Lão Gia Luyện Công Ký

Chương 6

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Năm xưa, Ngụy Vô Song dẫn toàn bộ cao thủ võ lâm vùng Trung Nguyên đến Nam Lương, toàn bộ bị hạ diệt. Tuy nói ẩn tình trong đó không như ngoại giới đồn đãi, nhưng bất luận làm sao, từ nay về sau “Ngụy vương thế tử” mang tội theo địch bán nước, nhận án cực hình, triều đình không lưu giữ họ Ngụy nữa, cũng không lưu giữ người tên Ngụy Vô Song.

Mặc dù bọn Kỳ Nhi đã cố gắng hết sức giấu diếm thân phận của hắn, nhưng sau khi bị Quần Ngạo bắt phải ngồi lên vị trí võ lâm minh chủ, bỗng nhiên xuất hiện một Tần lão gia xuất thế ngang trời đã khiến hắn phải nhận biết bao nhiêu sự đánh giá từ bao người về thân phận thật sự của hắn.

Ngày hôm đó, lại có 3 con ruồi xông vào Tần phủ lỡ chẳng may đụng trúng đao của Sĩ Thần. Sau khi Tứ chủ tử giải quyết xong, bọn tiểu tư nhanh chóng 3 chân 4 căng khiêng ba tên đó đi ra ngoài, trên đường ngang qua Dược Lâu vừa vặn bị Tâm Như nhìn thấy.

“Chờ chút đã.” Tâm Như gọi bọn tiểu tư lại, hỏi xong liền phất tay đi. “Đi đi.” Tứ chủ tử quả là nhân từ, chỉ là phế đi võ công của chúng. “Nhanh lên, đừng để Lục chủ tử thấy … “Chủ tử? Ngươi tỉnh rồi?”

Tiểu Lâm duỗi người đi tới, vừa đi vừa ngáp. Y đâu phải là tỉnh, nguyên cả đêm phải coi Tần Chính luyện công ngay cả mắt cũng không khép qua.

“Bọn họ là …” Thấy người, Tiểu Lâm thối lui phía sau Tâm Như.

Tâm Như sau mấy câu tường thuật rõ mọi chuyện, lập tức nói: “Chủ tử, không được đâu. Đây là người mà Tứ chủ tử bắt, ngài không thể nhẹ dạ.”

[Thế nhưng …] Tiểu Lâm thấy ba người kia cả miệng đầy máu như muốn nứt ra luôn, liên tục vuốt tóc, nắn nắn ngón tay, trong ánh mắt trắng đen rõ ràng kia mang theo chút nài nỉ. [Bọn họ thật đáng thương …]

“Bọn họ toàn là những người muốn mưu hại Lão gia.” Tâm Như dịu dàng dỗ. “Không thể nhân từ nương tay với bọn người này, bằng không mối họa vô cùng.”

[Ta sẽ không …] Tiểu Lâm nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo nha đầu, tựa như một đứa nhỏ đòi ăn thảo đường. [Ta chỉ cầm máu cho họ thôi …]

Tâm Như thở dài lắc đầu: “Chỉ là cầm máu?”

[Ân!]

Nhưng mà, 10 ngày sau khi ba tên kia tay chân lành lặn một lần nữa xuất hiện ngay trước tiền đình Tần phủ, có thể thấy rõ Lục chủ tử không chỉ có cầm máu cho họ thôi đâu.

“Người đó chính là Tần Chính … À, Tần lão gia?” Ba người kia vừa nãy có nghe thấy người gọi hắn là Lão gia.

Nam tử đang ngồi trên bàn xếp bằng, tóc tán loạn, không thể thấy rõ dáng dấp của hắn. Nhưng khi tới gần nhìn, thì ba người kia đều ngạc nhiên không ngớt. Vốn tưởng rằng ‘Lão gia’ là một người cũng phải trên dưới 40, nhưng người này lại cực kỳ tuổi trẻ. Không chỉ tuổi trẻ, dáng vẻ càng phượng biểu long tư, cực kỳ lỗi lạc.

Lúc này Tần Chính đang bị Tiểu Lâm bắt cởi sạch phần thân trên, trước ngực phía sau trát đầy ngân châm, thẳng vào các huyệt đạo của hắn, khiến hắn không thể không ở đây nghiêm túc tu luyện nội công tâm pháp. Kỳ Nhi nếu sớm biết Lục chử tử lợi hại như vậy, đã sớm ném hắn vào trong Dược Lâu rồi.

“Ngươi là người phương nào?” Đôi môi mỏng mở ra, mày kiếm dựng thẳng, liền khiến ba người nọ không hẹn cùng nhau lùi về sau.

Võ lâm minh chủ, quả nhiên không giống bình thường!

“Ta tới … Ta tới là muốn gặp minh chủ.” Đối mặt với người này, ba tên đó không khỏi khí nhược, vội vã ưỡn ngực quát. “Bọn ta ba người nghe nói võ lâm minh chủ tân nhậm võ nghệ trác tuyệt, nên tới đây để thỉnh minh chủ chỉ giáo.”

Tần Chính nghe giọng nói pha tạp âm của họ, lại thấy cách bước đi của họ, hỏi: “Các người không phải người Trung Nguyên?”

Ba người nhìn nhau, không hề lời vô ích, tức khắc tung chưởng.

Tần Chính đưa tay ra quay vòng, vững vàng tiếp được ba chưởng đó. Sắc mặt không có chút thay đổi, nhưng trong lòng thầm kêu không xong. Sau khi cùng bọn chúng so chiêu càng xác thực suy đoán của hắn. Nếu không đoán sai, võ công của ba tên đó chính là đến từ một chi của Xích Luyện Môn đã tách ra khá lâu. Tuy nói đã sớm bị đuổi khỏi sư môn, nhưng cũng đã sớm lụm nhặt được không ít nội công tâm pháp.

Mặc dù xuất phát điểm từ Xích Luyện Môn, nhưng từ tư chất cùng công lực của ba tên đó mà xem xét, Ngụy Vô Song của ngày xưa chỉ cần một ngón tay cũng có thể nghiền nát chúng. Nhưng Tần Chính ngày hôm nay lại cần phải toàn tâm ứng đối mới có thể khống chế địch, nếu như Tiểu Lâm đừng có trát châm đầy người hắn như con nhím thế kia.

Tiểu Lâm đã chặn lại thực khí tồn trữ trong cơ thể hắn, như vậy càng có lợi cho hắn trong việc đề cao công lực, nhưng cũng khiến cho hắn không tiện nhúc nhích. Nếu như cố sức quá lớn, không chỉ khiến kiếm củi ba năm thiêu một giờ, khiến hắn phá công thương cập tâm mạch, mới vừa rồi đỡ ba chưởng của chúng cũng khiến hắn dùng hết lực dư trong người rồi.

Lúc này điều duy nhất Tần Chính có thể làm chính là mở to cổ họng: “Phu nhân đâu ~~~~ Cứu mạng a ~~~~ Có người muốn giết Lão gia ta a ~~~”

Ba tên kia cùng nhau rớt cằm. Mới khắc trước hắn còn khiến người run sợ, một khắc sau lại biến thành một tên lưu manh kêu khóc giữa trời.

Võ lâm minh chủ, quả nhiên không giống bình thường!

“Tên nào!?” Tâm Như cùng Tiểu Lâm cùng nhau chạy tới. “Lục chủ tử, là ba tên đó! Ngài, ngài làm gì vậy hả?”

[Bọn họ bị thương nặng như vậy, thật sự rất đáng thương … Sư phụ đã nói làm y thì phải xem chúng sinh bình đẳng … Ta đã cho họ ăn dược —-]

“Đừng khóc, từ từ nói!” Tâm Như cảm thấy muốn chết tâm cũng nhịn không được đề cao thanh âm.

Lục chủ tử thật ra cũng không làm gì hết. Chỉ là sau khi chữa ngoại thương tốt cho ba tên đó xong lại trị tiếp nội thương, sau đó phát hiện nội lực của ba tên đó có chút tương tự với Lão gia, nên mới lấy ‘Ngưng tâm đan’ mới luyện chế ra dùng trên người chúng. Cứ nghĩ trước tiên thử dược trên người ba tên đó trước, xem thử có giúp ích được gì cho việc phục hội công lực của Lão gia hay không. Thật không có ý gì khác hết.

“Vậy nói cách khác …” Tâm Như chỉ vào ba tên đó, trừng to mắt hỏi. “Lúc này công lực của ba người họ đã tăng gấp ba?”

Tiểu Lâm nhu nhược gật đầu: [Phải …]

Tâm Như chỉ cảm thấy tim mình co thắt lại.

Tần Chính khóc: “Mưu sát phu quân a~~~”

“Quỷ gọi cái gì?” Thanh âm lạnh như băng của Đại chủ tử ngày xưa lúc này nghe thật êm tai làm sao.

“Kỳ Nhi — Quần Ngạo — Vân Phi — Sĩ Thần — Duy Nhất — A Kiệt!” Nếu có thể nhúc nhích, Tần Chính nhất định nhào tới ôm lấy, lần lượt từng người vừa lau nước mũi vừa lau nước mắt mà lên án Lục chủ tử ngược đãi hắn.

Sáu người bọn Kỳ Nhi từ lâu đã phát hiện trong quý phủ có sự khác thường, lại không nghĩ chính là quang cảnh như vậy, đều là sợ đến xanh cả mặt. Đây là chuyện chưa bao giờ có, nếu bọn họ mặc kệ Tần Chính trong hiểm cảnh giống vậy, Tần lão gia sợ rằng đã chết hàng trăm ngàn lần.

“Các ngươi là chủ nhân Tần phủ, thất …” Ba tên đó trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tần phủ chủ nhân trước mắt, đã sớm quên đi sợ hãi. Nghe nói nam nhân Trung Nguyên rất là tuấn tú, cả đường đi tới đây chỉ cảm thấy là nói ngoa, nhưng hôm nay gặp được bảy người họ, mới hoa cả mắt, không, nhìn cũng không dám nhìn. Không phải nói Tần phủ toàn bộ thị tặc oa dâm quật hay sao, sao lại giống như thần tiên từ núi Côn Lôn rớt xuống vậy …

“Là chúng!” Sĩ Thần kêu to. “Không phải ta đã phế đi nửa cái mạng của chúng rồi hay sao? Lão Lục, ngươi lại làm gì vậy hả? Đây là lần thứ mấy rồi?”

A Kiệt hai mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm ba tên kia: “Xem ra Lão Lục không chỉ cứu mạng chúng, mà còn tặng thêm chúng nửa cái mạng, ta coi thử lần này các ngươi chết thêm được mấy lần.”

“Lão Lục?” Kỳ Nhi mắt lạnh đảo qua.

Tiểu Lâm dính sát phía sau lưng Tâm Như, co quắp cả người lại, Đại chủ tử đừng có hưu y mà!

Quần Ngạo chuyển mắt, ngoại trừ thở dài chỉ có thở dài.

“Duy Nhất.” Tần Chính hừ lạnh 1 tiếng. “Móc hai mắt của chúng ra!” Cư nhiên dám nhìn chằm chằm lão bà của người khác như thế, nhìn cũng không được!

Duy Nhất mở ra khép lại cây phạt trong tay: “Còn cần Lão gia nói!”

Vân Phi đưa tay cầm lấy Cửu Tiết Tiên đưa ra: “Để ta tới, động tác ta mau hơn.”

Sĩ Thần cũng rút kiếm ra: “Để ta tới giúp chúng chết thêm một lần.”

Quần Ngạo kéo A Kiệt đứng qua một bên: “Ngươi đứng một bên coi là được rồi, không lại khiến đất bẩn, làm lão Lục sợ.”

[Ta tới là được rồi …] Tiểu Lâm cẩn thận mà đi qua chỗ Kỳ Nhi. [Họa ta gây ra, ta tự mình tới …]

Mọi người gật đầu, lui ra phía sau vài bước để cho y bước ra chỗ trống. Ba con tôm này, Dược Vương muốn giải quyết cũng là dễ dàng.

Ba tên đó đã sớm bị các chủ nhân Tần phủ bị dọa tới chết khiếp, nghĩ chết cũng sẽ chết, nên càng thêm liều mạng. Không đợi Tiểu Lâm kịp vung tay lên, liền gầm rú ào tới xung phong liều chết. Trong đó có một tên dường như trên mặt dính gì đó, theo sự la hét của gã, da mặt rớt xuống.

Vốn tướng mạo của chúng chỉ có thể nói là xấu xí, chứ cũng không phải là dạng đáng sợ. Nhưng Tiểu Lâm từ nhỏ đã xa cách với bên ngoài, sau khi lớn lên nhìn thấy nhiều nhất chính là Ngụy Vô Song, sau đó là sáu người bọn Kỳ Nhi, bọn nha đầu hầu hạ y cũng toàn người xinh đẹp, ngay cả Tiểu Bính Tử cũng là dáng vẻ đường đường, cả đám hạ nhân tiểu tư tất cả đều đoan đoan chính chính. Cho nên khi y liếc mắt thấy người xấu xí thế này, cùng với khuôn mặt hung ác, ngay cả lên tiếng cũng không kịp, lập tức té ngã ra phía sau, ngất xỉu.

Việc y té xỉu không phải việc đáng lo, đáng lo là khi y té xuống, từ tay áo y bay ra một một trận sương trắng, sau khi phiêu tán, toàn bộ mọi người ở đó không ai nhúc nhích được.

“Ta nói …” Vân Phi cách đó gần nhất chỉ kịp chạy tới tiếp được Tần Lục chử tử liền té ngã trên mặt đất. “Cảm giác này rất quen thuộc …”

Sĩ Thần hừ 1 tiếng: “Còn có thể là gì nữa, nó là loại lần trước đó.”

A, chủ tử Tần phủ lại bị Lục chủ tự hạ dược rồi.

Kỳ Nhi nhìn lướt qua Dược Vương, một lần nữa nghiêm túc cân nhắc có nên đưa cho y một bức hưu thư hay không.

“Ai …” Quần Ngạo chỉ có thể đưa ra một tiếng thở dài.

“Lăng mộ của ta chắc phải sớm khởi công thôi.” Duy Nhất hỏi. “Này, các ngươi, có muốn đào luôn cho các ngươi mỗi người một hố không? Nhưng ta phải nói trước, hố của Lão gia phải gần chỗ ta nhất.”

“Ai thèm!” Sĩ Thần quát.

Vân Phi không còn sức nói: “Tiểu Hầu gia ngươi tự giữ lại từ từ dùng đi.”

A Kiệt không muốn nói, chỉ cảm thấy mệt tim quá.

Tâm Như mặt đầy áy náy nói: “Lần tới Lục chủ tử sẽ sửa …”

“Quả nhiên muốn mưu sát phu quân ~~~” Tần Chính lẩm bẩm nói.

Các chủ nhân Tần phủ nếu như bị ba con tôm này tiêu diệt, đó chắc chắn sẽ khiến toàn bộ giang hồ cười đùa suốt một trăm năm.

***********************

Cả người tựa như đang được bọc trong noãn lô, mở mắt ra y chính là đang nằm trong lòng Tần Chính.

“Không được khóc.” Tần Chính cúi đầu hàm trụ đôi môi y, đến tận khi y nuốt nước mắt vào trong mới thả ra.

[Lão gia, ta lại gây rắc rối rồi, ta cuối cùng chỉ …] Tiểu Lâm liền nghĩ muốn tự mình hạ độc giết mình cho xong.

Muốn lấy mạng của chủ nhân Tần phủ dễ dàng vậy sao, dù sao Tiểu Bính Tử cũng đang đứng ngay ngoài cửa, mặc dù không có hắn, thì Tần Chính cũng tuyệt đối không cho phép Thất vị phu nhân của mình bị thương tổn 1 chút nào.

Tần Chính mắt cười nhìn y: “Đúng vậy, ngươi lại gây rắc rối rồi …”

Tiểu Lâm viền mắt lại đỏ: [Ta vô dụng, ngoại trừ gây thêm phiền phức, cái gì cũng không giúp được Lão gia …]

Tần Chính ngậm lấy chóp mũi của y, không cho y ‘nói’ tiếp: “Lão gia chính là muốn ngươi gây rắc rối, chính là muốn ngươi gây thêm phiền phức, bằng không ta làm phu quân có tác dụng gì đây?”

Thích gây rắc rối, thích tạo thêm phiền, là chuyện mà Tiểu Lâm trước đây không bao giờ làm. Chỉ khi y chân chính đem bản thân ỷ lại vào hắn, mới có thể ‘tùy túng’ như vậy. Có trời biết, Tần Chính chính là muốn y biến thành như vậy. Vật nhỏ lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, bế lên cao thì sợ y hoảng, ôm chặt quá thì sợ y đau, đối với y tốt một chút y liền thỏa mãn không ngớt, mỗi lần vậy đều khiến Tần Chính đau lòng vô cùng.

“Tiểu Lâm nhi, vậy là vừa đúng. À không, còn chưa tốt lắm đâu. Ngươi đó, phải gây thêm nhiều rắc rối, khiến Lão gia ta phiền thêm một chút, Lão gia sẽ càng thích …”

Tiểu Lâm bị hắn mổ tới ngứa, cười mở môi ra [Thật không?]

“Thật không thể thật hơn.” Nói xong Tần Chính mở to miệng ra, chuẩn bị dù thế nào đêm nay cũng phải ăn sạch miếng đậu phụ này.

Tiểu Lâm che lại miệng của hắn, cười tới tránh trái tránh phải, thuận lợi đem một miếng đường trắng bỏ vào miệng hắn.

“Thật ngọt.” Tần Chính cắn nát nuốt vào. “Là gì …” Bỗng nhiên cảm thấy hạ phúc một trận hàn khí xông lên, cái thứ đang dâng trào kia trong nháy mắt ỉu xìu.

[Lão gia là cần phải thanh tâm quả dục …]

“Kỳ Nhi, Quần Ngạo, phu nhân —– Cứu mạng ~~~~ Có người muốn giết Lão gia ta a ~~~~”

Một lát sau, Tần phủ một mảng sáng trưng. Sáu vị phu nhân khác của Tần lão gia tụ tập tại Dược Lâu.

“Ngươi nói tu luyện nội công của Xích Luyện Môn dễ khiến người … Ân, dục niệm quá độ?” Vân Phi có chút nói không ra lời, đây là cái công phu quỷ quái gì vậy?

Sĩ Thần đưa ra bộ dáng hiểu chuyện: “Chẳng lẽ đây là nguyên nhân Tần lão gia phải thú tới bảy?”

Quần Ngạo bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách hắn … Khó trách ta …” Ý trong đó chắc chỉ có mỗi Nhị chử tử là hiểu.

Duy Nhất cắn cắn quạt kinh hô, “Lão gia thật là lợi hại …” Nhớ tới nghĩ lại mà kinh. “Thế nhưng lợi hại thế này hay nhất vẫn không muốn.”

A Kiệt chống đỡ thắt lưng vẫn chưa có lực lại, thấp giọng nói: “Chuyện luyện công chắc tạm thời gác qua đi, không khôi phục cũng tốt …”

Kỳ Nhi nhớ tới lần chết đi sống lại trước của mình, tán thành gật đầu: “Cũng tốt.” Rất tốt!

“Tuyệt không tốt!” Tần Chính giậm chân khóc ròng nói. “Xin hỏi Lục phu nhân, ngươi rốt cục cho ta ăn cái gì?”

[Thiên kim …] Tiểu Lâm xoắn xoắn tay mà nói.

“Thiên kim tán tẫn ….” Vân Phi nói giúp.

Sĩ Thần mạnh mẽ nuốt nước bọt trong họng: “Dường như danh như ý nghĩa.”

“Thiên kim tán tẫn nghĩa là cái gì?” Duy Nhất vẫn không có nghe qua.

A Kiệt sắc mặt vui mừng, chỉ thiếu điều vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Tốt, cái này tốt!” Là đang trầm trồ khen ngợi đó.

Kỳ Nhi thoả mãn gật đầu, Lão Lục trăm triệu không thể hưu.

Quần Ngạo mang biểu tình ý vị thâm trường, chỉ có Tần Chính là khó chịu nhất.

“Rốt cục là cái gì a?” Tần Chính bạo rống.

“Thiên kim tán tẫn hồi bất lai (1)” Bảy người đồng loạt đáp.

(1) Ngàn vàng dùng hết sẽ không có lại. Đây là câu nói ngược của câu thơ “Thiên sanh ngã tài tất hữu dụng/ Thiên kim tán tận hoàn phục lai”

Trích trong bài thơ “Tương Tiến Tửu” – Lý Bạch

“Duy Nhất, đào hố cho ta!” Tần lão gia cởi dây lưng ra quăng lên xà nhà.

Nói đến công sát khắc địch, Lục chủ tử Tần phủ là người mềm yếu vô dụng nhất ư?

Ngươi chính là muốn chết cái kiểu này ư?