Lão Tử Không Phải Kẻ Ngốc

Chương 12: C12 Nhà giàu xổi

Trong nguyên tác đúng như Chu Tuyết Hoa nói, Diệp Phong làm kẻ bám đuôi đến cuối cùng lại không được gì cả.

Thậm chí còn liên lụy đến người thân và bạn bè bên cạnh.

Nhưng vốn dĩ cốt truyện gốc cũng là kiểu tiểu thuyết mì ăn liền mất não, giả chắc phải tắc máu não mười năm mới viết ra được cái đó.

Đương nhiên Diệp Phong sẽ không dẫm vào vết xe đổ của nguyên tác.

Anh muốn phản công, kéo nhân vật nam chính Lâm Dịch rớt xuống vực thẳm!

Ngày hôm sau.

Mẹ Chu Tuyết Hoa và cha Diệp Long Chu đi làm từ sáng sớm.

Tập đoàn Diệp thị có rất nhiều sản nghiệp nhưng phần lớn do cha xử lý, mặc dù Diệp Phong là thiếu tổng giám đốc nhưng cũng không khác gì một hòn đá, nơi nào cần thì đến chỗ đó.

Cũng không có công việc nhất định.


Dựa theo nhiệm vụ mà cha mẹ gửi gắm, việc gấp rút nhất của anh bây giờ là yêu đương với Cố Vân Tương.

Tới gần buổi trưa, bỗng nhiên Diệp Phong nhận được điện thoại của Bạch Kiến Hào - cha Bạch Tô Tô.

"Cậu Diệp, đang bận việc hả?"

Bạch Kiến Hào nhiệt tình hỏi thăm qua điện thoại.

"Không bận."

Diệp Phong trả lời đầy lạnh nhạt: "Ông chủ Bạch gọi điện đến có việc gì thì cứ nói đi."

Ông, ông chủ Bạch...

Một tiếng "ông chủ Bạch" này khiến cho trái tim Bạch Kiến Hào tan nát.

Trước đây khi cậu theo đuổi con gái tôi, cậu luôn gọi người ta là chú Bạch mà bây giờ cậu có mới nới cũ, bắt đầu gọi người ta là ông chủ Bạch rồi sao?

Đúng là cậu ấm nhà giàu lạnh lùng vô tình.

Dù sao Bạch Kiến Hào cũng không dám nổi giận với Diệp Phong giống như con gái mình, nên vẫn nhiệt tình nói chuyện:

"Cậu Diệp, là như này, mấy ngày nữa sẽ đến tiệc mừng thọ năm mươi của tôi, tôi coi bói nghe nói năm nay có kiếp số nên cần chuẩn bị tiệc mừng thọ sớm."

"Cậu Diệp, cậu xem hôm nào cậu sắp xếp thời gian đến xem như nể mặt tôi, mà chắc cậu và Tô Tô cũng có lời muốn nói."

Trong nguyên tác, tiệc mừng thọ của Bạch Kiến Hào cũng không báo trước, cũng càng không có coi bói linh tinh gì hết.

Mục đích ông ta làm như vậy chỉ có một, đó là không kịp chờ đợi nên muốn lôi kéo hai trăm triệu từ Diệp Phong ngay tại đó.


Nhất là bây giờ, Diệp Phong không tiếp tục si mê Bạch Tô Tô nữa.

Xem ra, lúc trước thay đổi cốt truyện thực sự sinh ra ảnh hưởng đối với nguyên tác.

Diệp Phong trả lời: "Lúc nào cũng có thời gian, khi nào ông chủ Bạch chuẩn bị tiệc mừng thọ?"

"Hay là đêm nay đi."

"Đêm nay? Được thôi."

"Vậy tôi chờ sự xuất hiện của cậu Diệp."

Bạch Kiến Hào ở đầu bên kia điện thoại mừng rỡ vô cùng, ông ta nói tiếp: "Cậu Diệp, hôm nay tôi cũng không có việc gì, sắp đến giờ cơm rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn trưa?"

Bạch Kiến Hào nhiệt tình hết mực, thật ra hành động này cũng bình thường. Trước đây, Bạch Kiến Hào rất vừa ý Diệp Phong, muốn gả con gái Bạch Tô Tô cho anh.

Nhưng sau này, khi Diệp Phong bị Lâm Dịch làm cho cửa nát nhà tan, lúc này Bạch Kiến Hào mới trở mặt, không nỡ cho Diệp Phong dù chỉ mấy trăm tệ.

Thậm chí, còn chế giễu Diệp Phong đủ kiểu, nói thẳng với Diệp Phong, mày là đồ bám đuôi, nếu không phải nhà họ Diệp mày có tiền thì sao tao phải cúi đầu trước loại công tử bột như mày?


Con gái tao và Lâm Dịch mới là một đôi trời sinh.

Con cóc ghẻ như mày làm như kiểu có thể ăn thịt thiên nga không bằng!

"Ha ha."

Nghĩ đến cốt truyện trong nguyên tác, khóe mắt Diệp Phong lóe lên một tia sáng sắc bén, anh đáp lời: "Ăn cơm thì không cần, nhưng ông yên tâm, tôi sẽ xuất hiện vào tiệc mừng thọ đêm nay."

"Được thôi, cậu Diệp."

Cúp điện thoại, Bạch Kiến Hào ở trong phòng làm việc có vẻ sầu khổ.

Nếu là trước đây, đừng nói để Diệp Phong ăn cơm với mình, mà cho dù nói cậu ta bóp chân cho mình cũng không có vấn đề gì.

Nguyên nhân của tất cả mọi chuyện là do đứa con gái không được tích sự gì của mình.

Nếu như Diệp Phong thật sự đã lạnh lòng, đừng nói nhà họ Bạch không trèo cao lên được nhà họ Diệp, mà ngay cả tình trạng kinh tế hiện nay của nhà họ Bạch cũng là một vấn đề.