Tôi và thím lo lắng đến chẳng buồn ăn uống suốt ngày chủ nhật. Đến sáng hôm sau, lúc tôi chuẩn bị xách xe sang đón thím ra phường báo công an thì đột nhiên tôi lại phát hiện ra email của chú gửi cho tôi từ hôm qua. Thực ra, nếu tôi không vào viết email xin nghỉ làm buổi sáng thì chắc cũng chẳng biết là chú đã gửi thư cho mình.
“Thảo An,
Chú có việc đi xa một thời gian, mày nói với thím Mai giúp chú là không cần lo lắng, giải quyết xong việc riêng chú sẽ về.
Đừng nói cho ông bà kẻo ông bà và bố mẹ mày ở quê.
Nhớ thường xuyên sang chơi với thím và hai thằng nhóc cho thím đỡ buồn nhé!
Chú Minh.”
Tiếp sau đó lại gửi thêm một email ngay ở dưới cái thư vừa mới gửi, chỉ có một dòng ngắn ngủi.
“P/s: nếu thím giận và không tha thứ cho chú, muốn ly hôn thì mày cứ bảo thím làm đơn rồi nộp lên tòa, chú đồng ý xử vắng mặt.”
Tôi đọc cái email mà tức xì khói lỗ tai. Cái kiểu viết lách keo kiệt chữ thế này đúng là chú tôi rồi, hơn nữa, nếu là kẻ giả mạo thì chắc sẽ không dùng cách viết email này để nhắn tin cho tôi vì ai mà biết tôi có phải là kẻ chăm chỉ kiểm tra hòm thư điện tử hay không chứ?
Một cái email ngắn ngủn mà lượng thông tin cũng thật không ít: chú phải đi xa, phải nói với thím để thím không lo lắng, phải chăm sóc thím và hai em, không được hé răng nói cho mọi người ở quê… Nhưng đến cái đoạn tái bút (P/s) thì tôi không tài nào nuốt nổi, cũng không nghĩ mình có thể nói với thím được điều phũ phàng ấy.
Tôi rất giận. Tôi viết lại cho chú một cái email kèm theo một ngàn lẻ một câu tổng sỉ vả, sau đó mới bình tĩnh phân tích cặn kẽ thiệt hơn cho chú. Tôi bảo nếu chú nợ nần cờ bạc gì thì cứ nói ra, cả nhà sẽ cùng giải quyết, không nên tự ý bỏ đi như thế. Hoặc nếu chú có nhân tình nhân ngãi bên ngoài, mà cô ta bỗng dưng có chửa buộc chú phải ở bên chăm sóc cô ta cho đến lúc mẹ tròn con vuông thì cũng nên nói với tôi. Tôi sẽ đứng về phe chú, sẽ tìm cách nói dối thím giúp chú. Nói chung, tôi nghĩ ra tất cả các lý do có thể khiến chú cư xử kỳ lạ như thế, viết tất vào trong email và gửi đi.
Tôi chẳng biết khi nào chú sẽ đọc cái thư đó, càng không biết chú ấy có chịu hồi âm hay không, nên cuối cùng tôi đành đứng dậy đi tìm thím.
Tôi chẳng biết nói dối với thím thế nào để thím bỏ ý định tới báo công an đi, cuối cùng chỉ có thể mở email lên để thím đọc cái thư điện tử mà chú gửi cho tôi. Thím đọc xong thì ngồi thuỗn mặt ra, chẳng nói chẳng rằng mất một lúc. Sau đó thím đưa lại máy tính cho tôi, thở dài và chỉ nói mỗi một câu:
“Thím hiểu rồi.”
Vì thím quyết định không đi báo công an nữa nên tôi quay về cơ quan ngay. Tôi làm cho một tờ báo về văn hóa nên công việc cũng tương đối nhàn tản, ít cần phiêu lưu như mấy anh chị đồng nghiệp làm trong lĩnh vực cần sự mạo hiểm. Tôi ngồi ngoáy bút nghĩ lung tung cả buổi sáng, đến trưa thì đứng dậy đi ăn với Bảo. Sáng nay hắn gọi điện, nói rằng có phát hiện quan trọng cần nói với tôi, hẹn tôi đi ăn trưa rồi nói.
Tôi là một đứa cực kỳ nhàm chán, từ hồi học phổ thông lên tới đại học, tôi lúc nào cũng nhạt nhòa trong mắt người khác. Từ lúc quen Bảo, tôi cảm thấy đời tôi phong phú lên rất nhiều. Tôi làm gì cũng sẽ có hắn bên cạnh, buồn hay vui cũng sẽ không phải một mình, hắn tình nguyện làm xe ôm, làm cái giỏ chứa nỗi buồn, làm nơi xả giận cho riêng tôi. Đôi khi tôi thấy tự hào, bởi chẳng có cô gái nào được hắn đối xử đặc biệt như tôi cả, kể cả những cô gái hắn quen.
Thấy tôi tới, hắn giơ tay vẫy vẫy một cái khiến cho vài cô gái ngồi quanh cũng phải ngước mắt lên nhìn, sau đó mới lại xấu hổ cúi xuống. Còn kẻ gây ra tội vẫn thản nhiên như không, lại cúi xuống dán mắt vào màn hình điện thoại, hình như hắn đã tìm được trò chơi mới nên tỏ ra rất hứng thú.
Tôi ngồi vào ghế đối diện, hắn ngẩng đầu, cười hí hửng, nói:
“Trò này hay phết chị ạ! Thế mà giờ em mới biết nó.”
“Trò gì?” Tôi đần mặt ra nhìn hắn, chẳng hiểu hắn đang nói về cái gì.
“Cờ tướng.” Hắn quay màn hình điện thoại ra cho tôi nhìn, quả nhiên hắn đang chơi đánh cờ tướng trên máy thật.
“Sao tự nhiên lại có hứng thú với cờ tướng? Mà rốt cuộc hẹn chị ra đây là có chuyện gì?” Tôi uống một hơi hết nửa cốc nước, sau đó mới lại hỏi hắn.
“Có việc… Cứ gọi đồ ăn đi, đợi em đánh xong ván này đã. Sắp kết thúc rồi.”
Tôi bĩu môi, cũng không thèm để ý đến hắn nữa mà nghển cổ gọi phục vụ, sau đó gọi cho mình salad và cơm hải sản, lại tiện thể gọi luôn cho hắn một suất spaghetti.
Gọi đồ xong, tôi cũng lôi điện thoại ra vào facebook, không quên tự chụp ảnh cho mình với đủ các kiểu cười và tư thế. Tôi tự chụp mình chán rồi lại xoay điện thoại chụp Bảo, mấy đứa bạn ế của tôi lúc nào cũng phát cuồng cả lên mỗi khi tôi đăng ảnh hắn lên facebook. Bọn nó coi hắn như thần tượng trong lòng, nếu có cơ hội gặp hắn thì bọn nó cũng chẳng bao giờ bỏ qua. Tiếc là tên ngẫn (cái biệt danh tôi đặt riêng cho hắn) này chẳng thông cảm cho trái tim non nớt của mấy thiếu nữ già đời kia chút nào, cứ hộ tống tôi tới chỗ hẹn với đám bạn là lại chuồn thẳng.
“Thế rốt cuộc là có việc gì? Dạo này có phải không yêu đương gì nên em rảnh lắm đúng không?” Tôi lườm hắn. Đợi đến tận khi phục vụ mang đồ ăn ra rồi, hắn mới chịu cất điện thoại đi.
“No way. Từ hôm qua đến giờ em rất bận bịu đó. Mà thím của chị thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?”
“Ổn gì. Sáng nay mặt mũi thím ấy cứ xám ngoét lại ấy, nghĩ đến lại thấy bực ông chú của chị. Lão già ấy bỏ nhà đi rồi, chả biết vướng phải cái gì mà phải như thế. Chị đang nghĩ hay chú nợ nần cờ bạc nên đi trốn rồi?”
“Bỏ đi à? Sao chị biết?”
“Thì chú ấy gửi email bảo chị thế.”
“Nếu đã có tin tức rồi thì chắc cũng không cần lo lắng nữa.”
“Sao lại không lo lắng. Còn không biết chú ấy đi đâu, làm việc gì, thím Mai cũng lo chết đi được rồi ấy. Thôi, em có chuyện gì thì hót luôn đi.”
Hắn gắp quả cà chua bi trong bát salad nhét vào miệng tôi sau đó mới đi vào chủ đề chính.
“Chị có nhớ trang web về cờ tướng mà chú Minh hay vào không?”
“Ai mà nhớ.” Tôi vừa nhóp nhép nhai cà chua vừa mải trộn cơm nên đáp qua loa cho xong, huống chi tôi còn chưa từng liếc qua cái trang đó, làm gì có tí ký ức nào về nó mà nhớ hay không chứ.
“Đó là một hội quán rất to đấy, chị biết chơi cờ tướng mà lại không biết hả?”
“Bảy năm rồi chị đây không động vào một quân cờ nào chứ đừng nói là quan tâm mấy cái hội quán toàn mấy ông già ấy. Nhưng thế thì sao? Chú Minh thích chơi cờ, tham gia vào đó cũng là bình thường mà.” Tôi nhún vai.
“Diễn đàn cờ tướng ấy có một hội quán thật ở Hà Nội, họ tập trung đánh cờ với nhau vào chiều thứ bảy và chủ nhật hàng tuần, nghe nói đông lắm. Chú Minh chắc hẳn cũng phải từng tới đó rồi.”
“Chịu, chị không biết được. Chẳng lẽ eam cho rằng trước khi biến mất chú ấy đã tới cái hội quán đó chơi cờ sao?”
“Em đoán vậy thôi chứ cũng không chắc nữa. Hôm qua em vào mò mẫm trong diễn đàn của hội quán đó, lại phát hiện ra một chuyện rất hay.” Hắn nhìn tôi với vẻ thần thần bí bí.
Thấy tôi im lặng chứ không tỏ ra tò mò hay háo hức như mong đợi. Hắn bày ra vẻ mặt tiu nghỉu trước thái độ dửng dưng đó của tôi, nói:
“Trên ấy, có một chủ đề thảo luận rất sôi nổi, đó là về lời thách đấu cờ của một thành viên có tài khoản là Thiên Minh, và một thành viên rất bí ẩn là Pawn.”
Tôi đã hiểu ra ý hắn nên vội hỏi:
“Ý em là người có tên Thiên Minh kia rất có thể là chú ấy, và tuần trước họ có một buổi đấu cờ với nhau ư?”
“Em không biết người đó có phải là ông chú của chị không hay chỉ là trùng hợp, nhưng lịch đấu của họ là vào chiều thứ bảy tuần vừa rồi. Nếu người này là chú của chị thì rất có thể Pawn chính là người gặp chú ấy cuối cùng trong chiều hôm ấy. Chúng ta có thể hỏi ra ít nhiều thông tin qua người này. Nhưng mà…”
Thấy Bảo ngập ngừng, tôi lại giục:
“Nhưng nhị cái gì, có gì thì nói thẳng ra đi…”
“Em cũng không chắc người này có chịu gặp chúng ta hay không nữa.”
“Tại sao?”
“Đây là một người rất bí ẩn. Chẳng ai biết người này bao nhiêu tuổi, là nam hay nữ, trẻ hay già,... nhưng chắc chắn đây là một kỳ thủ mà ai trên diễn đàn đó cũng ngưỡng mộ. Có người còn đoán đây là một kiện tướng cờ cấp quốc gia hoặc một lão cao thủ sống ẩn dật của làng cờ tướng… Em dò tìm địa chỉ của người này theo IP nhưng lại thấy dẫn về một phòng game ở Hà Nội. Hình như chú Minh đã thách đấu với người này vào tuần trước, sau đó người kia nhận lời và họ đã đấu với nhau vào chiều thứ bảy, nhưng ở một địa điểm không ai biết.”
“Không ai biết ư? Nếu không ai biết thì sao mọi người lại bàn luận về trận cờ của chú ấy và người tên Pawn đó được?”
“Vì sau đó chú ấy đã đăng lên diễn đàn bức ảnh tàn cục của ván cờ cùng với kỳ phổ để mọi người bình luận. Em mới học chơi cờ tướng nên chưa biết đọc kỳ phổ, nhưng theo dõi bình luận của mọi người thì có thể thấy chú Minh đã thua rất thảm hại đấy…”
“Vậy ý em là chúng ta nên tới hội quán kia tìm người để hỏi về chú Minh phải không?”
“Hội quán đó chỉ mở vào thứ bảy và chủ nhật thôi. Trong lúc chờ đợi, em sẽ thử liên hệ với Pawn xem có khả năng gặp mặt nói chuyện riêng được không là tốt nhất.”
“Ừ…”
“Nhưng mà còn một vấn đề nữa, đó là chúng ta cần phải chắc chắn người có tài khoản Thiên Minh đó chính là chú Minh đã. Tối chị sang nhà chú Minh, vào diễn đàn cờ tướng đó bằng máy tính của chú ấy, hy vọng chú ấy để ở chế độ tự đăng nhập tài khoản sẵn rồi. Diễn đàn này cứ sau ba mươi phút không hoạt động gì thì tài khoản sẽ tự thoát, chú ấy online trên đó nhiều như thế, chắc chắn sẽ lựa chọn luôn duy trì đăng nhập. Nếu đúng tài khoản này là của chú ấy thì chị nhắn cho em, để em tìm cách nói chuyện với Pawn. Được không?”
“Được.”
“Ngoan.” Hắn cười cười, vươn tay vò vò tóc tôi như đang xoa đầu một con cún vậy. Tôi ngẩng phắt đầu định lườm hắn, lại bị nụ cười rực rỡ như mặt trời của hắn làm cho lóa mắt, thế là cơn tức lại bay biến đi đâu mất.
Tối hôm ấy tôi sang nhà với thím Mai, hai hôm nay thấy thím mệt mỏi và lo lắng nhiều, nhà lại không có đàn ông nên chắc thím sẽ rất sợ hãi. Lúc thím cho hai đứa trẻ đi ngủ, tôi tranh thủ vào máy tính theo mật khẩu mà Bảo cho. Quả nhiên khi vào đến trang diễn đàn cờ tướng kia, tên tài khoản đăng nhập của chú tôi nằm chình ình ở ngay trên đầu, đúng là cái tên mà chúng tôi đã nói đến hồi chiều.
Tôi lọ mọ vào phần hòm thư riêng của chú, thấy có vài lá thư trao đổi của chú với các thành viên khác về cờ tướng, về các thế cờ. Lá thư gần nhất của chú là gửi cho Pawn, chỉ có một dòng ngắn ngủi:
“Chào huynh đệ,
Rất xin lỗi vì đường đột nhưng tôi muốn thách đấu với huynh. Tôi biết huynh là cao thủ trong các cao thủ ở Hội quán này, sức cờ của tôi so với huynh chẳng khác nào châu chấu đá xe, nhưng tôi rất mong được một lần thử sức với huynh.
Xin hãy cho tôi cơ hội.
Đây là số điện thoại của tôi: 09xx xxx xxx.
Cảm ơn huynh đệ!”
Nhưng Pawn không trả lời.
Tôi đoán có lẽ họ đã liên lạc với nhau qua điện thoại sau đó nên mới không thấy gì trên này.
Tôi gọi điện báo cho Bảo biết. Hai đứa đang chém gió thì tôi thấy thím chạy ra từ phòng hai đứa trẻ con, lao thẳng vào nhà vệ sinh, sau đó là một hồi những tiếng nôn ọe rất lớn. Tôi nói vội với Bảo mấy câu, sau đó đi về phía nhà vệ sinh để xem thím thế nào. Nhưng chưa đến cửa thì tiếng nôn đã dừng, lại có tiếng giật xả nước bồn cầu, sau đó thím đi ra với vẻ mặt phờ phạc, mặt mũi vẫn còn đỏ bừng lên vì trận nôn vừa rồi. Tôi còn chưa kịp lên tiếng, thím đã cười, vẻ mệt mỏi làm nụ cười của thím méo xẹo.
“Chắc tối nay ăn phải gì đó nên lạnh bụng. thím không sao đâu, cháu ngủ sớm đi. Từ mai nếu bận thì cháu cũng không cần phải sang đây với thím, thím có thể chăm hai đứa được, coi như chú đi công tác một thời gian ấy. Chú đã báo tin rồi thì chắc không sao. Dạo này thím thấy chú cứ hay than phiền về công việc áp lực, có lẽ trốn ở đâu đó một thời gian cho bớt stress thôi.”
“Hai sáu, hay bảy rồi, không thấy ông bà ở nhà trông mòn con mắt rồi đấy à? Không tranh thủ mà hẹn hò đi, mấy nữa mà hết năm. Sang năm sau được tuổi còn cưới luôn chứ.”
“Ôi dào, cháu thím giờ có ai thèm đâu mà hẹn với chả hò.” Tôi bật cười, sau đó rót cốc nước đưa cho thím súc miệng.
“Cháu với thằng Bảo lúc nào cũng dính với nhau như thế, không yêu nhau được thì tách nhau ra, chứ nếu có người đàn ông nào có ý tán tỉnh cháu mà thấy hai đứa như thế người ta lại ngại. Ai mà biết được hai đứa chỉ là bạn đâu.” Thím nhẹ nhàng khuyên tôi.
Tôi chỉ cười, cũng không phản bác lại thím câu nào. Thím nói đúng, nhưng không có nghĩa là tôi phải làm theo lời thím khuyên. Mà chắc tôi cũng làm không được, nếu không, có lẽ giờ tôi đã chẳng cô đơn một mình.