Lập Hạ - Dư Lí

Chương 14: Ánh trăng trong thành phố [H+]

Ngụy Lật chật vật nằm trên ghế, váy đen bị anh cởi đến ngang eo, áo ngực và quần lót đã sớm không còn trên người, không biết Phó Thời Cạnh đã ném chúng đi nơi nào, thêm men rượu chuếnh choáng trong người, anh lại càng không thương hoa tiếc ngọc.

“Đừng mà….. đau, đau quá!” Bên dưới của cô vẫn chưa đủ ướt, nhưng anh lại cứng rắn xông vào, Ngụy Lật nhíu mi, lẩm bẩm van nài, lại nũng nịu như đang làm nũng. Hôm nay lửa giận của anh như lan tràn trên thảo nguyên vô tận, động tác càng lúc càng quá đáng, mỗi cú đâm lại khiến Ngụy Lật đụng đầu vào cửa xe, vốn cô đã có chút men say, bây giờ lại càng không thể phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, chỉ biết vô lực nâng chân muốn đẩy anh ra.

Phó Thời Cạnh tóm lấy cổ chân cô, sắc mặt âm trầm: “Hôm nay em muốn làm phản có phải không?”

Tay anh mơn trớn từ cổ chân lên bắp đùi, sau cùng nhấc chân cô kê lên một bên vai, tay còn lại giữ eo cô, tiếp tục ra vào, mỗi một lần đâm vào đều đụng đến điểm kích thích. Cảm giác của Ngụy Lật cũng nhanh chóng thay đổi, mới đầu còn không thoải mái, bây giờ đã “ưm a” rên rỉ, thanh âm vừa mềm mại vừa mị hoặc, khiến anh càng nghe càng loạn. Phó Thời Cạnh rút ra ngoài, chậm rãi để quy đầu đẫm dịch ma sát quanh đóa hoa đỏ bừng, cố ý trêu chọc cô.

Ngụy Lật kẹp chặt eo anh, đong đưa hạ thân cọ cọ vào anh, đến khi nụ hoa vừa thành công ngậm lấy quy đầu, cô bèn định bụng chủ động áp đến gần hơn để cả cây đâm vào, giải tỏa chút ngứa ngáy trống rỗng bên trong. Nhưng Phó Thời Cạnh đã nhanh hơn một bước, đột nhiên giữ lấy hai cánh tay bị trói của cô áp lên cửa kính, hạ thân dùng sức đâm xuyên qua, động tác vừa nhanh vừa mạnh bạo, cuối cùng anh chống tay bên người cô cắn răng rên rỉ, bắn ra. Ngụy Lật cũng vòng tay qua đầu anh, hai mắt nhắm nghiền hưởng thụ từng đợt cao trào mãnh liệt.

Phó Thời Cạnh ôm cô thở dốc một lát, triền miên rê nụ hôn từ vành tai xuống đến bầu ngực mềm mại nõn nã, cưng nựng mà liếm láp bảo bối căng tròn của anh, Ngụy Lật chống tay xuống ghế hưởng thụ môi lưỡi của anh, cả người vẫn chưa thoát ra khỏi trận kích tình vừa rồi. Dường như anh bất mãn khi thấy cô vui vẻ thoải mái hưởng thụ, bèn đổi tư thế ôm cô ngồi lên người mình, giọng nói khàn khàn từ tính: “Muốn thì em tự mình động.”

Đang trầm mê hưởng thụ lại đột nhiên bị bắt đi cày cuốc lao động, Ngụy Lật buồn bực liếc anh một cái, hai tay chống hờ lên bờ vai anh, hai đầu gối quỳ trên ghế, chậm rãi ngồi xuống, nhưng vật kia cứ trơn tuột rồi trượt lệch ra ngoài, cô bị nó ma sát đến run rẩy cả người, thẹn thùng đỡ cây gậy hướng thẳng vào nhụy hoa ướt đẫm, khó khăn nuốt vào.

Phó Thời Cạnh đánh mạnh vào mông cô: “Động.”

Ngụy Lật vừa tức giận, vừa mơ màng xấu hổ mà đấm vai anh, tư thế này khiến thứ thô dài của anh vào rất sâu, mỗi lần cô dập xuống đều như hứng chịu cơn ‘tra tấn ngọt ngào’, Phó Thời Cạnh lại giục cô.

“Nhanh lên.”

Hết bắt động lại bắt nhanh, không làm nữa! Đình công!

Cô dứt khoát nằm rạp trên người anh, nhưng dưới thân vẫn cố tình kẹp chặt để anh không thoải mái. Phó Thời Cạnh “Shhh…” một tiếng, hai tay lần xuống ôm lấy cặp đào mọng, thúc người lên. Động tác của anh thong thả mà vẫn có kỹ thuật, mỗi lần đâm chọc vào đều khiến cô thoải mái vô cùng. Ít khi nào anh ôn nhu như thế khi làm chuyện thân mật, chẳng hiểu sao Ngụy Lật lại khóc nấc lên.

Phó Thời Cạnh ôm cô vỗ về, trong giọng nói vừa mang theo bất đắc dĩ, lại vừa săn sóc: “Sao em khóc? Không thoải mái chỗ nào sao?”

Cô lắc lắc đầu, ngước mắt nhìn anh, trong lòng hối hận: “Em không nên như thế, không phải anh sai, tại em… em…”

Anh nâng má cô, âu yếm hôn lên đôi môi đỏ mọng, ngăn lại những lời nói tự trách, sau đó mới giở giọng trêu đùa: “Bảo bối, về nhà lại nói tiếp, lúc này mà dừng lại tâm sự thì chẳng khác nào muốn mạng của anh.”

Đoạn, anh lại thẳng lưng đưa đẩy, Ngụy Lật cắn môi không dám rên rỉ quá lớn giữa đường, tình triều tựa như sóng biển dạt dào. Cao trào qua đi, hai người quấn quýt ôm nhau, giữa hai chân Ngụy Lật dính nhớp ái dịch, Phó Thời Cạnh rút ít giấy lau chùi cho cô. Nhìn dưới sàn xe là từng cục giấy vo viên, chỗ ngồi cũng có vài vệt nước mờ ám, cô đã e, nay lại càng thêm thẹn, mặt mũi đỏ bừng như muốn khóc.

Tài xế đã xuống xe từ lâu, Phó Thời Cạnh mặc quần, qua loa thắt lại dây lưng, rồi khoác áo của mình lên người cô, hôn nhẹ lên cánh môi: “Để anh lái xe.”

Lúc về đến nhà, Ngụy Lật đã ngủ thiếp đi. Phó Thời Cạnh mở cửa xe, khom người ôm cô lên, lúc ấy cô mới mơ màng choàng lấy cổ anh làm nũng: “Ôm ôm em…”

Phó Thời Cạnh mím môi cười, càng ôm cô chặt hơn, bế cô vào phòng tắm, Ngụy Lật ngoan ngoãn mở to đôi mắt đẫm sương nhìn từng động tác chăm chút của anh.

Hai người đứng dưới vòi sen, Phó Thời Cạnh xoa dầu lên tóc cô, nhẹ nhàng gội, chỉ trong chốc lát đã đầy một đầu bọt trắng, anh cười hỏi: “Sao em cứ nhìn anh thế?”

Cô cong cong đôi mắt, vẫn chăm chú nhìn anh, giọng nói ngọt ngào: “Anh Thời Cạnh đẹp trai quá.”

Lúc ngoan cố thì không ai sánh bằng, lúc ngoan ngoãn thì lại vừa ngoan vừa ngọt vừa mềm khiến tim anh như muốn tan chảy.

Sau khi được anh xả sạch tóc, tay nhỏ của Ngụy Lật chạm lên cơ bụng của anh, rất tự nhiên mà lần sờ dần xuống bên dưới, nắm lấy vật thô to trong tay, hồn nhiên hỏi: “Anh Thời Cạnh, đây là cái gì vậy?”

Ánh mắt Phó Thời Cạnh chợt sa sầm lại, đột nhiên thấy cô chậm rãi ngồi xổm xuống, vươn lưỡi liếm lên quy đầu đang rỉ chút dịch trắng.

“Tiểu Lật!” Anh cầm cánh tay cô kéo lên, nghẹn giọng kiềm chế: “…Không cần.”

“Em muốn mà.”

Cô tránh tay anh, lại ngồi xuống lần nữa, vươn tay nắm lấy thân gậy vuốt ve, rồi há miệng ngậm lấy toàn bộ quy đầu đang run rẩy, càng lúc lại ngậm vào càng sâu, động tác trúc trắc nâng niu vật to lớn. Phó Thời Cạnh cảm thấy trái tim như được lấp đầy, bế cô lên, áp cô vào tường gạch lạnh băng rồi liên tục đâm vào đóa hoa đang nở rộ chờ người đến hái.

“Bảo bảo…” Anh nồng nhiệt mổ mổ vào môi cô như chim gõ kiến, một tay nâng chân giữ ở bên hông. Cô đã đủ ướt từ lâu, mỗi lần được anh cắm vào đều nghe thấy tiếng nước lầy lội ở nơi hai người kết hợp chặt chẽ.

“Sao em ướt nhanh thế?” Anh cười thỏa mãn hỏi, trái hẳn với nụ cười ôn hòa trên môi anh, động tác dưới thân lại cầm thú không ai sánh bằng.

Ngụy Lật ghé tới liếm hôn yết hầu và từng tấc da thịt trên cổ anh, bên dưới vừa mềm mại ướt đẫm, lại vừa co rút kẹp lấy từng đường gân nổi cộm trên dương v*t nóng bỏng, như con mèo nhỏ ra sức lấy lòng anh, cầu được anh yêu thương. Sau khi kết thúc từng đợt ướt át, cô run rẩy xụi lơ trong lòng anh, khẽ giọng thở hổn hển nhận lấy từng nụ hôn.

Đêm nay là một đêm tình vui sướng tràn trề.

Phó Thời Cạnh tỉ mỉ sấy khô tóc cho cô rồi mới ôm người vào trong chăn, Ngụy Lật lại đá tung chăn ra, sáp tới dụi đầu vào lồng ngực anh.

“Anh Thời Cạnh ngủ ngon, ngủ ngon ơi là ngon nha…”