Tử kim chiến khí???? Là Tử kim chiến khí trong truyền thuyết sao??? Mọi người nơi đây đều không hẹn cùng trợn tròn mắt. H.. Họ tin được sao?? Cái kia 2 khắc trước vẫn còn phế vật bị mọi người khinh bỉ, sao bây giờ lại thành thiên tài xuất thiếu niên rồi????????
- Th.. Thập Nhĩ Á, cái kia.... Thủy tinh cầu của ngươi bị hỏng?? -Lục Mặc Ân nuốt nuốt nước miêng, mắt vẫn không rời khỏi ánh sáng tím đang lóe lên trong thủy tinh cầu.
- Làm gì có chuyện đó! N.. Ngũ tiểu thư, người có thể khảo nghiệm lại lần nữa không??? -Thập Nhĩ Á hết nhìn thủy tinh cầu, lại nhìn nó với ánh mắt không thể tin được. Làm càn!!! Bảo hắn sao có thể tin?? Chính lần trước hắn khảo nghiệm, nàng còn là không lên nổi cái Lam đấu khí đấy! Lục Vân Lục nhàn nhạt nhìn hắn một cái, tay bỏ xuống lại đặt lên thủy tinh cầu lần nữa. Đủ loại màu sắc thay nhau lấp lánh trong thủy tinh cầu, lúc dừng lại cư nhiên là tím!
- Tiể.. Tiểu thư! Người.... -Hi nhi kinh hách không thôi, mấp máy môi định nói gì đó...
- Lục nhi? Cái kia con từ khi nào có tư chất vậy?? Không phải từ lúc sinh ra kinh mạch đều đã tắc nghẽn sao?? Ta đã dùng rất nhiều loại thuốc, đan dược, mời tất cả y sư toàn đại lục rồi nhưng kinh mạch của con vẫn chẳng thay đổi. Con làm thế nào vậy?? -Lục Mặc Ân hoài nghi nhìn nhìn nhi nữ nhà mình.
- Mấy hôm trước có một vị y sư kêu con giống một vị cố nhân nhà hắn, còn kêu cái gì duyên trời định, liền nhận con làm đồ đệ, sau đó ông ta đưa con một viên đan dược nào đấy rất thơm. Sau khi nuốt vào thân thể con nóng như lửa đốt, khó chịu 2 canh giờ liền hết, sau đó cảm thấy thân thể rất nhẹ nhõm, sảng khoái không thôi. -Lục Vân Lục nhíu nhíu mày nói dối chẳng chợp mắt. Đây chính là câu thoại đầu tiên nó nói nhiều nhất từ trước tới nay. Hoàn Long Mẫn hắn mừng như điên. Không ngờ tiểu nương tử nhà mình lại là Tử Kim chiến khí, toàn đại lục này mới có 8 người là Tử kim chiến khí. May mà vận khí nàng tốt gặp y sư giỏi. Thật sự rất bất ngờ. Hắn không thể tưởng được thì ra nàng lại có thiên phú như thế, thì ra là bị kinh mạch nghẽn. Đồng thời hắn cũng lo lắng. Nếu như tiểu nương tử nhà mình có căn cơ tốt như vậy, không phải sẽ bị mấy tên cẩu tặc tử kia nhòm khó sao??? Nghĩ đến đây, hắn lại một bụng khó chịu phi thân về phía phủ, chuẩn bị món quà cho nàng.
Lục Vân Lục phía bên này trầm ngâm trong sự im lặng của mọi người. Thạp Nhĩ Á liên tục suy nghĩ không biết mở miếng muốn nhận nàng làm đồ đệ như thế nào.
- Phụ thân, mọi người, chuyện hôm nay không kể ra ngoài, sẽ gây ra phiền toái. -Lục Vân Lục thần sắc lạnh nhạt khó đoán, giọng trầm trầm nói với mọi người xung quanh.
- Đ.. Được! Lục nhi, con cũng mệt rồi, đi nghỉ đi thôi. -Lục Mặc Ân nhìn con gái mình mà nước mắt chảy dòng dòng cũng phải ép xuống. Huhuu!!! Đến nay thì nữ nhi bảo bối của hắn với Thu bà bà đã không phải cái phế vật rồi! Huhuu!!! Tí phải chạy đến tiểu viện báo cáo lão bà một câu!!!! Lục Vân Lục quay lưng muốn về nghỉ ngơi, đi được đến cửa thì giọng Thập Nhĩ Á lại sốt sắng vang lên.
- Ngũ tiểu thư, xin người đợi một chút. Ma pháp của người là hệ hỏa, ta nghĩ có thể người chưa biết tu tập như thế nào. Vậy nên... Người có thể để ta dạy từng bước cơ bản tu tập ma pháp không??
Lục Vân Lục dừng lại suy nghĩ đôi chút. Hừm..... Lục Vân Lục nó khá ngạc nhiên. Không phải Thạp Nhĩ Á này trước giờ rất chán ghét nguyên chủ sao?? Mới đến đây cái gì nó cũng chưa quen, hay thôi cứ đồng ý vậy??
- Cũng được. Khi nào thì bắt đầu?? -Lục Vân Lục quay sang hỏi hắn.
- Khi nào tiểu thư sẵn sàng thì tập cũng được. -Thập Nhĩ Á hắn bây giờ thật sự mềm mỏng quá đỗi mềm mỏng, đến độ nội tâm hắn như muốn ói ra ngoài.
- Ngày mai đi! Giờ ta mệt rồi. Phụ thân, người cũng nghỉ đi. Lục nhi xin phép về trước.
- Ừm -Lục Mặc Ân sờ sờ cằm. Dặn dò Thập Nhĩ Á vài câu rồi ông cũng nhanh chóng rời đi.
Ới Ời Ơiiii~~ Thu bà bà của ta ơi~~~ Lý Mặc Ân tuy rằng đêm khuya nhưng vẫn mò đến tiểu viện Thu bà bà.
- Lão nương ~ À nhầm, lão bà ới ~~~~~~ Hú húuuuuuuu -Lý Mặc Ân tiến đến cửa đã không ngừng gào mồm lên. Lúc tiến đến cửa, đang định cúi xuống gọi lão bà dậy thì BỤPPP!!
- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!! -Tiếng kêu thảm thiết gọi cha gọi mẹ làm rúng động toàn thừa tướng phủ làm mấy lão phụ nhân trong phòng không nhịn được run lên.