Lão Công Thực Tập

Chương 13: Xì-căng-đan (scandal)

Trong công ty, truyền nhanh nhất vĩnh viền là tin vỉa hè, huống chi là tin vỉa hè về tổng giám đốc!

Còn chưa tới trưa, buổi sang ở ngoài thang máy chuyện truyền khắp cả công ty, Viêm Liệt một lần nữa lại lãnh giáo lực lượng tin vỉa hè.

Bất đắc dĩ thở dài. Thật ra cảm giác như thế trước kia trong sân trường anh đã trải qua. Không phải anh nổi danh, cũng không phải anh đi chế tin vỉa hè. Thậm chí có lúc anh còn không biết mấy chuyện vỉa hè nhưng lại trở thành người nổi tiếng trong trường học. Thật ra, anh cũng biết việc này không cách nào tránh được, học hành ưu tú lạ thường, hoạt động sau khi học phong phú, giải thưởng lien tiếp đếm không hết. Lý lịch sơ lược phong phú và đặc sắ như vậy là thành quả anh nỗ lực, bởi vì anh cần những thứ này để vào tập đoàn Bắc Đường. Chỉ là anh không muốn sau khi đến tập đoàn Bắc Đường còn phải đối mặt xì-căng-đan, càng không hy vọng chủ đề chuyện phiếm là mình và tổng giám đốc.

“Tiểu Viêm, có thời gian có thể đi ra ngoài một chút không?” Tiếng Âu Nhược Nhã truyền đến.

Lần nữa than thở, Viêm Liệt không thể không nói đây mới thật là song trước chưa dừng sóng sau đã đến.

“Này, Viêm Liệt, Âu tiểu thư tới. Cậu giải thích đi cho tốt đi, nếu không có người sẽ bị dấm chết đuối.” Liễu tỷ nhìn hình như có chút hả hê.

Viêm Liệt trả lời cũng không muốn trả lời, bất đắc dĩ cười tươi liền đi ra ngoài.



“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nếu như nói chuyện tối hôm qua là ngoài ý muốn, vậy sáng sớm hôm nay chuyện chỗ cô nghe nói không còn đơn thuần như thế. Dự cảm nói cho cô biết nữ nhân kia nhất định có vấn đề. Hơn nữa cô không hy vọng loại vấn đề đó. Hiện tại chứng thực chính là quan trọng nhất.

“Tôi nói chuyện gì cũng không xảy ra, cậu tin không?” Anh cũng còn không chuyện gì xảy ra, nói cho cô biết thế nào?

“Không tin, Bắc đường Yên tuyệt đối không đơn giản. Từ hôm qua cô bắt đầu tìm tới cậu làm bạn nhảy chắc canh có kế hoạch. Sáng sớm hôm nay gặp cậu sau đó cùng cậu nói những lời đó ở thang máy cũng nhất định là kế hoạch. Tôi thắc mắc cô là một tổng giám đốc sao không dùng thang máy chuyên dụng, thì ra là vì cậu. TIểu Viêm, rốt cuộc có cùng cậu nói gì hay không?”

Âu Nhược Nhã rất thông minh, thật sự rất thông minh. Chẳng qua là khinh thường Bắc Đường Yên mới che giấu.

“Cậu nói mò rồi. Tiểu Nhã, cậu nghĩ quá nhiều, điều này sao có thể. Tôi là một tiểu tử nghèo, tới tập đoàn Bắc Đường chưa tới một tháng, còn là một thực tập sinh. Tổng giám đốc tính toán tôi có cái gì tốt đây.”

Viêm Liệt tuy nói lời này nhưng nghĩ kỹ một chút, hình như thật sự có thể. Vậy mục đích của tổng giám đốc là gì?

“Cậu còn nhớ rõ tại sàn nhảy đã xảy ra chuyện sao?” Âu Nhược Nhã đột nhiên hỏi.

Viêm Liệt gật đầu một cái. Ngày đó xảy ra chuyện gì, một chút anh cũng không quên.

“Tiểu Viêm, trực giác nữ nhân cho tôi biết, Bắc Đường Yên và tôi cảm giác đối với cậu giống nhau!” Âu Nhược Nhã rất nghiêm túc nói cho Viêm Liệt cảm giác của mình, cô sẽ không nhận nhầm ánh mắt của Bắc Đường Yên. Thích Viêm Liệt lâu như vậy, xem qua quá nhiều ánh mắt thích Viêm Liệt, lần đầu tiên có đủ uy hiếp như này…Bắc Đường Yên khiến cô cảm thấy rất nguy hiểm.

Mà cũng chính cảm giác này khiến Âu Nhược Nhã cảm thấy rối rắm. Nếu không sao cô lại nói cho Viêm Liệt sự thật người khác thích anh.

Có một số việc, một người nói không thể tin, nhưng của nhiều người nói, đã có thể không nhất định. Những người ở phòng làm việc nói một đống lời lộn xộn lung tung khiến anh vốn rối loạn, nay Âu Nhược Nhã cũng nói những lời như vậy khiến anh sinh nghi.

Chẳng lẽ tổng giám đốc nghiêm túc? Không không không, không thể nào, tổng giám đốc làm sao có thể thích anh. chỉ là… Trong đầu anh chợt nghĩ đến một vấn đề!

“Tiểu Nhã, chính vào lúc hôm yến hội, có phải cậu và tổng giám đốc…quyết định cái gì hay không?” Viêm Liệt đắn đo không biết nên dung từ gì.

“Quyết định cái gì? Tiểu Viêm, tôi không hiểu rõ ý cậu.”

“Tổng giám đốc nói, cô cảm giác ánh mắt của cậu mang theo khiêu khích, còn nói chiến tranh nữ nhân, cậu có hiểu ý gì không?” Viêm Liệt châm chước hỏi.

“Hừ, dĩ nhiên. Tôi thích cậu. Mà người con gái kia đối với cậu lòng dạ xấu xa, đương nhiên tôi muốn cẩn thận một chút. Hơn cô ta nữa cũng nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích. Tiểu Viêm, tôi tuyệt đối không để cô ta cướp cậu đi!” Âu Nhược Nhã tức giận, ánh mắt kiên định, rốt cuộc thề bảo vệ tình yêu của mình.

Nghe lời Âu Nhược Nhã nói, Viêm Liệt lộ ra nét mắt quả nhiên là thế. Thì ra chuyện giống như anh phỏng đoán. Nhất định tổng giám đốc bị Tiểu Nhã kích thích mới đem mình làm đối tượng theo đuổi, hoặc nói chuẩn xác là loại trò chơi chiến lợi phẩm!

Thì ra, không chỉ có đàn ông không chịu nổi kích thích, phụ nữ cũng như vậy. Viêm Liệt có chút bất đắc dĩ. Mà ngoài bất đắc dĩ hình như lại them chút cô đơn thương cảm. Thì ra chỉ là một trò chơi thôi.

“Tiểu Nhã, đừng nghĩ lung tung. Tổng giám đốc chọc cậu chơi. Tôi cùng tổng giám đốc căn bản là không thể.” Viêm Liệt cười cười nói, có chút miễn cưỡng nhưng che giấu rất tốt, đang tức giận trong lòng nhưng Tiểu Nhã không phát hiện.

“Có lẽ là vậy, các cậu không xứng. Tổng giám đốc năm nay hai mươi chín tuổi rồi, các người kém nhau năm tuổi, cậu sẽ không thích con gái già, có đúng hay không?” Tiểu Nhã có chút …., nhưng đối với tình địch cô không để ý nhiều như vậy.

Viêm Liệt cau mày, lời nói này chính là thứ anh không thích nghe.

“Tiểu Nhã, cậu đừng nói như vậy, là tôi không xứng với tổng giám đốc. Căn bản cô cũng sẽ không coi trọng tiểu tử nghèo tôi đây. Được rồi, tôi còn có chuyện phải làm, đi trước đây.” Nói xong, Viêm Liệt cũng không để ý phản ứng của Âu Nhược Nhã, trở về phòng làm việc.

Anh không thích nghe những lời bất kính đối với tổng giám đốc. Tổng giám đốc là người anh hâm mộ nhất, là thần tượng của anh. Anh không hy vọng bất kì kẻ nào nói xấu tổng giám đốc trước mặt anh. Nếu vừa rồi là người khác, nhất định anh sẽ không kiềm chế được mà tự mình ra tay đánh người!

Âu Nhược Nha sững sờ tại chỗ, có chút khó xử.