Lão Gia Luyện Công Ký

Chương 9

“Chờ chút đã!” Tiểu Bính Tử bỗng nhiên cầm ra một bức thư gọi to, “Đây không phải nợ cũ, là Ngũ chủ tử … Ngũ chủ tử trong lúc chúng ta đi Bắc Đông Quan thì rước lấy!”

Sĩ Thần thăm dò nhìn thoáng qua: “Hai ngày trước Tuệ Linh sư thái của phái Nga Mi tới đây bái phỏng Nhị chủ tử, Lão Ngũ coi trọng tiểu ni cô mà người ta mang theo cùng, cuống phiến đem người ta nhốt trong phòng nửa ngày.” Cũng may đợt này không nói là cường thưởng, dù sao tiểu ni cô người ta ở trong thư phòng cùng Ngũ chủ tử cười đến vui vẻ.

Tần Chính thiếu chút nữa không còn hơi để thở: “Ni cô y cũng không tha?”

Sĩ Thần nháy mắt mấy cái, “Dù có mang danh tu hành thì cũng lớn lên kiều diễm không gì sánh được.” Nhìn sắc mặt Quần Ngạo tối đen, nói. “Thế nhưng Nhị chủ tử đã trừng phạt y rồi, lúc này còn đang trong từ đường luyện Nhị Chỉ Thiện, không biết mông đã nát hay chưa.”

Kỳ Nhi lạnh lùng nói, “Chết cũng không hối cải!” Mỗi lần phạt y, y chỉ bật người thu thập tốt mấy bức họa của mình xong liền thống thống khoái khoái đi nhận phạt, nhưng tới ngày hôm sau lại tái phạm.

“Ta thật rất bội phục y.” A Kiệt nói lời từ đáy lòng. “Trên trời dưới đất, rốt cục con nhà ai mà y không dám trêu chọc hay không, y lớn tới thế mà còn không biết từ chết viết thế nào hả?”

Từ quân vương triều thần, cho tới danh môn võ lâm, trong miệng Triệu Duy Nhất y bất quá chỉ là ‘Uy, người đó!’. Đến tột cùng là y ỷ vào cái gì?

[Lão gia, ngươi xem….] Môi của Tiểu Lâm mới vừa động, bỗng nhiên đứng hình.

“Tần Chính, ngươi làm gì?” Kỳ Nhi gầm nhẹ.

Sáu người kinh hãi, tuy nói trách bọn họ không có phòng bị, nhưng Tần Chính có thể ngay trước mắt họ trong tíc tắc có thể cùng lúc điểm huyệt đạo của sáu người, là tuyệt không khả năng.

“Đại ca, nội lực của ngươi …” Người đang khiếp sợ nhất chính là A Kiệt, ba tháng trước y còn cùng Tần Chính giao thủ, khi đó Lão gia tuyệt không có nội lực đủ để phát động Ưng Chuẩn Chỉ Công như hôm nay.

Tiểu Bính Tử thở dài, ít nhiều nhờ có Ngũ chủ tử, nội lực Lão gia mới có thể tăng mạnh như vậy.

“Phu nhân của ta, xin lỗi, lão gia ta không nhịn được nữa rồi!”

“Ngươi, ngươi làm cái gì …” Cả gương mặt bị hắn ôm lấy, Kỳ Nhi kinh khủng nhìn cái miệng của hắn tiến đến gần.

Hôn hôn người này, hôn hôn người kia, hôn hôn người nọ … Tần lão gia cứ như thế đem miệng của sáu vị phu nhân mình lần lượt hôn qua. Nghẹn suốt một tháng, hắn nếu không nếm chút ngọt thì sẽ nghẹn chết mất. Nếu cả bọn đều ở đây, sao không hôn cùng một lúc luôn.

Haha, trong cùng một lúc hưởng được sáu vị ngọt khác nhau, thật là hăng hái mà. Đáng tiếc, còn thiếu một vị.

“Tần Chính, Ngụy Vô Song, ngươi mụ nội nó muốn chết!” A Kiệt bạo rống.

Hàm răng của Quần Ngạo cắn chặt lại, lần này y không có cản lại thô ngôn của A Kiệt. “Quả thực là muốn tìm chết!”

“Hắn nhất định là điên rồi …” Sĩ Thần chỉ cảm thấy môi mình nóng bừng cả lên, nhìn một chút, ngay cả Tứ chủ tử luôn luôn ngông cuồng kia cũng đỏ mặt rồi.

[Ta ghét Lão gia … Ô …] Tiểu Lâm cũng xấu hổ muốn chết.

Lại nhìn Vân Phi, quả là người bình thản nhất. “Chờ huyệt đạo được giải, ngươi nghĩ ta không đuổi kịp ngươi sao?”

Mặc dù là phu thê, mặc dù hắn thê thiếp thành đàn, nhưng từ khi bước vào Tần phủ thì chưa từng trước mặt người khác làm cái trò này … Nói chung, công nhiên hưởng tề nhân chi phúc, nhất định là chán sống!

“Chỉ lần này, một lần thôi!” Tần Chính cúi đầu khom lưng mà nói. “Kỳ Nhi, Quần Ngạo, chiếu cố quý phủ cho tốt, Vân Phi, Sỹ Thần, nhớ đừng đánh nhau. Tiểu Lâm, trời lạnh nhớ mặc thêm quần áo ấm. A Kiệt, đừng để chuyện Nam Cung Môn khiến ngươi mệt mỏi. Còn nữa, các ngươi canh chừng Duy Nhất, trong khoảng thời gian này đừng để cho bất kỳ ai tiếp cận y …”

Cái dạng nói này, chẳng khác gì di ngôn.

Bọn họ đều rõ ràng dụng ý của Tần Chính, những phiền phức này, Tần Chính không cho phép bất kỳ ai trong số họ nhúng tay vào, hắn muốn một mình ứng đối.

Đương nhiên, dù sao cũng là lão bà của hắn, cũng chỉ có thể do hắn quản.

“Tần Chính, ngươi mau trở về, trở về a —-“

******************

Lại qua thêm một tháng, Tần lão gia sống sót trở về. Tất nhiên là phải sống, bằng không hôm nay cả thiên hạ này sẽ trở thành lò sát sinh của Thất vị tổ tông.

“Lão gia, lão gia, ngươi đang làm gì vậy?” Ngũ chủ tử một mình mặc trung y phe phẩy cây quạt đi tới người đang ngồi nhắm mắt kia. “Trễ vậy rồi, nên nghỉ thôi.”

Nghe nói gần đây khi Lão gia tới chỗ các vị phu nhân mình nghỉ ngơi, hơn phân nửa thời gian đều là tập võ, khiến Đại chủ tử sợ tới mức phải gọi tiểu Lão Lục tùy thân hầu hạ, thời khắc khám và chữa bệnh cho hắn, xem thử có phải khi hắn ra cửa bị đụng trúng đầu ở đâu rồi hay không.

Cũng không phải là đầu bị đụng hư, kỳ thực Tần lão gia là sâu sắc nhận thức được rằng, nếu như hắn không khôi phục công lực ngày xưa, sợ rằng chưa chờ tới lúc kẻ địch bên ngoài kéo tới giết, thì trước tiên hắn đã bị phu nhân mình giết chết rồi.

“Chờ chút đã.” Tần Chính mắt cũng không mở ra, khí lực trong cơ thể xông ra khiến cho hắn đầu đầy mồ hôi.

“Nga, vậy ta ngủ trước.” Duy Nhất giúp Lão gia lau mồ hôi, sau đó xoay người cởi quần áo. Hôm nay mệt thảm rồi, mấy ngày trước bị Bạch Vân Phi bắt buộc phải tập luyện khinh công, nói là phải luyện tới mức sau này không ai có thể rượt bắt kịp, cũng để cho Lão gia sống lâu hơn mấy ngày. Nói cái kiểu đó là sao hả, làm như y là tai họa không bằng.

Nghe tiếng cởi quần áo, Tần Chính nhịn không được hé một bên mắt. “Cứ thế mà ngủ, tắm rửa chưa đó?” Hít sâu một ngụm, có thể ngửi thấy được mùi xà bông thơm, trong lòng không khỏi xao động.

“Tắm rồi tắm rồi.” Duy Nhất tháo giầy leo lên giường.

Tần Chính lại nhìn thoáng qua, “Sao cả quần lót cũng cởi rồi?” Hắn tức giận mắng, biết rõ hắn đang luyện công, nhưng còn mê hoặc hắn như vậy.

“Mới nãy đụng vào bồn nước, ướt rồi, lười thay …” Nói xong lập tức ngáp dài.

Nhìn y lại bước xuống giường, một cặp mông săn chắc tròn trịa không ngừng lung lay trước mắt mình, Tần Chính cảm thấy sắp tẩu hỏa nhập ma luôn rồi. Không được, không được, quan khẩu này hắn không thể không qua.

Duy Nhất kéo cái áo ngủ bằng gấm, đem chăn đặt giữa hai chân, trước khi nhắm mắt hỏi lại lần cuối: “Lão gia, ngươi thật muốn muốn luyện tiếp à?” Chỉ hỏi thế thôi, chứ không có thâm ý gì hết.

Nhưng cái vẻ mặt ngây thơ đó, còn có cái chân trần không ngừng nhích tới nhích lui, quả thực khiến người ta bốc hỏa. Tiểu Hầu gia chưa bao giờ biết bản thân gây tai họa cho người khác khiến họ thảm ra sao, ngay cả trên giường cũng gây họa.

“Ta, muốn, luyện, công!” Tần Chính thấy khí sắp tan, nhanh chóng trầm đan điền. Nói hay nhỉ, hắn lúc này mà còn phải luyện công, là ai làm hại a?

“Được được, ngươi luyện đi, ngươi luyện đi …” Duy Nhất phất tay, quay người đi, rất nhanh liền vang lên tiếng hít thở đều đều.

Còn Tần Chính nhìn cái mông trắng nửa lộ ra ngoài kia, thường thường còn lắc lắc mấy cái, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, không thể tiếp tục ngưng tụ tâm thần …

Không chuyên tâm luyện công lập tức lọt vào báo ứng, ngực từng đợt đau đớn, được, khổ luyện nửa tháng qua đi tong rồi, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Duy Nhất ngủ cũng không sâu, vừa nghe động tĩnh liền từ trên giường nhảy dựng lên, “Lão gia!” Thấy khóe môi hắn có vết máu, tức giận đến mắng to. “Ngươi là muốn thành võ trạng nguyên lưu danh muôn đời sao? Ai bắt ngươi đi luyện cái công phu quỷ quái này hả? Phế rồi thì cứ phế đi, phô trương thế làm gì? Ta đường đường Tịnh Khang hầu, ngày sau chẳng lẽ không bảo hộ được ngươi?”

Hừ, còn bảo hắn phô trương, còn bảo muốn bảo hộ hắn, người hại hắn thành dạng vậy đến tột cùng là ai hả?

“Đúng, ta bị phế, đúng, ta đang phô trương.” Tần Chính nhe răng cười, đứng dậy. “Là Lão gia ta sai, cô phụ ánh trăng đáng bị sét đánh.”

“Ánh trăng?” Duy Nhất nghe chưa ra được ý của hắn, một luồn xoáy mạnh, cả người đã bị đặt ngay khung cửa sổ. Nhìn chằm chằm trăng tròn sáng rực ngoài cửa sổ, cảm giác được ngón tay đang len lỏi phía dưới chân, Duy Nhất kinh hô, “Đừng, Lão gia! Đóng cửa sổ lại đi, ta lên giường, đi … A!”

Tần Chính đưa tay lau vết máu ngay miệng, ngón tay chẳng biết bao thuở đã dính nhuận cao (ak KY), chậm rãi mở hai cánh mông tiến vào trong.

“Không được, Lão gia … ân … ta sai rồi, ta không nên nói ngươi bị phế, ta không nên nói ngươi phô trương … A …” Duy Nhất quyết định không muốn nằm ở khung cửa sổ tiến hành ân ái, nhưng lúc này nhận ra sai lầm cũng đã quá muộn rồi.

“A —-” Khi vật thô lớn kia tiến mạnh vào trong cơ thể, Duy Nhất biết ‘Thiên tinh tán tẫn bất hồi lai’ của Lão Lục đã chính thức mất đi hiệu lực.

Tần Chính nâng một chân của y lên cao, đầu tiên là thong thả thâm trầm tiến vào rút ra, đợt khi nơi đó thông suốt rồi mới bắt đầu động mạnh, vừa vào lập tức tiến sâu, không gì cản trở.

Duy Nhất không chịu nổi, lập tức nằm dài ngay khung cửa sổ: “Chậm chút đã … Nhẹ … Đừng … Sâu quá … a ….”

Mắt thấy nửa thân thể của y chuẩn bị rớt ra bên ngoài, Tần Chính nhanh chóng kéo y vào, nắm chặt thắt lưng y, cùng y mạnh mẽ kề sát chặt nhau, cười nói: “Không phải nói ta đã bị phế?”

“Không không … A … Lão gia ta sai rồi, ta sai rồi không được sao …” Theo sự chuyển động mạnh mẽ của hắn, Duy Nhất cảm thấy ở chỗ nào đó vừa tê dại vừa đau, nhưng đồng thời cảm giác vui sướng cũng dồn dập kéo tới, hai tay nắm chặt khung cửa, hơi thở cũng yếu đi.

Tần Chính kéo y vào trong cái ôm chặt, đưa mặt kề sát đầu vai y, không ngừng dùng môi hôn lên gáy cùng sau tai, “Duy Nhất, mấy ngày nữa ta và ngươi quay về Hầu phủ, cùng thăm nhạc phụ đại nhân chịu không?”

Người phía sau tựa như một thiết bản nóng rực, Duy Nhất cảm thấy sắp bị nướng chín, nhưng thế nào cũng không tránh thoát được cánh tay thiết chẳng khác gì gông cùm xiềng xiếc của hắn, chỉ có thể lung tung gật đầu, vừa lay động thắt lưng đón nhận đưa đẩy của hắn. Vòng eo mềm dẻo bị ép như cung, rõ ràng sợ hãi cảm giác thất hồn này, nhưng lại nhịn không được đi cầu xin hắn ban cho sự tiêu hồn đó.

“Lão gia … Vô Song ca … A —-” Đỉnh đầu cực đại đánh trúng chỗ sâu, khiến y kêu cũng không nổi.

Tần Chính rốt cục buông người trong lòng, lui ra sau nửa bước, hai tay mở rộng hai mông y ra, sau đó là một trận trừu tống vong tình. Cảm giác cơ thể dưới tay mình rung động vài cái, Tần Chính biết y đã tới, nên mới đem phân thân to lớn của mình rút ra, thắt lưng bỗng hướng giữa hai cánh mông, phát tiết ra giữa hai chân y. Mấy ngày qua Duy Nhất mệt mỏi lắm rồi, nếu còn bắn bên trong sợ y chịu không nổi.

Thấy dáng dấp tê liệt của y, Tần Chính đem cơ thể đầy mồ hôi mềm nhũn kia ôm vào trong ngực, cứ đứng ngay khung cửa sổ dựa vào nhau không ngừng thở dốc, tạm thời không muốn hoạt động.

Nghỉ ngơi một hồi, Duy Nhất mới lo lắng tỉnh táo lại,”Đa ta gửi tới rất nhiều thư, đều bảo ta không nên quay về kinh thành … Kêu ta không nên tới thăm ông. Ông nói triều đình đang trong thời buổi rối loạn, không muốn ta bị cuốn vào trong đó …” Lại cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng đang cọ cọ dưới chân mình, Duy Nhất tức giận nói. “Lão gia, đừng nháo! Nghe ta nói hết đã!”

“Ta đang nghe đây!” Tần Chính ngay cổ của y nhẹ nhàng cắn một cái, tạo ra vết hồng ấn. “Ngươi nói đi!”

“Ta nghĩ kỹ rồi, ta muốn tiếp nhận binh quyền trong tay đa đa, tuyệt không muốn để người ta chiếm lấy.” Triệu tiểu Hầu gia, Tần ngũ chủ tử, lại làm ra cái bộ dáng hy sinh vì nghĩa, phát thệ: “Chỉ cần có được binh quyền, ta có thể bảo hộ được Lão gia, có thể bảo hộ Tần phủ … ” Ân? Sao, sao lại mềm đi rồi? Dược của Lão Lục chưa hết hiệu lực a?

Cái vật cứng rắn ngay giữa đùi y tựa như mất đi chút uy thế rồi.

“Duy Nhất, bảo bối, chúng ta đừng chơi trò đó nữa, được không?” Tần Chính thầm nghĩ muốn đập đầu Ngũ phu nhân mình, tha mạng a tổ tông. Lão gia ta mặc dù là thần, thì thiên quân vạn mã hắn cũng không cứu được!

Dựa vào những ‘việc thiện’ mà tiểu Hầu gia làm ra, nếu y đi làm thống suất tam quân, chắc toàn quân bị diệt quá!

“Ôi chao! Ngươi đè chết ta rồi!”

Suy nghĩ một hồi, nhịn lại nhẫn, cuối cùng Tần Chính ôm lấy Ngũ phu nhân ném lên giường, lần lượt ngồi lên ghế khoanh hai chân.

“Lão gia, ngươi lại muốn luyện công?” Duy Nhất vừa xấu hổ vừa giận, khó có thể tin, hắn tiến vào đã hơn phân nửa giờ lại rút ra.

Thật đáng lo, dù cho Ngụy Vô Song võ công đỉnh tái xuất, cũng không đủ cho Ngũ chủ tử dùng.

Trên trời dưới đất, rốt cục có con nhà ai mà y không dám trêu chọc hay không, lớn tới thế mà còn không biết từ chết viết thế nào.

Từ quân vương triều thần, cho tới danh môn võ lâm, trong miệng Triệu Duy Nhất y bất quá chỉ là ‘Uy, người đó!’.

Đến tột cùng là y ỷ vào cái gì?

Trước kia y chính là dựa vào y là Triệu tiểu Hầu gia, hôm nay y dựa vào y là Tần ngũ chủ tử. Dưỡng bất giáo, phụ chi quá, giáo bất nghiêm, phu chi nọa (1: Nuôi mà không dạy là lỗi của người cha. Dạy mà không nghiêm, là do sự biếng nhác của người chồng) Từ nhỏ không dạy dỗ tốt, lớn lên rồi càng thêm dung túng, nên mới thành ra người hại nước hại dân thế này! Khoan đã, cái tên tai họa này, để bản thân hắn chịu là đủ rồi!