bà Quý vẫn còn qua lại ăn nằm với chồng cũ nên tức nhồi máu mà chết.
Trong di chúc để lại ông không chia phần cho mẹ con bà Quý, chỉ để lại cho hai anh em Bằng và Bụi. Nghe bà Quý nói ra là do ông ấy sinh nghi từ lâu nên mới giấu bà ta đi lập di chúc chặn trước.
Mà bà Quý đối xử lo lắng cho anh em Bằng Bụi cũng không tệ, tình cảm mẹ con không quá thân thiết nhưng cũng không đến nỗi nào, cho nên khi mà ông Được chết bà Quý khóc nói lại rằng do ông bị đột quỵ anh em nó cũng tin liền tức tốc làm đám ma cũng không hỏi đến di chúc hay cái gì khác. Mà luật sư làm di chúc cho ông Được lại bị bà Quý mua chuộc, bỏ đi xứ khác làm ăn.
Việc sẽ không có gì cho đến một hôm Bụi khi đó đang làm ăn trên Sài Gòn về thăm nhà bắt gặp bà Quý đi cùng ông chồng cũ. Xui sao khi ấy trong người nó có hơi men vì chạy xe quá nhanh kẹt thắng nên té xe ngã đập đầu xuống đường, sau này điên điên khùng khùng không biết gì...
Còn về lý do tại sao Bụi nó tỉnh lại và làm sao nó biết được vụ di chúc thì để sau hẵn nói..
Tít hốt hoảng:
- Rồi má đâu rồi chị?
Cúc bỉu môi:
- Đi rồi, giấy tờ đất đai thằng Bụi lấy được đưa lại hết cho anh Bằng. Bà già đó bị dòng họ đuổi đi rồi...
Tít nó vẫn còn ngu ngơ chưa hiểu lắm:
- Mà sao, không lẽ Bụi....
- Ừ chứ còn ai, y như coi phim á em. Thằng Bụi giả khùng lấy lại giấy tờ nhà đất đồ hết, xong nó kêu chú bác tới. Bà già đó còn dẻo mồm, lát cuối cùng thằng bồ bã cũng đến, đánh nhau một trận xong kéo đi rồi. Mà hay bà Quý chắc cũng ôm tiền với vàng của cha để lại một mớ chứ dễ gì không.
Con Tít có chút ngơ ngác, nó không hiểu được mọi việc quá rõ chỉ biết nghe con Cúc kể lại.
- Mà Tít sao sáng um sùm vậy mà mày ngủ hay vậy?
Con Tít giật mình, ừ ha nó cũng không biết nữa.. Bình thường nó cũng hay tỉnh ngủ lắm mà, sao hôm qua ngộ vậy?
Mà thôi chuyện đó không quan trọng bằng việc Bụi đi đâu. Nó nhìn con Cúc, hỏi:
- Mà anh Bụi đi đâu rồi chị Cúc?
Con Cúc vỗ đùi cáo đét, nó móc trong túi ra bức thư, đưa cho Tít:
- Tao quên đi, thằng Bụi nó nhờ tao đưa cho mày nè. Thôi đọc đi, chị vô coi anh Bằng mày sao rồi, haizzz
Con Tít run run mở thư ra, trong đó có một sấp tiền 500 ngàn, chắc cũng tầm 4-5 triệu gì đó. Mà nội dung thư đại khái là xin lỗi nó chuyện hôm qua rồi thì thằng Bụi cũng kêu nó về nhà đi, không cần ở lại nhà nó nữa...
Tít lòng ngực run run, không biết vì sao nó lại cảm thấy tim nó như tan vỡ...Có chút đau đau, cũng có chút nhói nhói khó tả!
Cuộc hôn nhân chóng vánh giữa một cô gái nghèo và một anh chàng điên đến đó là kết thúc!
Đàn bà sướng hay khổ phụ thuộc một phần vào đàn ông.
Đàn bà khôn hay dại lại phụ thuộc hoàn toàn vào bản lĩnh của chính họ.
Cũng giống như Tít, nó chẳng nghĩ mình khôn nhưng nếu nói nó dại cũng không đúng cho lắm. Bởi nó chỉ làm những việc nó cảm thấy đúng và có lợi cho bản thân nó bây giờ... Còn tương lai về sau, nó cơ hồ chưa kịp nghĩ đến.
Nên có đôi khi trong cái khổ đau đỉnh điểm lại là mở lối cho yêu thương về sau.
4 năm sau...
- Mẹ, mua cho Ốc cái này đi...
Một đứa bé trắng trẻo ngồi phía trước, được nịt lại ngang bụng với người phụ nữ ngồi sau, hai mẹ con đi trên con Dream đã cũ mèm.
Tiếng người mẹ dịu dàng:
- Ngoan đi Ốc mai mẹ lãnh lương, mẹ mua cho Ốc nha.
Cu cậu ngồi trên mặt buồn xo:
- Mà Ốc thích quá...
Người mẹ nhíu mày, trong mắt có chút không nỡ:
- Ừ để mẹ mua cho.
Quay con xe cũ kỹ lại chỗ ông bán báo đằng ngã 4, Tít bấm bụng mua cho con trai một trái banh hình quả dưa hấu xinh xắn. Bụng kêu ộp oạp vì đói nhưng khi nhìn thấy nụ cười con trai trong lòng nó không còn cảm giác đói nữa.
Cu Ốc ôm lấy mẹ, líu lo:
- Ốc cảm ơn mẹ, Ốc cảm ơn mẹ nha.
Tít xoa xoa đầu con trai, lại bồng con trai lên xe, nịch cho chắc hai mẹ con cứ thế lại vi vu trên đường.
Sau khi gửi cu Ốc cho nhà bà Tươi trong trẻ, Tít lên đường đi đến chỗ làm...
Chạy bon bon trên con xe dream cũ của ông chú Tư sát phòng trọ chỗ nó thuê, chiếc xe trông cũ không khác gì đống sắt vụn di động, ấy thế mà vào tay con Tít cũng chạy bon bon ngon lành.
Tít lên Sài Gòn được 4 năm, lúc ấy nó đang bầu cu Ốc được 3 tháng. Cuộc sống cơ cực khi má nó trốn nợ đưa con Thôi bỏ xứ mà đi, con Tít thương chị Hai nó nên cũng một thân một mình bỏ đi tìm má với em..
Trong túi là 4 triệu Bụi cho trong phong thư, nó ôm cái balo nhỏ định lên Sài Gòn tìm má tìm em, ai ngờ đâu quân ăn cướp nó giật túi con nhỏ rồi bỏ chạy. Con Tít té đập mặt ngất xỉu được người dân đưa vào bệnh viện, lúc ấy xét nghiệm ra nó mới biết nó có bầu được 3 tháng.
Không tiền, không nhà, không người thân, nó được bác sĩ thương tình cho ở vào làm lao công lau dọn bệnh viện. Cả ngày nó làm ở bệnh viện đêm lại xin được ngủ trong phòng trực của mấy cô y tá thực tập. Cuộc sống của nó ngày qua ngày tương đối dễ chịu, mà là dễ chịu theo cách của nó nghĩ..
Gần đến ngày sinh, nó đi ra ngoài thuê cái phòng trọ nhỏ, lúc ấy trong túi ngót là gần 10 triệu tiền công của nó.
Lúc sinh con một thân một mình nằm trong bệnh viện, đau đẻ rồi lại đau vết mỗ vì xương chậu nó quá bé không thể sanh thường được, khi ấy chẳng có cái đau nào đau hơn...
Nhìn người ta có má có chồng chăm sóc yêu thương, còn nó ngoài bà lao công quen biết giúp nó mua cơm hằng ngày thì không còn ai khác...Tủi thân đến nỗi nhiều lần nó định ôm con nhảy lầu chết cho rồi nhưng khi nhìn lại cu Ốc đỏ hỏn nằm kế bên nó lại không dám... Đó là con nó mà, đứa con mà nó thầm mong thầm quý 9 tháng trời, sao nó nỡ cho được...
Lúc vừa sanh xong, đưa xuống phòng hồi sức, không một ai đi theo nó, con nó cũng do mấy cô y tá bồng qua giúp. Sản phụ sinh mổ ba ngày không xuống được giường còn nó chỉ trong một ngày đã phải tự đi lại, vì nó không lo thì ai lo cho nó bây giờ?
Cu Ốc trộm vía ngoan lắm, biết mẹ đau nên không quầy mẹ. Con chỉ một đường bú rồi ngủ ngon lành. Con Tít nhìn gương mặt nhỏ xíu của con trai mà lòng nó ngọt ngào hạnh phúc...nó bây giờ không cần gì ngoài con...!
Thầm thoát cũng 4 năm trôi qua, cu Ốc bây giờ cũng 3 tuổi. Mặc dù cuộc sống mẹ con nó còn cơ cực muôn phần nhưng âu nó gần như hạnh phúc lắm rồi.
Tiếng còi xe inh ỏi, con Tít nheo nheo mắt quẹo sang làn đường một chiều, chạy một trăm mét là đến chỗ nó làm - công trình xây dựng khu khách sạn 5 sao.
Lúc nó rẽ vào chỗ làm, một chiếc xe hơi bóng loáng chạy qua...Một người đàn ông cao ráo đẹp trai tay ôm một cô gái trẻ bên cạnh...