Lập Hạ - Dư Lí

Chương 5: Chúng ta

Tối nay anh rất chịu khó săn sóc, ôm cô vào nhà, lại vào bếp rót hai ly nước ấm mang ra, thấy cô vẫn đang uể oải dựa đầu vào ghế, bèn không kiềm được tính xấu áp ly nước vào má cô.

“Mệt đến vậy hả? Có muốn anh bế đi tắm luôn không?”

Nghe vậy, Ngụy Lật như được tiếp thêm sức mạnh, đứng bật dậy cầm lấy ly nước trong tay anh.

“Hôm nay anh không được phá em, em mệt lắm.”

Anh cười chẳng khác nào gian thương, nhưng vẫn ra vẻ ấm ức: “Vậy em cứ ngủ, để anh tự động.”

Động động động, anh là động cơ xe lửa sao?!

Ngụy Lật một hơi uống cạn ly nước, đặt ly xuống bàn: “Kệ anh, hôm nay em ngủ ở phòng cho khách.”

Không đợi anh đáp lại, cô đã xoay người chạy lên lầu, cầm quần áo vào phòng tắm, còn không quên khóa kỹ cửa.

Đứng dưới vòi sen, cảm nhận được từng dòng nước ấm áp chảy xuôi qua da thịt, tựa như tìm được nơi thả lỏng cả thể xác và tinh thần. Cô không biết nên nói thế nào về quan hệ của cô và Phó Thời Cạnh. Cô tự ti. Anh dành rất nhiều điều tốt đẹp cho cô, nhiều hơn tất thảy những gì cô đã từng nhận trước đó, nhưng cô có xứng đáng với những điều đó hay không? Có lâu dài được mãi hay không? Cô không biết, cũng không dám nghĩ tới, cô sợ có người đụng vào vách kính mỏng manh này trong lòng mình, dù là vô tình hay cố ý. Thời gian giữa anh và cô quá ngắn ngủi, chưa đủ để chứng minh bất cứ điều gì.

Tắm rửa xong, Ngụy Lật mở cửa phòng tắm, trong phòng ngủ tối đen như mực, cô cầm khăn lông lau tóc, đang cảm thấy kỳ quái, đột nhiên đã bị người bế bổng lên ném xuống giường, cô theo bản năng mà hốt hoảng kêu lên.

“Em sai rồi sai rồi, em sai rồi mà.”

Phó Thời Cạnh đè trên người cô: “Sai hả? Vậy thử nói xem, em sai ở đâu?”

“Em…” Trong lúc nhất thời Ngụy Lật không nghĩ được mình sai ở đâu, thấy anh lần tay xuống xốc váy ngủ lên, cô luống cuống đè tay anh lại: “Hay… Hay là anh chụp đại cho em một tội danh nào đó đi, em nhận, em sẽ nhận hết.”

Nghĩ ngợi một hồi, cô đành từ bỏ chống cự.

Phó Thời Cạnh bật đèn bàn, nhìn biểu tình sinh động trên gương mặt nhỏ, vươn tay xoa loạn mái tóc ẩm ướt của cô, thấp giọng hỏi: “Đã tốt hơn chưa?”

Ngụy Lật sửng sốt không nói nên lời, Phó Thời Cạnh cũng không nói thêm lời nào, chỉ chăm chú nhìn cô thật lâu rồi cắn nhẹ vào đôi má ửng hồng vì hơi nước của cô, đứng dậy cầm quần áo vào phòng tắm.

Cô nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng hiểu rõ ý tứ anh chất chứa trong câu hỏi không đầu không đuôi vừa rồi.

Hôm nay em không vui, bây giờ đã thoải mái hơn chưa?



Lúc ra khỏi phòng tắm, Ngụy Lật đã say ngủ, anh xốc chăn, trong khoang mũi là mùi hoa lan dìu dịu trên người cô, anh nằm lên giường, với tay tắt đèn bàn. Người bên cạnh như lần theo hơi ấm mà dán sát vào vòng tay anh.

Hai người thân mật ôm nhau chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, cả hai đều dậy muộn hơn mọi ngày, nhưng vì cuối tuần nên không cần tất bật công việc, rất thích hợp cùng người yêu lười biếng lăn lộn trên giường.

Tháng 5, một mùa thanh mai nữa lại đến.

Dì giúp việc mua rất nhiều thanh mai về, đang ngâm nước muối trong bồn. Ngụy Lật đi ngang qua phòng bếp, lén trộm lấy hai quả chia cho Phó Thời Cạnh.

Dương mai có vị chua ngọt, quả của cô chua lét, còn quả của anh lại cực kì ngọt.

Ngụy Lật ăn chua đến nhíu cả mắt lại, thấy anh ăn mà không có phản ứng gì, không khỏi tò mò: “Anh không thấy chua hả?”

Phó Thời Cạnh nhần hạt ra giấy, ném vào thùng rác: “Ngọt.”

Ngụy Lật cảm thấy đau đớn tràn trề, lại chạy tới phòng bếp lấy thêm hai quả, dì dặn cô: “Ngụy tiểu thư, quả thanh mai này phải ngâm muối một lát đã, nhiều sâu lắm.”

Lần này cô ăn hết cả hai quả, quả nào cũng ngọt thanh, mùi vị quen thuộc làm cô làm cô bỗng nhớ tới hồi còn nhỏ.

“Lúc nhỏ em thích thanh mai cực kỳ, mỗi năm đến mùa thanh mai em đều nài nỉ mẹ mua thật nhiều, một phần ngâm đường, nửa còn lại cất trong tủ lạnh, mùa hè mà được ăn thanh mai và dưa hấu lạnh là cuộc đời em không còn gì nuối tiếc.”

Rõ ràng đều là thanh mai, nhưng cô nhớ tới dư vị khi đó, dường như ngọt hơn hẳn quả cô vừa ăn.

Phó Thời Cạnh làm sao hiểu được tâm sự trong lòng cô, chỉ gật gật đầu mấy cái tỏ ý đồng tình: “Thế thì em phải đi lấy thêm mấy quả lại đây.”

Ngụy Lật muốn trợn trắng mắt, không tình nguyện mà đứng dậy, tiếp tục hành nghề trộm thanh mai.