*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tốc độ ăn cơm của Cung Phàm quả thật làm người ta líu lưỡi, sau khi anh ăn xong, liền tựa vào trên ghế, nhìn Tỉnh Phi ở nơi đó gặm cà rốt. Tỉnh Phi ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Cung Phàm, luôn có cảm giác Cung Phàm thời điểm nhìn cậu ăn cà rốt, ánh mắt có chút là lạ.
Tỉnh Phi ăn xong cà rốt, xoa xoa chiếc bụng đã no căng, cầm bát đũa mang vào rửa sạch. Lúc đi ra liền thấy Cung Phàm đang ngồi vắt chéo chân đọc báo.
Cung Phàm nghe được tiếng vang, nhìn thấy Tỉnh Phi đi ra,“Đi thay quần áo, giữa trưa chúng ta đi ra ngoài ăn cơm.” thời điểm Cung Phàm ở trên lầu thay quần áo nghe được Cung mẫu đi ra ngoài chơi. Tỉnh Phi kinh ngạc nhìn Cung Phàm, Cung Phàm cũng đứng dậy đi thay giày, Tỉnh Phi lúc này mới chú ý tới, Cung Phàm ăn mặc đã hoàn tất, tư thế chuẩn bị đi ra ngoài.
Tỉnh Phi đầu óc có chút theo không kịp, không biết Cung Phàm vì sao lại muốn dẫn mình ra ngoài, hơn nữa đi ra ngoài ăn cơm trưa lúc này có phải là hơi sớm không, bọn họ cũng chỉ vừa mới ăn xong điểm tâm. Tỉnh Phi cũng không đặc biệt thích ra ngoài chơi, thế nhưng lời mời của Cung Phàm lại khiến cậu có chút hiếu kỳ. Đợi khi chạy lên lầu, Tỉnh Phi mặc một bộ quần áo thật nhã nhặn đi xuống, quần dài màu lam nhạt thoải mái, áo sơmi trắng, khiến nhìn vào thấy cậu hết sức hoạt bát và có tinh thần, không khó nhìn ra Tỉnh Phi là tỉ mỉ lựa chọn phối hợp.
Thời điểm Cung Phàm nhìn thấy Tỉnh Phi đi xuống, khóe miệng hơi hơi kéo lên, Tỉnh Phi đi đến bên cạnh anh, Cung Phàm nhặt chìa khóa xe trên mặt tủ giày, cất bước đi về phía trước, Cung Phàm thân cao chân dài, bước chân rộng, cước bộ ổn trọng, Tỉnh Phi đi phía sau anh, bước chân liền có chút dồn dập.
Tỉnh Phi không biết Land Rover, nhìn thấy xe cũng không có cảm tưởng gì. Trong một tháng này, Tỉnh Phi đã thấy rất nhiều chuyện, nếu so sánh với tiểu sơn thôn bị phong bế kia, thế giới bên ngoài trong mắt của người dân thôn, quả thực chính là Thiên Đường. Thế nhưng Tỉnh Phi đối với thế giới phồn hoa này không có hy vọng gì nhiều. Cậu rất thỏa mãn với sinh hoạt hiện nay, trong một tháng này, tầm nhìn của cậu được mở ra rất nhiều, thế nhưng vẫn luôn duy trì một trái tim đơn thuần.
Tỉnh Phi nghiêng đầu xem Cung Phàm, khi Cung Phàm lái xe, nét mặt thực chuyên chú, cơ hồ không nói chuyện. Tỉnh Phi vẫn nhìn hắn.
“Nhìn ca làm gì?” Xe chuyển một chút, hướng một con đường ít xe đi tới.
“Ca rất đẹp trai.” Tỉnh Phi thật tâm suy nghĩ, cảm thấy Cung Phàm lớn lên hết sức đẹp trai. Cung Phàm không nói chuyện. Một lát sau, xe dừng lại tại một khu Nông gia nhạc(*). Cung Phàm dẫn theo Tỉnh Phi đi vào bên trong khu du lịch, Tỉnh Phi theo sau anh, đột nhiên nghe thấy Cung Phàm ở phía trước nói,“Em cũng rất đẹp… rất dễ nhìn.”
(* Nông gia nhạc [农家乐] còn đọc là “Nông gia lạc”: cuộc sống nhà nông vui vẻ a.k.a nông trại vui vẻ =)))) đùa thôi…. Nông gia nhạc này theo mỗ Lạc hiểu chắc là một khu du lịch sinh thái mang phong cách nông thôn đó… hôm trước tình cờ tra lại từ điển nên quyết đinh giữ nguyên như trong QT cho nó hàm xúc)
Tỉnh Phi nghe được anh nói như vậy, tâm tình rất quái dị, không tức giận, có điểm cao hứng. Khu Nông gia nhạc này bên ngoài cổng giăng đèn kết hoa có treo thêm hai chùm pháo, bên cạnh là một cái hồ rộng lớn, trên mặt hồ có neo một chiếc thuyền, trên thuyền được trang trí mang không ít không khí vui mừng. Bên cạnh thuyền có một kiệu nhỏ.
“Ca?” Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm.
Cung Phàm dẫn cậu qua một bên, đưa tiền mừng, đi đến bên phía nhà trai,“Hôm nay đệ tử của ca kết hôn, mời ca đến uống rượu mừng.” Cung Phàm chỉ chỉ bức ảnh phía trước, Tỉnh Phi xem qua, hai người thực xứng đôi.
Cung Phàm cùng Tỉnh Phi hai người diện mạo đều rất xuất sắc, nhất là Cung Phàm, diện mạo anh lãng soái khí đưa tới rất nhiều ánh mắt nồng nhiệt của phái nữ. Tỉnh Phi cũng nhìn Cung Phàm, Cung Phàm diện mạo thiên về kiên cường, đem so sánh với đại đa số thanh niên hiện tại ít nhiều có một chút diện mạo âm nhu, khí tức nam nhân trên người Cung Phàm càng thêm cường liệt.
Thuyền trôi dần về phía bên kia bờ, mọi người đều đi đến bên hồ, nhìn chiếc thuyền kia, làm tốt chuẩn bị đợi tân nương tử lại đây.Tân lang đứng ở bên bờ, trên mặt cùng ánh mắt che giấu không được sự hưng phấn. Phù rể còn đang sắp xếp hồng bao, chuẩn bị dùng hồng bao để “mua chuộc” phù dâu. Cung Phàm lôi kéo Tỉnh Phi đứng phía sau đám người, châm một điếu thuốc, nhìn mấy người ồn ào đằng kia.
“Ca anh không vui sao?” Tỉnh Phi nhìn Cung Phàm, thời điểm nhìn đến điếu thuốc trên miệng Cung Phàm, Tỉnh Phi nhớ tới lần trước Cung Phàm phun khói thuốc vào mặt mình, có chút cảnh giác nhìn Cung Phàm.
Cung Phàm nhìn bộ dáng phòng bị của cậu, có chút buồn cười. Dùng ngón cái cùng ngón áp út gõ gõ hết tàn thuốc.“Không thích.” Cung Phàm nghiêng đầu,“Trẻ con đều rất thích đi, có muốn đi xem cô dâu?”
Tỉnh Phi bị anh trêu ghẹo, sắc mặt có chút hồng,“Không.. không cần đi.”
Tỉnh Phi trên mặt có chút thần sắc khing hoảng, Cung Phàm cũng cảm giác được, Tỉnh Phi cũng không phải không muốn đi, cậu chính là có chút sợ hãi, trong tiểu sơn thôn phong bế kia, trong hơn mười năm bị áp bức, bị khi dễ cùng khinh thường khiến nội tâm cậu có chút tự ti, dẫn đến tính cách cậu hết sức mẫn cảm cùng nhát gan.
“Không đi liền ở nơi này chơi, tiểu thân thể vừa đi đến đám đông, liền bị chen cho không thấy người.”
“Ca.” Tỉnh Phi mang theo giọng mũi, mềm nhũn, mang theo ủy khuất, thầm oán Cung Phàm.
“A, tiểu tinh nghịch tính tình thật lớn, còn không cho ca nói ra sự thật.” Cung Phàm xoa xoa tóc trên đỉnh đầu Tỉnh Phi, Tỉnh Phi tóc mềm mềm, lại mượt mà, hơn nữa tính cách cũng nhu thuận, thật chọc người yêu thích.
Tỉnh Phi dẩu dẩu miệng,“Nào có không cho ca nói chứ, ca cũng đã nói được hai câu.”
Cung Phàm đang chuẩn bị dẫn cậu lên phía trước, đám người liền phát ra âm thanh ồn ào, thì ra thuyền nhỏ cũng chỉ còn cách trên bờ có năm mét nữa. Tân nương tử ngồi ở giữa thuyền, phía trước có năm phù dâu đang đứng.
Kiệu phu nâng cỗ kiệu đi đến bên bờ, phù dâu cười cười tiến lên “Chúng ta còn chưa đồng ý, đã muốn đi tiếp tân nương. Không dễ dàng như vậy nha.”
Tân lang cùng phù rể đã sớm chuẩn bị tốt. Hai bên anh đến tôi qua, rốt cuộc cũng đạt được mục đích. Tân lang như nguyện được cho phép đón tân nương.
Tân nương cần đi đổi trang phục, tân lang dẫn theo khách mời đi xuống khu du lịch sắp xếp chỗ ngồi chính thức uống rượu mừng.
Cung Phàm được tân lang yêu cầu ngồi tại hồng bàn(*). Đám cưới cũng có đến sáu mươi bàn, hồng bàn nhưng lại chỉ có ba chiếc, đều là để an bài cho trưởng bối cùng người thân trong nhà ngồi, Cung Phàm ngồi ở chỗ kia có điểm không thích hợp. Thế nhưng tân lang nhất định muốn Cung Phàm ngồi tại đó.
(*hồng bàn: bàn trải khăn đỏ)
“Đại ca! Anh nhất định phải ngồi ở chỗ này! Trong công ty, tuy rằng mọi người đều gọi anh là Diêm Vương, thế nhưng chúng em biết anh nghiêm khắc như vậy là vì muốn tốt cho chúng em. Mỗi lần đều toàn tâm toàn ý chỉ bảo kỹ năng cho chúng em, chúng em học được bản lĩnh, có thể đi ra ngoài tìm được công việc, cưới được vợ đẹp, đều là anh đem hết toàn lực chỉ bảo chúng em. Không nói anh giống như cha mẹ tái thế, nhưng cũng là ân trọng như núi.” Tân lang đỏ hốc mắt. Nhớ rõ khi đó bị phân đến bên trong đội ngũ đặc huấn của Cung Phàm, hắn còn thực khó chịu, tính toán không muốn tập luyện, kết quả được lão tổng tự mình chỉ bảo. Ở trong lòng hắn, lão tổng chính là giống mấy ông già đầu hói bụng bia chuyên ngồi một chỗ, kết quả nhìn đến lão tổng thân hình cao lớn, tuổi trẻ đẹp trai, một thân cơ bắp đúng là bị dọa đến. Tự than thở một câu, quả nhiên chính mình kiến thức nông cạn.
Hôn lễ hôm nay rất nhiều đệ tử trong công ty đều đến đây, đại đa số đều nhận thức Cung Phàm, không biết thì cũng là từng nghe ngóng qua danh tiếng cùng sự tích của Cung Phàm. Đối Cung Phàm đều rất bội phục. Tân lang vừa nói xong, đám tiểu đệ tử kia liền ồn ào, Cung Phàm đành phải mang theo Tỉnh Phi ngồi xuống.
“Ca, mĩ thiếu niên này là ai vậy?” Tân lang nhìn Cung Phàm.
“Em tôi.” Tỉnh Phi bình thường thân thể đều nấp phía sau Cung Phàm, không khí náo nhiệt như vậy, bị người khác chú ý đến khiến cậu có điểm không quen, trong nội tâm có chút kháng cự. Tuy lời nói là không mang theo ác ý, cậu thầm nghĩ trò chuyện một phen, thế nhưng Tỉnh Phi vẫn hơi xa cách.
Tân lang nhìn Tỉnh Phi,“Em trai! Anh kính em một ly!”
Bị người khác nhìn chăm chú vào như vậy, tân lang một câu lại đưa tới càng nhiều người chú ý, Tỉnh Phi sắc mặt có chút trắng bệch, tay cũng có chút run run, rượu trong chén có chút sóng sánh. Tỉnh Phi hít sâu một hơi, không làm cho bản thân biểu hiện ra luống cuống, đang chuẩn bị một ngụm uống hết, chén rượu liền bị một bàn tay lấy đi.
“Em ấy không uống được, tôi uống thay em ấy.” Cung Phàm một ngụm uống hết ly rượu đế. Đám người phát ra âm thanh nháo nhào. Cung Phàm uống hết một chén đầu tiên, liên tiếp có người chạy tới kính rượu, lập tức, Cung Phàm độ chú ý so tân lang còn lớn hơn, may mắn tân lang cũng không so đo. Tỉnh Phi uống nước trái cây mà Cung Phàm đưa cho cậu, nhìn Cung Phàm ai đến cũng không cự tuyệt, một ly lại một ly rượu đế. Tỉnh Phi trợn mắt há mồm, muốn nhắc Cung Phàm đừng uống nữa, lại sợ ảnh hưởng đến quan hệ đồng nghiệp của anh. Chỉ có thể ngồi ở bên cạnh lo lo lắng lắng.
Cung Phàm uống mấy chục chén, cũng không thấy men say, chỉ là ánh mắt có chút đỏ.
“Ca?” Tỉnh Phi kéo kéo cánh tay Cung Phàm. Cung Phàm uống xong chén rượu trong tay, quay đầu lại nhìn Tỉnh Phi.“Ca, đừng uống nữa.” Tỉnh Phi cảm giác Cung Phàm ánh mắt đỏ lên có chút dọa người.
Cung Phàm gắp một miếng thịt cua cho Tỉnh Phi,“Hôm nay mọi người vui vẻ, cái đám đệ tử thỏ đế kia hợp lực chuốc rượu ca, ca uống nhiều mấy chén không có việc gì, đợi trở lại sân huấn luyện, xách một đám ra giáo huấn.”
“Ha ha..!” Tỉnh Phi cười rộ lên, nghĩ sinh hoạt trong công ty hẳn là rất thú vị. Cung Phàm vừa nói, đám người ồn áo kia cũng không nghe được, thế nhưng tất cả đều nhất thời rùng mình một cái.
Có người kính rượu, Cung Phàm tuyệt không ngại, ai mời cũng không từ chối, một ly lại một ly, đám người kia một bên khoe khoang tửu lượng, một bên đến kính rượu. Rốt cuộc đều kính xong một vòng, mà đám người này cũng rốt cuộc ý thức được, không thể quá mức chọc lửa, đội trưởng hiện tại chịu đựng bọn họ, đến sân huấn luyện liền không cần nhẫn. Trong lúc nhất thời, cả đám đều tìm lý do bỏ chạy.
Cung Phàm tựa lưng vào ghế ngồi, tư thế ngồi nghiêm cẩn lúc đầu cũng trở nên có chút tùy tính, vắt chân bắt chéo, một cánh tay khoát lên trên thắt lưng Tỉnh Phi. Mọi người xem thấy cũng không cảm giác kỳ quái. Ngược lại cảm thấy hết sức thuận mắt.
Tỉnh Phi uống ba ly đồ uống. Trên bàn cua còn chưa động. Cung Phàm bàn tay chạm vào eo của cậu, nóng nóng, nóng đến mứcTỉnh Phi không dám cử động, cúi đầu gẩy gẩy miếng thịt cua trong bát.
Tỉnh Phi lắc đầu, ngón tay vô tình mơn trớn một chút bàn tay Cung Phàm đang dán trên thắt lưng của cậu, bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên xấu hổ, động tác kia thật giống như là đang đáp lại thái độ của Cung Phàm.
Cung Phàm nhìn bàn tay chính mình đang đặt ở trên thắt lưng Tỉnh Phi, một bàn tay đã có thể đem bụng Tỉnh Phi che mất một nửa. Bị Cung Phàm lặng yên không một tiếng động khép lại bàn tay bóp chặt bụng cậu. Tỉnh Phi lập tức cả kinh không gắp được miếng cua, từ trong chiếc đũa rơi xuống, tại trên bàn lăn nửa vòng, mọi người đều nhìn qua. Cung Phàm ánh mắt giơ lên, ở trên bàn nhìn qua một vòng.
“Không thích ăn cứ nói, ca không ngại.” Hắn dùng chiếc đũa giúp Tỉnh Phi gắp bông hoa hồng được cắt tỉa bằng cà rốt, đưa cho Tỉnh Phi.
Tỉnh Phi bị đại chưởng thò đến trên bụng niết một chút. Tỉnh Phi vội vàng tiếp nhận bông hoa hồng cà rốt kia.
Cung Phàm ăn một miếng hải sâm, quay đầu lại nhìn đến Tỉnh Phi ánh mắt hồng hồng,“Em không uống rượu ánh mắt sao lại đỏ như vậy.”
Tỉnh Phi u oán nhìn Cung Phàm, không xác định được rốt cuộc anh có say hay không, không có say vì sao lại dùng khí lực lớn như vậy để đi nắn bóp người khác chứ?
“Ánh mắt đỏ sao. Ca quên, con thỏ tức giận cũng sẽ cắn người.” Cung Phàm xoa xoa Tỉnh Phi bụng.
Tỉnh Phi mặt cũng đỏ, lỗ tai cũng đỏ rực, so với cà rốt trong tay còn đỏ hơn, liền kéo tay Cung Phàm ra, thế nhưng hoàn toàn kéo bất động. Cuối cùng Tỉnh Phi dứt khoát mặc kệ anh, cúi đầu ăn cơm.
Nhu(**) đi nhu đi, cũng không đau! Tỉnh Phi bĩu môi, vừa nhấc đầu liền nhìn đến tiểu hài tử đối diện cầm trong tay ba xâu cá viên, Tỉnh Phi lại xem xem miếng cà rốt khắc hoa trong tay chính mình. Hận không thể tìm đến một cái lỗ.
(**nhu: nắn, bóp, sờ – có một vài chỗ mỗ Lạc cảm thấy để nguyên phiên âm tiếng hán cũng rất dễ thương nên không edit lại ^^ sẽ chú thích đầy đủ nên các nàng cứ yên tâm sẽ hiểu hết)