Lão Đại, Chỉ Có Chị Dâu Nói Ngài Lương Thiện

Chương 22: Người Tốt Như Em Còn Ít Lắm



4 giờ 30 phút chiều, Hoắc Tiêu theo địa chỉ cô nhắn, lái xe đến đón cô, lúc này Tang Hỷ Dao bị Lưu Chân Chân và Tần Thư kéo đến khu mua sắm, đi qua biết bao nhiêu cửa hàng đẹp, nhìn qua rất nhiều đồ đẹp, tuy cô không có sở thích mua quần áo nhưng mà cô cũng là con gái, thấy một cái gì đó mình ưng ý cô liền khao khát muốn có nó, chỉ tiếc, một bộ quần áo gần cả nửa tháng lương của cô, cô chỉ còn biết nhắm mắt lướt qua.

Lúc ăn lẩu cũng may tiền lương tháng  được Hoắc Tiêu một mực muốn ứng trước cho cô nên cô còn có thể trả được, cái này thì không thể, phải tiết kiệm, cô còn đang học năm ba, đến năm tư thì làm sao bây giờ, tiền học phí năm sau chỉ được nhà trường chi một nửa, còn một nửa cô phải chịu, cô còn muốn tiết kiệm một chút để đóng tiền học phí.

Lúc Hoắc Tiêu đến, ba người cũng vừa vặn bước ra, cô lên xe của Hoắc Tiêu với hai ánh nhìn lóe sáng như thể "biết được nơi đây có mùi ái muội" của Lưu Chân Chân và Tần Thư, bất đắc dĩ cười trừ, Hoắc Tiêu giúp cô đóng cửa xe lại.

Bên ngoài xe, Hoắc Tiêu còn đang nói gì đó với hai người bạn của cô, hai người họ không biết nghe cái gì mà cười rất vui vẻ làm cho cô cũng tò mò muốn biết.

Khi hắn lên xe, cô liền hỏi, Hoắc Tiêu cười như có như không, hướng cô nói:" chị muốn biết?, vậy thì hôn em một cái".

Hôn một cái? Hôn Hoắc Tiêu?, Tang Hỷ Dao liền bối rối, mặt đã nóng đến sắp chín, cô ấp úng:"! thôi đi, chị không muốn nghe nữa".

Hoắc Tiêu đương nhiên thấy cô ngượng ngùng, tuy dáng vẻ đáng yêu không gì sánh được, nhưng hắn lại không nỡ thấy cô phải khó xử nên không chọc cô nữa.


" em nói đùa thôi, nếu chị muốn biết thì em cũng có thể nói ".

Tang Hỷ Dao lúc này mới thở ra nhẹ nhõm, đùa cũng không vui tí nào:"vậy em mau nói ".

Hoắc Tiêu cười nhẹ:" Chỉ là hẹn hai người bạn của chị có thời gian rãnh rỗi để đi ăn một bữa" việc chính là để ra mắt bạn trai " trá hình".

Hắn chỉ nói ý đầu, ý sau thì không nói cho cô biết.

" oh~".

Tang Hỷ Dao nghe xong thì cũng không thấy kì lạ gì, vì thế biết được thứ mình muốn rồi thì cũng không hỏi nữa, cả hai đến siêu thị mua thức ăn rồi đến nhà của Hoắc Tiêu.

Cái nơi này bây giờ cô mới có thời gian quan sát rõ bố trí của căn nhà, mỗi sáng đều chạy trối chết đến đánh thức Hoắc Tiêu, số lần nhìn nhiều nhất cũng chỉ có cửa, phòng khách, và cuối cùng là phòng ngủ của boss, rồi lại từ phòng ngủ, đến phòng khách và cuối cùng là ra khỏi cửa.

Cô không biết căn nhà này cũng có hồ bơi và nhà kính trồng hoa nữa đấy, Hoắc Tiêu dẫn cô ra sau vườn, Tang Hỷ Dao mới được trải rộng tầm mắt, nghiệm đủ không khí của nhà giàu, nhìn lồng kính đang trồng hoa tulip đủ màu bên trong, kế bên còn có hoa hồng, cảm giác đi trong đó rất mới mẻ.

Tang Hỷ Dao nhìn người đi phía trước, bất giác nhớ đến vườn nho ở trang trại nhà cô rồi khẽ cười, lần đầu tiên cô gặp được Hoắc Tiêu chính là ở đó, thời gian trôi qua cũng thật mau.

Trở về lại thời gian dành cho phòng bếp, cô nhìn căn bếp đồ sộ đầy đủ dụng cụ của hắn thì ngỡ ngàng, không nhịn được muốn tán thưởng, chỉ là phòng bếp quá sạch sẽ, cô nghi ngờ hắn chưa bao giờ nấu nướng ở đây, mà cô đương nhiên đã đoán đúng, quả thật hắn không có nấu ăn.

Tang Hỷ Dao không thể nấu được những món cầu kỳ nhưng mấy món đơn giản thì vẫn có thể, chỉ là lúc làm cá, nhìn nó còn tung tăng bơi lội trong nước thì cô không biết phải làm sao, cuối cùng để nấu được món ăn thì bắt buộc Hoắc Tiêu phải cầm dao ra tay.

Hoắc Tiêu nhìn cái đầu lấp ló ở cửa của cô thì bật cười, cô vẫn nhát gan đến như thế, vẫn làm người khác muốn nâng niu.

Cuối cùng đã có cá để nấu canh, Tang Hỷ Dao liền bắt đầu xào nấu, làm mấy món sở trường của mình, Hoắc Tiêu thì đổ gạo vào nồi nấu cơm.


Đến giờ cơm, trên bàn lần lượt có hai mặn một canh, Hoắc Tiêu lần đầu tiên được ăn cơm cô nấu, nghĩ đến đây cảm xúc liền vỡ đê tuôn ra ào ào.

Tang Hỷ Dao ăn rất ít đã thấy no, còn bị Hoắc Tiêu cứ liên tục gắp thức ăn cho cô như thế, chỉ chớp nhoáng cô đã no căng, sau đó cô ngồi nhìn Hoắc Tiêu vơ hết tất cả thức ăn còn lại vào trong miệng mình.

Cô biết tay nghề của mình tới đâu, ăn được đã là may mắn, nhưng nhìn hắn ăn ngon như thế có khoảng khắc làm cô thất sự nghi ngờ tài nấu nướng của mình đã cao đến cấp bật thượng thừa.

Lúc đầu khi Hoắc Tiêu ăn đũa đầu tiên, cô có hỏi hắn ăn được không?, hắn nhai nhai, gật đầu cười nói với cô ăn rất ngon, rất có hương vị gia đình.

Tang Hỷ Dao thấy một bàn thức ăn cứ thế sạch hết thì thở phào một hơi, cô chỉ sợ mình nấu hắn không ăn được, không biết vì sao khi đối mặt với Hoắc Tiêu, cô lại thiếu tự tin đến như thế.

Ăn xong, Hoắc Tiêu xung phong đi rửa bát, thấy hắn hăng hái như thế cô cũng không giành, Hoắc Tiêu dọn dẹp, thấy cô còn ngồi trong phòng bếp thì đẩy cô ra phòng khách xem tivi.

Tang Hỷ Dao cầm điều khiển, đầu thì vẫn ngoái nhìn vào trong bếp, chỉ sợ bát đĩa bị rơi vỡ, nhưng cô lo lắng thừa rồi, Hoắc Tiêu rất thành thạo trong việc này.

Điều khiển chuyển đến một kênh thời sự nóng, khi Tang Hỷ Dao định chuyển kênh thì có một tin sốt dẻo thu hút sự chú ý.

Chủ đề: Lộ ra ảnh nóng của con trai tập đoàn, cổ phiếu Dương Thị đang rớt giá.


Trong màn hình là chân dung ảnh Dương Khổng, Tang Hỷ Dao ngạc nhiên trố mắt nhìn, trong tivi, phóng viên cho biết rằng Dương Khổng có đời sống rất thác loạn, tin tức Dương Khổng cặp với nhiều nữ minh tinh tuyến A và tuyến 18 cũng bị bới móc, thời gian gần đây còn bị lộ ảnh nóng khi Dương Khổng đang quan hệ với một nữ người mẫu mới nổi trong khách sạn, Dương Thị cũng bị ảnh hưởng nặng nề vì tin nóng này.

Cô xem xong thì chậc lưỡi, không có cảm nghĩ gì, chỉ là cô không ngờ được người mình mới gặp hôm qua, thái độ đều rất nghiêm túc đột nhiên bị bới xấu như vậy.

\( chỉ có Tang Hỷ Dao mới thấy Dương Khổng chính chắn \).

Hoắc Tiêu bước ra cũng thấy tin này, thời cơ đã đến, hắn cũng không ngại bôi đen thêm, nói thêm vài từ liên quan đến Dương Khổng, làm Tang Hỷ Dao như bước đến một thế giới khác, ánh nhìn đến Dương Khổng cũng khác hẳn đi.

Lúc này hắn mới hài lòng kết một câu:" con người không ai nhìn thấu được, vì vậy hãy tránh xa những con người như thế, thời buổi này, người trong sạch giống như em ít lắm".

Tang Hỷ Dao cũng thấy đúng đúng, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì thấy nó dường như không hợp lý, nhưng mà cô không biết nó vô lý ở đâu thôi.

.