Chương 40: Quá anh tuấn sẽ khó làm việc
Trong căn phòng khách đặc biệt của Diễm Hồng viện, lão bản Kim công tử đang bận tiếp khách. Trong phòng chỉ có ba người, lúc nãy vừa nói vừa cười chẳng hiểu sao bây giờ đột ngột im lặng. Không khí có chút ngưng trọng tới ngột ngạt.
Thân phận của Lạc Thiên đã bị người ta vạch trần. Có hay chăng bước tiếp theo sẽ báo với triều đình để lãnh thưởng. Một tướng quân bị thích khách bắt đi, sao có thể chạy tới đây hết đánh bạc rồi lại chơi cá cược. Còn có Ngưng Bích là sát thủ từng bắt công chúa uy hiếp, bây giờ hai người lại thân thiết ở chung một chỗ, dù có mười cái miệng cũng không thể giải thích nổi.
Chưa làm được việc gì, sao có thể dễ dàng để người ta bắt về. Ngưng Bích lại nổi lên sát ý muốn thủ tiêu diệt khẩu. Chỉ cần Khinh Trần có chút hành động đột ngột nào, song đao sẽ ngay lập tức xuất ra.
Lạc Thiên đột nhiên ngẩn cao đầu cười to giống như vừa nghe được một chuyện hài. Dù thân phận mình đã bị lộ, Lạc Thiên vẫn kiên quyết không lộ ra chút bối rối nào. Bị người khác nắm tẩy chính là đại kỵ của thương gia, cho dù có điểm yếu cũng phải một mặt hoá giải xem như không có.
-Sao Khinh Trần huynh lại nhận định ta là Hộ Sứ tướng quân? – Hắn có chút đánh giá cao thực lực của đối phương.
-Cũng không có việc gì khó. Bảy ngày trước, nghe nói trong cung xuất hiện thích khách. Tên thích khách trong lúc bỏ chạy đã bắt theo Hộ sứ tướng quân đi. Toàn thành đã phong toả, khiến người ra vào cổng thành đều bị kiểm tra nghiêm ngặt. Kim công tử cũng vừa vặn bảy ngày trước xuất hiện ở Bàn Tơ phố. Nơi đây rồng rắn hỗn tạp, là một cái địa phương mà cả triều đình cũng không quản lý nổi. Muốn ẩn thân, đi vào Bàn Tơ phố chính là thượng sách.
-Cũng có thể là một sự trùng hợp bất ngờ đi.
-Hộ sứ tướng quân được miêu tả là tuấn kiệt nho nhã, gương mặt suất đến nữ nhân cũng không sánh bằng. Vừa lúc nãy Kim công tử rút gươm tương trợ, thật là khí thế bất phàm. Một người xuất chúng đến như vậy, e rằng trên thế gian hiếm gặp. Nói là trùng hợp thì cũng khiến người ta khó mà tin.
-Ha ha ha ... lần đầu tiên có người trực tiếp trước mặt ta lại khen đến ‘thế gian hiếm gặp’. Kim mỗ thật lấy làm bối rối trong lòng. – Lạc Thiên cười to sảng khoái.
Tuy rằng hắn cũng rất thích được nghe khen tặng, thế nhưng mật ngọt chết ruồi. Nếu gương mặt dễ bị người khác nhận ra đến như vậy, sau này hắn nên nghĩ cách hoá trang đi một chút. Đi đến đâu cũng bị người khác nhận mặt, thì sau này còn đi lừa gạt ai được nữa chứ.
xem tại
-Kim công tử đã sảng khoái thừa nhật như vậy, Khinh Trần cũng không nói vòng vo. Lao Thiết Tâm vốn rất nghi kỵ triều đình, hắn sẽ không bao giờ hợp tác với tướng quân đâu.
-Nhưng tại hạ chỉ muốn mời hắn với tư cách cá nhân thôi, không liên quan gì đến triều đình hết. Vốn dĩ ta muốn khai thác một mỏ sắt, đem quặng ở đó luyện thành sản phẩm rồi đem bán đi. Đơn thuần là vì sinh kế.
-Nhưng mỏ sắt hiện nay toàn bộ đều do triều đình cai quản. – Khinh Trần ngạc nhiên vì kế hoạch của Lạc Thiên. Đây chẳng phải là một cái ý định bất trung hay sao?
-Nếu có thể đường đường chính chính làm, thì ta cần gì nghĩ kế trốn đi như vậy. Khai thác mỏ sắt lợi nhuận không nhỏ. Tại hạ đã có địa điểm, có tài phí. Cái ta cần chính là nhân lực và sư phụ có tay nghề. Thế nào, Khinh Trần huynh có muốn tiếp thêm một tay vào đó?
Lợi ích đã quăng ra trước mắt, mà còn lại là một cái lợi ích không nhỏ chút nào, Khinh Trần ngay lập tức bị lung lay trong lòng. Khai thác lậu mỏ sắt là đại tội lớn vô cùng, kế hoạch này nguy hiểm rất cao. Nhưng nghĩ kỹ thì đối phương lại là tướng quân trong triều, vừa có tiền vừa có thế lực. Nếu vạn nhất xảy ra việc gì, cũng có người đứng ra gánh chịu rồi. Suy nghĩ vòng vèo một hồi, Khinh trần cũng gật đầu đồng ý. Y hẹn với Lạc Thiên ngay mai sẽ cùng nhau đi gặp Lao Thiết Tâm.
^_^
Sau khi Khinh Trần rời khỏi chỉ còn lại Ngưng Bích và Lạc Thiên ở trong phòng. Hắn vẫn trầm mặc không quay lại nhìn nàng một chút, sợ lại phải đối mặt với đôi mắt dữ dội muốn giết người kia. Nàng là nữ nhân của hắn, lại là người hắn hết sức thương yêu, thế nhưng tại sao hắn lại cảm thấy nàng ngày càng xa cách. Nàng vốn tồn tại ở một thế giới mà hắn không thể với tới được. Nếu không phải hắn bất ngờ bị nạn rơi xuống biển, bọn họ vĩnh viễn không bao giờ có thể chung đường. Số mệnh thật kỳ diệu, trói buộc hai con người lại với nhau, sau đó lại tàn nhẫn chia rẽ họ ra. Có những chuyện dù muốn tránh cũng không thể tránh, dù muốn quên cũng không thể quên.
Hắn thở dài.
Ngưng Bích nhận ra hắn đang ngồi thẫn thờ suy tư. Theo thói quen, nàng lại đến ngồi bên cạnh hắn, chui vào lòng hắn, rồi để cho hắn ôm ấp. Hành động của nàng chẳng khác nào một sủng vật đáng yêu. Hắn bật cười, choàng tay ôm lấy vai nàng, cảm nhận muôn ngàn cảm xúc xáo trộn trong lòng mình.
-Động võ có ảnh hưởng đến vết thương không?
-Không đau. – Nàng nũng nịu trả lời.
-Sau này đừng tổn hại bản thân mình nữa. Người nào thấy ghét thì cứ đánh, nhưng đừng tuỳ tiện giết người. – Hắn dặn dò, tuy không phải là lời lẽ chuẩn mực cho lắm.
Nàng ngoan ngoãn gật đầu trong lòng hắn. Việc tướng công dạy, nàng chắc chắn sẽ nghe theo. Nàng là một hiền thê ngoan ngoãn mà.
-Ai không gây bất lợi cho tướng công, thiếp cũng sẽ không cùng họ so đo.
Giọng nàng khe khẽ nói, giống như một con mèo nhỏ đang làm nũng với chủ nhân. Lạc Thiên lại cảm thấy xôn xao thêm một chút. “Lúc nàng nhớ ra hết mọi chuyện, liệu còn có thể nói ra câu này được nữa không?”
-Không được giết người nữa. – Hắn nhắc lại.
-Vâng! Chỉ cần không ai làm hại tướng công.
“Nếu ai động tới chàng, ta sẽ không tha!” Nửa vế sau, Ngưng Bích giữ lại không nói ra, nhưng Lạc Thiên thì lại hiểu rõ ý tứ của nàng. Hắn lại thở dài thêm một cái.
-Trong đám mật sứ, làm cách nào để liên lạc với nhau? – Hắn đã cho nàng đi theo Đặng Đồ Sơn một thời gian, có lẽ cách thức làm việc của bọn họ nàng cũng đã rõ.
-Thì dùng phi cáp truyền tin đó. – Nàng trả lời.
-Vậy liên lạc với Đặng Đồ Sơn đi. Chúng ta sẽ tiếp tục tiến hành kế hoạch.
-Đã quyết định địa điểm rồi ư?
-Đúng vậy, là một đảo hoang giữa khu vực tứ giác Quỷ Môn Quan. – Hắn mỉm cười vuốt tóc Ngưng Bích.
Lần đó Ngưng Bích trộm được bản đồ khoáng sản của Triệu Đảo, hắn đã nghiên cứu qua. Bản đồ này quả thật là chi tiết tường tận, chỗ nào có loại khoáng sản gì, dự đoán có bao nhiêu, phát hiện vào ngày nào đều có ghi rõ.
Triệu Đảo thật ra cũng không phải có đến một triệu hòn đảo thật. Nhưng số đảo có thể gọi là lớn thì có đến mấy chục ngàn, số còn lại thì coi như là đá nổi giữa biển cũng được. Trong đó, có một ngàn không trăm lẻ bốn dân tộc, tương đương với gần hai ngàn hòn đảo có người sinh sống. Đa số đảo còn lại bị bỏ hoang.
Có một vùng biển nằm ở phía tây Triệu đảo, nhưng lại hoang sơ vô cùng gọi là khu vực tứ giác Quỷ Môn Quan. Vùng biển này bao gồm hàng trăm hòn đảo lớn nhỏ, tuy nhiên lại không có liên quan đến hải trình quan trọng nào, nên cũng ít có tuyền bè đi qua. Mà cũng ít ai dám đi qua đây, bởi vì thuyền bè nào tiến vào đây không bị đắm thì cũng mất tích. Dân mê tín cho rằng nơi đây có một cánh cổng đi thông tới quỷ giới, thỉnh thoảng cổng quỷ mở ra khiến tàu bè bị lôi tới xứ quỷ hết rồi.
Tuy nhiên Lạc Thiên lại là kẻ không tin chuyện quỷ thần, hắn cho rằng đây chỉ là những truyền thuyết bịa đặt của dân vô công rỗi nghề. Bằng chứng là đã có đội thuyền của hoàng gia Triệu Đảo đi qua đó. Chẳng những họ vẽ lại bản đồ rõ ràng, mà còn phát hiện ra mấy hòn đảo có quặng sắt, chú thích vào hết trong bản đồ. Nhưng ít ra như vậy cũng tốt. Khu vực càng có tiếng xấu, càng ít người qua lại, thì việc khai thác lén lút của hắn sẽ càng được an toàn.
Vốn ban đầu rất muốn mang một khoản tiền lớn đến Triệu Đảo để đàng hoàng mua mấy mỏ sắt. Ai ngờ được đã có nhiều việc xảy ra quá. Vàng thì chẳng biết bây giờ đang ở nơi nào, mỏ sắt thì toàn bộ bị triều đình độc chiếm. Hắn muốn ghé chân vào lãnh vực này, thì yêu cầu còn khắt khe hơn tuyển phò mã.
Muốn làm thì làm cho tới. Lạc Thiên quyết định sẽ tự mình tổ chức hết mọi việc, tự tìm đến Quỷ Môn Quan khai thác sắt lậu, rồi rèn binh khí chở về Việt Quốc.
Đầu tiên, hắn cần hội họp với Đặng Đồ Sơn để tổ chức một đội thuyền ra khơi đi tới Quỷ Môn Quan. Hắn không biết bên đại ca đã tiến hành đến đâu rồi. Dù công việc lật đổ triều đình là trường kỳ kháng chiến, nhưng vẫn cứ là làm nhanh được lúc nào hay lúc đó.