Tại cửa hàng tiện lợi trên phố, một cô gái ăn mặc giản dị bước ra, cô lơ đãng liếc nhìn ba cô gái đang đứng bất
động bên kia đường, vốn tò mò không biết sao lại có kẻ ngốc như vậy đứng bất động giữa phố, không nghĩ tới chính mình vừa nhìn thấy liền cũng
lây bệnh “ngốc” khoảnh khắc đó hai mắt mở lớn không nói lên lời.
Thời gian đối với bốn người lúc đó dường như đột nhiên ngừng lại, các
nàng ai cũng không nhúc nhích, cũng không cất tiếng nói lời nào, nhưng
trong lòng cùng hét lên một câu.
Uy, hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy?!
Bên cạnh cửa hàng tiện lợi có một quán cà phê nhỏ, không khí tao nhã,
âm nhạc theo lòng người, những người đến đây chủ yếu là nhàn nhã ngồi
nhấm nháp một tách cà phê, hoặc lật xem tạp chí giết thời gian.
Nhưng hôm nay không khí trong quán lại không hề như thế, bởi bốn mỹ
nhân, mỗi người một vẻ đại giá quang lâm đến cái quán nhỏ này, làm chủ
quán cũng nhất thời kinh ngạc đồng thời thu hút mọi ánh nhìn trong quán.
Các nàng ngồi ngay ngắn quanh một chiếc bàn nhỏ, bốn người ngồi bốn hướng, phân chia rõ ràng.
Các nàng trầm mạc cũng mỉm cười, thưởng thức cà phê cũng mỉm cười, nói chuyện cũng mỉm cười, chia ra làm việc gì cũng mỉm cười, làm như thế
chính là xinh đẹp mê người, làm cho người khác không khỏi say sưa ngắm
nhìn. Nhưng là, nếu người nào có lá gan tiến lại gần các nàng, nghe thấy các nàng đối thoại, sẽ biết hết thảy chỉ là vẻ bền ngoài.
“Như vậy đã nhiều năm không thấy, không nghĩ tới ba người các cô cũng bắt
đầu theo chủ nghĩ tự nhiên nha!” Ngôn Hải Lam mỉm cười nhìn gương mặt ba cô gái phía trước, cô thật sự cao hứng, mọi nét căng thẳng đều biến mất chỉ còn lại những đường nét tuyệt mĩ.
“Không có biện pháp, ai
kêu ta trời sinh đã nghiêng nước nghiêng thành, cho dù không trang điểm
cũng rất xinh đẹp!” Hà Xảo Tình mỉm cười nói. Cô sống cũng gần đây, chỉ
là ghé ngang mua chút đồ thiếu không ngờ tới lại có cơ hội gặp lại những người bạn từ thời đại học này, sớm biết như thế, cô đã mặc trang phục
dự tiệc tối nay đến.
“Như thế nào mỹ nữ xinh đẹp của chúng ta
lại đi đôi dép lê rẻ tiền đó vậy, xem ra vị nam nhân này cũng có sở
thích đặc biệt a!” Thi Ánh Điệp mỉm cười tiếp lời, nàng vừa mới bị một
tên nam nhân khốn khiếp “chơi” một vố đau, tâm trạng rất là kém, may là
hắn tuyệt đối không có khả năng tiết lộ điều đó cho ba nữ quái trước mặt được, nhược điểm của nàng cũng không vì thế mà bại lộ, làm cho ba người kia cười nhạo nàng, có chết cũng không!
“Là nha, có người bề
ngoài thực sự rất xinh đẹp, ai đoán được lại thô lỗ đá thùng rác như
vậy, giống như muốn làm cho tất cả nam nhân tránh xa mình vậy.”Quan Chi
Yên nín cười đáp, cô tận mắt thấy người đẹp Thi Ánh Điệp hung hăng đá
thùng rác a~
Thi Ánh Điệp nhíu mày, cứng ngắc hỏi lại: “Cười
người hôm trước hôm sau người cười, những lời này có nghĩa như thế nào
chắc mọi người ai cũng hiểu rõ chứ?”
Không khí lại rơi vào trầm mặc, Hà Xảo Tình chuyển hướng nhìn về phía Ngôn Hải Lam, cười yếu ớt mở miệng: “Đều nói nhiều rồi, ta vẫn chưa biết các ngươi công ăn việc làm
ra sao? Thực sự vất vả a~”
“Là nha, có đôi khi ta thực sự hâm
mộ những nữ nhân thuộc dạng “bình hoa”, làm việc thoải mái, hết giờ có
thể về, không như ta cực kì vất vả, lại còn phải làm them giờ nữa!”
“Bình hoa thì có gì đáng hâm mộ cơ chứ, có hâm mộ thì nên hâm mộ Bà
chủ của công ty ý,Boss đó rất có thế lực đó muốn nghỉ lúc nào thì nghỉ.
Tuy nhiên thân là lão bản của công ty mỗi ngày phải quản lý các ban
ngành khác nhau, cũng có lúc bắt nhân viên ở lại làm thêm giờ, nhưng
thành thật mà nói, ta cũng không hi vọng nhân viên của mình làm thêm giờ để lãng phí tài nguyên của công ty.”
“Điều này không cần bàn
cãi nữa, có rất nhiều tổng tài của các công ty lớn lúc nói chuyện phiếm
với ta cũng từng đề cập đến ý tưởng tương tự.”
“Tại sao phải tăng ca nhỉ? Lãng phí điện nước, ta chính là không chuẩn cho nhân viên tăng ca!”
“Xem bộ dạng của các ngươi bây giờ so với thời còn đi học có vẻ bề bộn rất nhiều việc a.Ta nghĩ bận như thế liệu các ngươi còn có thời gian đi hẹn hò với bạn trai không?” Thi Ánh Điệp mỉm cười nói.
“Như thế nào không thể?!” Ngôn Hải Lam nhíu mày một chút, đột nhiên hừ lạnh.
“ta nhiều bạn trai đến không nhớ hết nổi, đều được khoảng nửa tháng.” Quan Yên Chi đắc ý, ánh mắt không giấu nổi sự thích chí.
“Nửa tháng thay một lần ư, ta một tháng thay không biết bao nhiêu
người.” Hà Xảo Tình nhấp một ngụm cà phê, bên miệng cầm ý cười.
“Xem ra làm bạn trai của các ngươi thực vất vả nha, hẹn hò còn phải xếp hàng? Bạn trai ta như vậy còn hạnh phúc hơn nhiều, bởi vì đối với ta mà nói thực yêu chỉ có một người.” Thay những lời nói của bọn họ, bạn trai các người hiện tại không phải là yêu thực sự!
“Ta chưa có nói
cái đám xếp hàng chờ đến lượt hẹn hò với ta là bạn trai ta, chỉ là vô
duyên theo đuổi, hơn nữa bọn họ vất vả thì cũng có sao? Chỉ cần lão công ta không vất vả như vậy là được rồi.” Hà Xảo Tình phản bác.