Lão Gia Có Hỉ

Chương 52

Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ – Làm nam nhân của ngươi by khanhdoan “A tỷ…”

“A tỷ…”

Lúc đó, A Triệt đã gọi ta như thế, ta tưởng rằng hắn muốn một tỷ tỷ thật, so với các nữ nhi, nhi tử khác của Hoàng thúc, quan hệ giữa ta và hắn gần hơn, thân hơn, ta xem hắn là đệ đệ, là thân nhân có quan hệ huyết thống duy nhất còn lại trên thế gian này của ta.

Hắn lại ôm chặt lấy ta, nói: “Oánh Ngọc, ta không muốn kêu nàng là tỷ tỷ nữa, có được không?”

Hắn đến trước mặt ta, mỉm cười nói: “Luyến tỷ là truyền thống của Lưu gia chúng ta a…”

……………………………

Mưa lại bắt đầu rơi.

Mưa xuân liên miên.

Tố Tố nhấc váy đội mưa chạy đến, đôi tất trắng như tuyết, sàn gỗ không nhiễm một hạt bụi, căn phòng tĩnh mịch thanh nhã, đôi mắt ta vô thần ngắm nhìn chiếc ao ngoài viện, nước mưa rơi xuống mặt nước tĩnh lặng trong ao tung tóe thành hàng vạn bọt nước li ti.

Đây là ngày thứ ba ta bị đưa đến Xuân Hành cung này, cách Lạc thành hơn một ngàn dặm đường, là nơi giàu có và đông đúc nhất Chiết Giang.

“Cô nương.” Tố Tố mỉm cười quỳ xuống trước mặt ta “Cô nương, bệ hạ nói tối nay sẽ đến đây dùng bữa.”

Ta đờ người ra, chậm rãi xoay đầu lại nhìn nàng, nói: “Ờ.”

Tố Tố bất mãn nói: “Cô nương, sao không thấy ngài vui mừng gì hết vậy a? Các nương nương khác muốn mà không được!”

Ta rất muốn bóp cổ nàng, vừa lắc vừa lớn tiếng rít gào: hắn là đệ đệ của ta, bảo ta làm sao mà vui mừng cho được, thật làm ta buồn nôn muốn chết!

Nhưng những chuyện này ta không cần thiết phải giải thích với nàng ta…

Cho nên ta tiếp tục đờ người ra ngắm ao.

Ban ngày Phương tiểu hầu gia có đến thăm ta một lần, làm bộ làm tịch, giả dối khiến ta hận không thể đạp cho hắn mấy cái, nhớ đến ngày đó sư phó nói ta và Phương tiểu hầu gia không có quan hệ gì, ta còn bán tín bán nghi, bây giờ nghĩ lại, mới biết sư phó thật không lừa ta, hắn chỉ là một tên lính lác đứng hầu ngoài cửa, nâng áo sửa giày cho Hoàng thượng, nửa năm qua mang tiếng là du sơn ngoạn thủy khắp Đại Giang Nam Bắc nhưng thật ra là giúp Lưu Triệt truy tìm ta khắp cả nước, cuối cùng cũng đụng phải ta tại nhà vệ sinh nam – đúng là vận mệnh khéo trêu đùa ta a…

Hôm nay Lưu Triệt đến sớm hơn ngày thường, thức ăn vẫn là những món ta thích nhất từ trước đến nay, nhưng ta lại không có một chút hứng thú nào.

“Ta muốn về nhà.” Ta tiếp tục truyền đạt tâm nguyện.

Hắn gắp thức ăn cho ta, hoàn toàn mắt ngơ tai điếc đối với lời nói của ta, mỉm cười hỏi: “Hôm nay Từ tướng quân đến gặp ta, lão tự nguyện lãnh binh tấn công Mân Việt quốc, nàng thấy thế nào?”

Ta gắp thức ăn bỏ ra, nói: “Ờ.”

“Năm ngoái, trong triều tổn thất mấy vị đại tướng giỏi, hiện giờ chỉ còn hai vị tướng quân Từ Lập và Bạch Phiền là có thể lãnh binh. Danh tiếng hai người này trong quân cũng cao, ít khi bị bại, Từ Lập liều lĩnh, còn Bạch Phiền thì thận trọng.”

“Yến Ly về nhà chưa?” Ta tiếp tục hỏi theo ý mình.

Hắn cũng tiếp tục nói theo ý hắn. “Hiện giờ trong triều chú trọng về văn thần, sau khi Thẩm Đông Ly thoái ẩn, Hàn Hâm một cây làm chẳng nên non, năm nay vốn định mở khoa thi tuyển sĩ cử, nhưng chỉ sợ vì chiến sự mà phải hoãn lại.”

Ta miễn cưỡng lùa vài đũa cơm, chẳng ngon miệng, bỏ chén đũa xuống, bò về giường nằm cứng đờ.

Bọn hắn biết ta ở đây không?

Có biết không? Không biết sao?

Biết sao không đến tìm ta?

Lưu Triệt vẫn ngồi bên cạnh bàn, lẳng lặng nhìn ta, mưa tạnh, từng giọt từng giọt mưa rơi xuống mái hiên – tí tách, tí tách….

Thời gian như đọng lại.

“Oánh Ngọc, nàng đừng như vậy mà…” Lưu Triệt khẽ thở dài. “Ăn thêm một chút đi.”

Thật ra cũng không phải ta cố tình không để ý đến hắn, chỉ là cảm thấy sức lực cạn kiệt, cơm nuốt không trôi thôi.

“Ta ăn không vô…” Dù hắn mang đến là món gà nướng ta thích nhất ta cũng ăn không vô.

Ta thầm nghĩ, số kiếp thật là kỳ diệu. Trước đây ta muốn có gà nướng để ăn, có mỹ nam để ngắm để sờ. Sau này tuy có gà nướng, các nam nhân đều bị ta ăn qua, sờ qua, nhưng không ngờ lại lưu lạc đến đây…

Chẳng lẽ chút hạnh phúc nhỏ nhoi có gà nướng để ăn, có mỹ nam để ngắm đã một đi không trở lại sao? Thật ra có gà nướng hay không cũng chẳng sao, quan trọng là ai ở bên cạnh mình, nếu có bọn hắn bên cạnh, cho dù là cơm rau dưa, ta cũng vui vẻ khoái chí ăn, nhưng không có bọn hắn, con người ta cũng giống như đã chết, không còn tinh thần sức lực để làm gì cả…

Ta xoay người lại, đưa lưng về phía hắn.

Hắn loạt xoạt đến ngồi sau lưng ta, sống lưng ta chợt trở nên cứng đờ.

“Oánh Ngọc, nàng còn trách ta làm nàng bị thương sao?”

“Nàng cũng biết, ta đâu có cố ý, chỉ là nhất thời lỡ tay mà thôi.”

“Ta luôn luôn tưởng rằng, chỉ cần ta làm Hoàng đế, nàng sẽ chịu ở lại bên cạnh ta, vì sao nàng muốn bỏ rơi ta chứ?”

Ta nhịn…

Hắn ho nhẹ vài tiếng, cười khổ nói: “Ta biết nàng để ý quan hệ huyết thống giữa hai ta, nếu như không có quan hệ huyết thống, nàng có thích ta không?”

Ta tung mền ra, xoay người ngồi xếp bằng dậy, mặt đối mặt với hắn, nghiêm túc nói: “Ta nghĩ có vài chuyện ta phải nói rõ với ngươi. Có những cảm giác sẽ không bao giờ thay đổi. Ta coi ngươi là đệ đệ, bắt đầu từ lần gặp mặt đầu tiên là đệ đệ, trước kia là đệ đệ, sau này cũng sẽ mãi mãi là đệ đệ. Phải, có liên quan đến quan hệ huyết thống, nhưng cũng không phải chỉ thuần túy vì quan hệ huyết thống mà thôi, cho dù ngày mai ngươi biến thành người đi đường Giáp, tình cảm của ta đối với ngươi cũng chỉ là đệ đệ! Đệ đệ!” Ta nhấn mạnh, rít gào lại một lần nữa.

Hắn tủi thân nói: “Nhưng nàng và Thẩm Đông Ly rõ ràng là thầy trò, vì sao nàng có thể coi hắn là phu quân…”

Ta phất tay “Cái đó không giống nhau, từ khi ta gặp hắn lần đầu tiên ta đã muốn ăn hắn rồi!”

“Như vậy không công bằng…”

Ta hận không thể lắc cho hắn tỉnh lại. “A Triệt à, bộ đây là ngày đầu tiên ngươi sinh ra trên thế gian này hay sao? Từ khi nào thế gian này có hai chữ công bằng vậy? Thái tử bị ta đánh nhiều năm như vậy, ta cũng đâu có thích hắn, mà hắn cũng chưa từng than là không công bằng! Ta thật sự coi ngươi là thân nhân, là duy nhất, là đặc biệt! Ngươi còn muốn gì nữa? Ta đã đối xử đặc biệt với ngươi lắm rồi!”

“Ta không muốn làm thân nhân của nàng, ta muốn làm nam nhân của nàng!” Lưu Triệt quỳ hai gối xuống trên giường, cùng hai đầu gối của ta chạm nhau, lúc trước là thiếu niên, bây giờ đã ra dáng một thanh niên, mài giũa trong cuộc tranh giành vương quyền khiến hắn mất đi mấy phần ngây ngô, nhiều hơn vài phần chín chắn và thâm trầm, những đường nét nhu hòa ngày xưa dần dần chuyển thành cường tráng.

Hắn tất nhiên là hàng cực phẩm, nhưng cũng chỉ có thể làm đệ đệ mà thôi.

“A Triệt, kiếp sau đi, có được không?” Ta vỗ vai hắn, dỗ hắn. Tiểu hoàng đế của ta a, tỷ tỷ không trách ngươi đâm ta một đao, cũng không trách ngươi lợi dụng ta, lừa ta, chỉ vì ngươi là đệ đệ của ta, nếu là người khác, ta đã sớm giết hắn cả trăm lần rồi!

“A…” Lưu Triệt cười khổ một tiếng, bắt lấy tay ta, áp sát lại gần “Ta có thể nói không được hay không…”

“Kiếp sau quá xa xôi. Ta đợi nhiều năm như vậy, không còn thời gian đợi nữa, cũng đợi không nổi nữa.” Hắn bình tĩnh nhìn ta, ta ngơ ngẩn nhìn lại hắn, hắn giơ tay xoa xoa gò má của ta, nhẹ nhàng mà lại kiên định nói: “Oánh Ngọc, cả đời này ta chỉ muốn nàng thôi.”

Trong lòng ta run lên, hắn kề môi hôn xuống, nhưng bị ta né khỏi.

“Không được…” Ta che miệng hắn lại, đẩy hắn ra. “Trong nhà Lý Oánh Ngọc ta đã có người rồi, nhận ngươi không nổi đâu.”

Hắn kéo tay ta xuống. “Nàng nói năm người bọn hắn sao?”

Ta dùng sức gật lấy gật để: “Ta có Ngũ phúc lâm môn, đã quá may mắn hạnh phúc rồi.”

“Nếu nàng đã có năm người, vì sao lại không thể thêm một người nữa là ta?”

Nghe hắn nói thế, ta cảm thấy buồn cười. “Còn có Lục lục đại thuận, phải không? Nói theo kiểu của ngươi, rõ ràng ta có thể phát triển thành Thập tam thái bảo, Thập bát mô gì gì đó….dù sao không phải chỉ là cách ghép từ thôi sao? Hay là chơi theo kiểu Thiên nhân trảm vạn phu không ai địch lại, ngươi có muốn đánh Mân Việt quốc cũng không cần phải chiêu binh mãi mã nữa!”

Lưu Triệt ngẩn ra, sắc mặt sầm lại. “Nàng dám!”

Ta cười ha hả đến mức đau cả cổ họng. “Đúng, chính là hai chữ này, ngươi hỏi ta có dám hay không – Ta không dám, trong nhà ta có sư tử Hà Đông, hơn nữa còn là năm con, cho dù chỉ thêm một con thôi ta cũng không thể tiêu thụ nổi a. Hôm nay nếu ta nói với ngươi ”ta có thể”, ngày mai bọn hắn lập tức có một ngàn lẻ một cách khiến ta ”không thể”, nếu ngươi thật sự thích ta, chắc cũng không nhẫn tâm thấy ta gặp tai họa chứ?”

Lưu Triệt nói: “Trẫm là Hoàng đế, trẫm sẽ bảo vệ nàng, bọn hắn ai dám động đến nàng!”

Ta bĩu môi, trong lòng thầm thở dài, hài tử này sao nói mãi mà không nghe vậy? Xử lý cặn bã chốn triều đình thì thủ đoạn độc ác như sấm rền gió cuốn, còn đối với tình cảm thì lại như một hài tử.

“Đừng nói là ngươi làm Hoàng đế, cho dù ngươi là Ngọc Hoàng đại đế, bọn hắn cũng sẽ đại náo thiên cung thôi! Tin ta đi, tính giác ngộ của bọn hắn không cao, vừa dã man lại vừa bạo lực, không ôn nhu không thích giảng đạo lý…”

Lưu Triệt trầm mặc nhìn ta một hồi lâu, sau đó mới khẽ nói: “Oánh Ngọc, thật ra nàng không hề thích ta, phải không?”

Ta thở dài, mềm mỏng nói: “A Triệt, tình cảm của ta giống như một con ngựa, hai người cưỡi đã phải chen chúc rồi, sở dĩ trở thành xe ngựa bốn người ngồi là vì một lần sẩy chân lầm lỡ, trở thành người phóng đãng lẳng lơ nhơ danh nghìn đời, mấy vị công tử đó không trách lỗi xưa của ta là ta đã cảm thấy may mắn lắm rồi, ta muốn xem sự may mắn này là phước, xem chiếc xe ngựa là nơi trú ẩn của cuộc đời này, đừng nói mấy người bọn hắn không tha thứ cho ta, ngay cả chính bản thân ta cũng không thể tha thứ cho mình. Ta cũng không phải là ngươi, hậu cung chứa ba ngàn mỹ nhân…”

Đúng a, không giống người đứng trước mặt này, hậu cung giai lệ ba ngàn người, gậy sắt mài thành kim thêu hoa…

“Ta chỉ muốn nàng.” Hắn thở dài, giống như tủi thân oan ức đến cực điểm, năm xưa, hắn chính là dùng vẻ mặt tủi thân oan ức như thế này để lừa ta mềm lòng “Ta là hoàng đế, nhưng lại không thể có được người ta yêu nhất.”

“Ngươi còn có Từ quý phi, thay vì cưỡng cầu một duyên phận không thuộc về mình, chi bằng hãy yêu thương người trước mắt.” Ta an ủi hắn.

“Nàng ta?” Lưu Triệt nhíu mày, híp mắt lại “Nàng ta đến đây gây phiền phức cho nàng sao?”

“Ngàn vạn lần ngươi đừng hiểu lầm nha!” Nàng chỉ là đến chơi đểu ta vài câu thôi, nói thật, cũng chỉ biết mắng ta già xấu, ngu xuẩn, đanh đá gì gì đó, mà lực công kích của những lời này quá yếu, ta không để vào tai, nàng ta chắc chưa từng nghe qua nữ nhân chanh chua nơi phố phường mắng chửi người như thế nào, cỡ nàng ta chỉ đủ làm nền mà thôi. “Ta biết, Từ quý phi là nữ nhi của Từ Lập, tình cảm đối với ngươi không đơn giản, có thể ngươi cũng có thành kiến đối với nàng ta. Nếu không thích nàng ta, ngươi có thể tuyển tú thêm, ngôi vị Hoàng hậu không nên để trống lâu ngày, A Triệt, nghe lời tỷ tỷ đi, hãy sống cho thật tốt…”

Hắn nghiêm túc nói: “Vì ta đâm nàng một đao, nàng bèn quên ta đi, muốn sau này ta sống tốt, trừ phi ta quên được nàng. Nàng cũng đâm lại ta một đao lên ngực đi, thế nào?”

Hài tử này thật sự cho rằng ta là một người lương thiện hay sao…

Ta nén lại tiếng thở dài, tiểu tử này, giết thì không nỡ, chạy thì chạy không khỏi, mắng? mắng hắn cũng không tỉnh, ta biết làm gì bây giờ?