“Đây là… người yêu của Tiếu tổng?” Trịnh Khắc Nam thận trọng hỏi, lúc trước giới truyền thông vồn vập đưa tin bàn luận thành tiêu điểm nên Trịnh Khắc Nam cũng có xem qua một chút, thế nên tự nhiên hắn biết về Diệp Mạc.
Tiếu Tẫn Nghiêm hừ lạnh một tiếng, chén rượu trong tay nhẹ nhàng chuyển động, như trào phúng lại như khinh thường “Trịnh tổng kể chuyện cười rồi, cậu ta hiện tại, chỉ là một trong những tình nhân của tôi mà thôi.”
Trịnh Khắc Nam bỗng nhiên tỉnh ngộ, cách đây không lâu đã có lời đồn đại Tiếu Tẫn Nghiêm và người thanh niên này chia tay, không nghĩ tới đúng là sự thật. Ánh mắt Trịnh Khắc Nam càng thêm lớn mật hừng hực nhìn về phía Diệp Mạc lúc này cúi thấp đầu mặt không hề có cảm xúc.
Ở trong vòng tròn của những người này, tình nhân là loại có thể tặng qua tặng lại lẫn nhau…
Diệp Mạc siết chặt nắm tay, mất một hồi lâu mới xoay người hướng về phía Trịnh Khắc Nam, mới vừa đi tới bên cạnh Trịnh Khắc Nam, Diệp Mạc còn chưa kịp ngồi xuống thì Trịnh Khắc Nam đột nhiên vươn một tay ra nắm lấy tay Diệp Mạc dùng lực kéo mạnh xuống khiến cả người Diệp Mạc thuận thế ngã vào trong lồng ngực Trịnh Khắc Nam, Diệp Mạc sợ hãi đến thấp giọng kêu lên một tiếng, vội vã từ trong lồng ngực Trịnh Khắc Nam giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng Trịnh Khắc Nam cố ý một tay đặt phía sau lưng Diệp Mạc không cho cậu đứng dậy.
Tầm mắt Trịnh Khắc Nam cố tình liếc nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm một chút, thấy Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn bình thản lạnh lùng uống rượu cùng Lâm Nhu Nhân bên cạnh cắn tai nói gì đó, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tiếu Tẫn Nghiêm thật sự không thèm để ý đến tên tình nhân này.
Trịnh Khắc Nam thiên tính cuồng dã, chuyện kinh doanh châu báu vô cùng thuận lợi tiền bạc như nước càng khiến cho Trịnh Khắc Nam coi trời bằng vung, ở cái thành phố này, ngoại trừ Tiếu Tẫn Nghiêm ra hắn căn bản không đem bất luận người nào để vào trong mắt, muốn thứ gì cũng có được dễ như trở bàn tay, đi uống rượu rất thoải mái, không bị gò bó trong bất cứ trường hợp nào, tự nhiên muốn làm cái gì thì làm cái đó.
“Trịnh tổng quá nóng ruột rồi.” Một người đàn ông nói đùa “Tiếu tổng chỉ là để cậu ta đến ngồi bên cạnh ngài, ngài có phải là đã hiểu sai gì rồi không.”
Trịnh Khắc Nam lúc này mới buông tay ra để Diệp Mạc từ trong lồng ngực mình ngồi trở lại trên ghế bên cạnh, áo sơmi trắng trên người Diệp Mạc bị Trịnh Khắc Nam vò có chút ngổn ngang, vì thế nên vừa ngồi xuống, Diệp Mạc theo bản năng chỉnh y phục trên người lại đàng hoàng, đầu hơi cúi thấp, bởi vì vừa nãy đột nhiên kinh hãi mà sắc mặt vẫn còn chút bối rối, con ngươi trong suốt của cậu tựa hồ lộ ra một chút oan ức, tư thế ngồi cũng trở nên dè chừng câu nệ, sức hấp dẫn của cậu trong mắt mấy gã đàn ông so với mấy nam nhân tiếp rượu quả thực vượt rất xa.
Trịnh Khắc Nam không thể dời nổi mắt, nam nhân trước mắt này tựa hồ trời sinh có sự tinh khiết mà nữ nhân thiếu hụt cùng với khí chất lành lạnh mà nam nhân thiếu hụt, một nam nhân như vậy thực sự hiếm thấy.
“Tiếu tổng thực sự là có phúc lớn, ngay cả cháu ngoại của Diệp Trọng Quang cũng có thể đem ra làm tình nhân. Diệp Trọng Quang nếu như biết được, nhất định có thể tức giận đến đội mồ sống lại đi.” Trịnh Khắc Nam không quên khen tặng nói.
Không có Diệp Trọng Quang bảo hộ, giờ khắc này Diệp Mạc tự nhiên trở thành một kẻ rất bình thường trong mắt tất cả mọi người.
Diệp Mạc vẫn khẽ cúi đầu khiến Tiếu Tẫn Nghiêm căn bản không thấy rõ được vẻ mặt Diệp Mạc, đặc biệt gọi cậu tới đây, Tiếu Tẫn Nghiêm chính là muốn nhìn thấy được vẻ mặt quẫn bách không đất dung thân không biết làm sao của Diệp Mạc, tựa hồ chỉ có như vậy, Tiếu Tẫn Nghiêm mới sẽ cảm thấy khoan khoái, phảng phất mới xóa bỏ được ảo giác nhìn thấy người yêu trên người nam nhân này.
“Không tính là phúc khí gì, chỉ là một công cụ làm ấm giường thôi.” Tiếu Tẫn Nghiêm dựa trên ghế ngồi, lười biếng tùy ý nói.
Những gã đàn ông đang ngồi ở đây đều là những hỗn thế lão đạo tinh ranh khôn khéo, tất cả mọi người trong lòng tự nhiên tám chín phần đều đã đoán được chuyện quan hệ yêu đương giữa Tiếu Tẫn Nghiêm và Diệp Mạc trước đây có thể chỉ là để đạt được mục đích gì đó không thể cho ai biết, toàn bộ tài sản của Diệp Trọng Quang đều bị Tiếu Tẫn Nghiêm thôn tính, đây chính là minh chứng tốt nhất, chỉ là không ai dám vạch trần ra mà thôi.
Nhìn cháu trai được sủng ái hết mực của lão đổng tập đoàn lớn còn suýt trở thành người kế thừa kết quả ở trong miệng Tiếu Tẫn Nghiêm trong miệng chỉ là một thứ làm ấm giường, lúc này Trịnh Khắc Nam gần như có thể kết luận, cho dù đêm nay hắn có ngủ với nam nhân này thì Tiếu Tẫn Nghiêm cũng sẽ chẳng chú ý đến.
Trịnh Khắc Nam chỉ thích nam sắc, đây là chuyện mà trong giới kinh doanh ai ai cũng đều biết, những người này càng rõ ràng, yêu cầu của Trịnh Khắc Nam đối với bạn tình rất cao.
“Trịnh tổng, ngài xem ngài làm người ta sợ rồi kìa.” Tiền tổng khẽ cười nói, dáng vẻ dè chừng câu nệ của Diệp Mạc thực sự khiến cho người khác không nhịn được muốn khiêu khích.
“Bảo bối, cùng anh uống hai ly nhé?” Trịnh Khắc Nam tự mình rót đầy rượu vào ly Diệp Mạc, cười cực kỳ thích thú, thân hình Diệp Mạc lại nhỏ gầy, ở trong mắt Trịnh Khắc Nam cậu giống như một con thú nhỏ bất lực.
Diệp Mạc ngẩng đầu lên, nhìn ly rượu trên bàn trước mắt, lạnh nhạt nói “Cảm ơn” Nói xong, bưng ly rượu lên, một hơi uống cạn sạch.
“Tốt! Diệp tiên sinh tửu lượng thật tốt” Trịnh Khắc Nam cao giọng nói, bất tri bất giác đã thay đổi cách xưng hồ, dường như nắm được cái gì đó mới mẻ, hai mắt tỏa sáng say mê nhìn chằm chằm Diệp Mạc, tay nhẹ nhàng vuốt ve eo Diệp Mạc.
Diệp Mạc vốn dĩ đã uống không ít rượu, đã sắp đến cực hạn rồi thế nên Diệp Mạc nhiều nhất chỉ có thể uống thêm một hai ly.
“Tình nhân của Tiếu tổng quả nhiên khác biệt, nam nhân chính là nam nhân, không có một chút dáng vẻ kệch cỡm nào cả” Trịnh Khắc Nam cười ha hả nói, theo đó nhanh chóng nâng mặt Diệp Mạc lên, ở trên gò má Diệp Mạc hôn một cái thật kêu, khiến cho Diệp Mạc giật mình cả kinh, còn chưa kịp phản ứng thì người kia cũng đã rời khỏi mặt cậu, ngoài trừ kinh hãi hiện ra ngoài mặt, thì chính là buồn nôn.
Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn thấy cảnh này, mi tâm hắn khẽ động đậy, dường như cố hết sức thu lại tầm mắt, nâng lên ly rượu đã được Lâm Nhu Nhân rót đầy uống một hơi cạn sạch, nhưng làm thế nào cũng không cảm nhận được vị rượu cay nồng. Nội tâm cứ tưởng đã lắng xuống nhưng lúc này đây tựa hồ lại trở nên xáo động.
Tính tình Trịnh Khắc Nam phóng khoáng, có thể nói bất kỳ đề tài mở rộng nào, thế nên lúc này Trịnh Khắc Nam nghĩ cái gì liền nói cái đó, ở trong mắt hắn, những nam nữ tiếp rượu này chỉ có giá trị khi ở trên giường, khi nói chuyện đương nhiên chẳng cấm kỵ cái gì.
“Chính là không biết có tư vị như thế nào” Trịnh Khắc Nam có thâm ý khác nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm cười cười, một tay đã ôm lấy eo Diệp Mạc.
“Trịnh tổng muốn biết thì cứ nếm thử” Tiếu Tẫn Nghiêm từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn không thay đổi, phi thường bình tĩnh nói, giống như Diệp Mạc với hắn là một người hoàn toàn xa lạ không có quan hệ gì. Có điều, chẳng phải vốn là như vậy sao.
“Vậy thì thật cảm tạ Tiếu tổng đã ban thưởng” Tâm trạng Trịnh Khắc Nam vô cùng phấn khởi, nâng lên một ly rượu cao hứng hướng về phía Tiếu Tẫn Nghiêm kính rượu.
Diệp Mạc giật mình nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, liền như vậy, chính cậu đã bị một câu nghe thật đơn giản của Tiếu Tẫn Nghiêm triệt để đánh rơi vào địa ngục không một lối thoát. Diệp Mạc lúc này tựa như bị chôn vùi trong tầng tầng lớp băng hàn, cậu đã sớm biết trước kết cục của bản thân khi đến đây, nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức duy trì nhịp tim trước khi nó suy kiệt mất, nhưng rốt cuộc hiện tại, tâm cậu vẫn toàn bộ hạ trầm, chìm xuống…