Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 47



Từ Vị trầm mặc, Chu Tư Dịch nói, “Tôi vẫn luôn ở đây.”
“Tôi cũng không đổ thừa cho anh.” Từ Vị cúi đầu thì thầm.

Chu Tư Dịch cười cười không bắt bẻ câu trả lời này, tính cách của Từ Vị ấy à, đôi co tranh cãi sẽ không dẫn đến kết quả tốt.

Xe lái đến tiểu khu, Từ Vị muốn xuống xe, Chu Tư Dịch gọi cậu lại.

Tay Từ Vị đặt ở cửa xe, quay đầu nhìn Chu Tư Dịch, “Còn có việc gì vậy?”
“Nghĩ kỹ lý do về muộn.” Chu Tư Dịch nói, “Nếu cần tôi đứng ra, liền gọi điện thoại cho tôi.”
Ai muốn anh đứng ra!
Từ Vị đóng sầm cửa xe, quay người nhanh chân liền đi.

Chu Tư Dịch không lập tức quay về, hắn sợ Từ Vị cùng mẹ cậu cãi nhau, hắn lái xe đến ven đường sau đó tắt máy, châm một điếu thuốc ngẩng đầu nhìn ánh đèn từ cửa sổ.

Từ Vị là một tờ giấy trắng, cậu quá sạch sẽ.

_________
Từ Vị không vào nhà vội, ló đầu ra từ cửa nhìn vào trong, liền thấy mẹ cậu đang ngồi ở phòng khách ôm quyển album ảnh lặng lặng ngẩn người, Từ Vị đổi sang dép đi trong nhà rồi bước vào, “Sao mẹ còn chưa ngủ?”
Trần Linh giật mình nhìn sang Từ Vị, vội vã giơ tay lau nước mắt, “Con về rồi à?”
“Con xin nghỉ.” Từ Vị đi tới lấy giấy lau nước mắt cho Trần Linh, “Mẹ khóc cái gì a?”
“Cát bay vào trong mắt thôi.” Trần Linh đem album đặt xuống, “Ngày mai con có thời gian không?”
“Làm sao vậy?” Từ Vị ngồi xuống phía đối diện.

“Mẹ muốn đưa ba con về quê an táng, cũng không thể luôn ở đây.”
“Vậy mai con xin nghỉ.” Từ Vị xoa xoa vai Trần Linh, thở dài, “Con có lỗi với ba.”
Thời điểm sự tình phát sinh Từ Vị một điểm tâm lý cũng không kịp chuẩn bị, hoảng loạn đến phát điên.

Mẹ lại nằm trong phòng ICU, ba nằm trong nhà xác.

Từ Vị không biết xử lý hậu sự như thế nào, trước hết đưa xác của ba đi hoả táng.

Dẫn đến không có cách nào để khám nghiệm thu thập bằng chứng.

Quê của nhà Từ Vị ở phía dưới một huyện nhỏ, Từ Vị chỉ biết tên huyện, trong trí nhớ của cậu chưa từng về quê.

“Vậy mẹ đi ngủ sớm đi, con tra tuyến đường trước, ngày mai còn phải dậy sớm.”

“Được.”
Trần Linh trở về phòng, Từ Vị ngồi ở phòng khách hút một điếu thuốc mới vào phòng.

Tắm xong liền nằm dài trên giường, Từ Vị lấy điện thoại di động ra nhìn màn hình nửa ngày, mở vitin ra tìm ảnh của Chu Tư Dịch.

Ảnh đại diện của Chu Tư Dịch đã được thay đổi, tim Từ Vị đập nhanh chóng, ảnh đại diện của hắn là một bóng lưng.

Ánh sáng mờ ảo, một thiếu niên mặc áo trắng sạch sẽ ngồi trước dương cầm.

Từ Vị nhịn không được mà cong khoé miệng, lão già này còn rất thú vị nha.

Cậu vừa rời khỏi vitin của Chu Tư Dịch, một tin nhắn liền được gửi tới, “Ngủ rồi?”
Từ Vị kéo gối qua nằm úp sấp, “Chuẩn bị ngủ.”
Một đoạn ghi âm gửi tới, Từ Vị hạ thấp âm lượng ghé sát bên tai, nghe đến giọng nói trầm thấp của Chu Tư Dịch, “Nhớ tôi rồi?”
Phi!
Từ Vị bấm điện thoại nửa ngày mới soạn được tin nhắn hoàn chỉnh, “Ngày mai tôi phải về quê một chuyến.”
“Ở nơi nào?”
“Hạp huyện.”
Khoảng chừng nửa phút, Chu Tư Dịch trả lời, “Cậu đổi xe đi, lấy xe khác, đường không dễ đi đâu.”
“Ồ.”
“Ồ cái gì? Nghe lời.’
Từ Vị với tay tắt đèn, ngửa mặt lên nhìn trần nhà, nhìn điện thoại hồi lâu mới quyết định gửi đi một tin nhắn, “Chu Tư Dịch, anh là đồng tính?”
Tin nhắn được gửi đi, Từ Vị đem điện thoại ném lên đầu giường, kéo chăn che đầu lại.

Chuông điện thoại chói tai vang lên, giữa đêm khuya đặc biệt rõ ràng, kinh động hồn phách Từ Vị, cậu lập tức với lấy điện thoại ấn nghe, giọng Chu Tư Dịch càng thâm tình, “Là tôi.”
“Anh phát hiện ra chuyện mình là đồng tính khi nào?” Từ Vị mím mím môi, cổ họng cậu hơi khô.

“Mười sáu tuổi.”
“Chỉ thích nam?”
“Ừm.”
Làm sao bản thân phát hiện ra xu hướng tính dục của mình? Từ Vị bởi vì Chu Tư Dịch xuất hiện mới biết.

Cậu nhìn trần nhà, hồi lâu sau nói, “Vậy còn việc kết hôn sinh con sau này thì sao?”
“Nếu như em có thể sinh, việc có con cũng không tệ.”
Đệt!!!!!
Từ Vị: “Chu Tư Dịch anh câm miệng đi!”
“Lần sau khi làm tốt nhất không mang bao, biết đâu em có thể mang thai.”

Từ Vị muốn cúp điện thoại ngay lập tức, Chu Tư Dịch lại nghiêm túc nói tiếp, “Từ Vị, em biết tôi xem thường nhất việc gì không?”
Từ Vị nuốt khan, cậu nghe giọng Chu Tư Dịch, có điểm khàn khàn.

“Xu hướng tính dục là nam nhân, còn muốn kéo theo một người phụ nữ huỷ đời người ta.”
Đầu Từ Vị trống rỗng, cậu nắm chặt điện thoại trong tay.

“Con đường đồng tính luyến ái không dễ đi, nếu đã chọn phải tự gánh lấy.” Chu Tư Dịch nói, “Kết hôn vẫn có thể, thay quốc tịch của quốc gia hợp pháp hoá hôn nhân đồng giới là được, sinh con cũng có thể tính đến.”
Tư duy của Chu Tư Dịch hoàn toàn mới, hắn và lão Miêu nói không giống nhau.

“Em vẫn giữ đúng đạo đức không làm gì sai trái.”
Từ Vị trầm mặc.

“Rõ chưa?”
“Ừm.” Từ Vị rất rõ ràng xu hướng tính dục của mình, cậu yêu thích Chu Tư Dịch.

“Mau đi ngủ sớm đi.”
Cúp điện thoại, Từ Vị phát hiện ra một vấn đề.

Chu Tư Dịch mười sáu tuổi biết bản thân yêu thích nam nhân? Mười sáu tuổi hắn đã biết yêu đương?”
Làm sao lại biết đến?
Đầu óc bị Chu Tư Dịch xoay mòng mòng, Từ Vị đập đầu xuống giường, cảm thấy bản thân có chút đàn bà.

Tám giờ sáng hôm sau Từ Vị bị tiếng gõ cửa đánh thức, cậu mở mắt ra mê mang vài giây mới lên tiếng, “Con ra ngay.”
“Vậy mẹ chuẩn bị bữa sáng cho con.” Âm thanh của mẹ từ ngoài truyền đến, Từ Vị nhảy xuống giường đi đánh răng rửa mặt.

Vết tích trên cổ đã phai nhạt, không nhìn ra được gì.

Từ Vị mặc áo phông đen cùng quần bò bước ra ngoài, mẹ và a di đã ngồi xuống bàn ăn, mẹ cậu đem một ly nước mật ong đẩy tới, “Uống trước đi.”
Từ Vị uống hết ly mật ong, cầm lấy bánh bao cắn một miếng, “Con đã tra đường rồi, đi mất bốn tiếng, chúng ta mau chóng xuất phát.”
“Ừm.”
“Tôi có cần phải đi cùng mọi người không?” A di hỏi.

“Không cần đâu ạ.” Từ Vị nói, “Cháu có thể tự chăm sóc mẹ.”
Hiện tại Từ Vị đang trong thời kỳ phát triển thể chất, lượng thức ăn hấp thụ rất lớn, một lồng bánh bao hấp nhanh chóng hết.


Cậu uống sữa đậu nành, nói, “Con mượn xe rồi, đại khái chín giờ đi lấy.”
“Chúng ta đi tàu cũng được mà.”
“Tàu điện ngầm phải đi thành hai chuyến, mất bảy, tám tiếng.” Tàu điện ngầm không đi qua cao tốc, hôm qua Từ Vị đã xem xét kỹ lưỡng rồi, mẹ cậu đi đứng cũng không tốt, quá phiền toái.

“Lái xe cũng quá nguy hiểm.”
“Không có chuyện gì đâu.” Từ Vị lấy giấy lau miệng, “Con sẽ trở về sớm thôi.”
Từ Vị cầm chìa khoá xe, xuất môn đi xe thẳng đến Bạch Nhật Mộng.

Ban ngày Bạch Nhật Mộng thoạt nhìn tiêu điều, Từ Vị đi xuống hầm xe đổi sang xe việt dã, đồng thời gọi cho quản lý Lưu.

“Có việc gì?”
“Tôi muốn xin nghỉ hai ngày.”
“Được.” Quản lý Lưu nói, “Cậu có việc thì cứ làm đi.”
Phu nhân giám đốc xin nghỉ, ai dám không đồng ý?
Từ Vị cúp điện thoại, lái xe về nhà vẫn chưa tới chín giờ, cậu mở cốp xe kiểm tra Chu Tư Dịch có để quên đồ gì không, bị mẹ phát hiện chắc chắn xảy ra gió tanh mưa máu.

Bản thân cậu bây giờ như đà điểu châu phi, đem đầu chôn trong cát không muốn đối diện hiện thực, làm bộ không có gì.

Cốp sau ngược lại sạch sẽ, lúc này mới an tâm lên nhà.

Mẹ cậu đã chuẩn bị xong, trong lồng ngực ôm tro cốt của ba.

Tâm trạng Từ Vị có chút đắng cay, trước đây đi đâu đó đều là ba lái xe, cậu và mẹ chuyện gì cũng không cần quản.

Bây giờ, cậu không còn ba nữa rồi.

Từ Vị tiếp nhận hũ tro, a di đẩy Trần Linh vào thang máy.

Từ Vị nhịn nước mắt xuống, cậu không thể khóc, cậu là trụ cột trong nhà.

Đặt tro cốt của ba xuống ghế sau, Từ Vị ôm mẹ lên xe, “Cẩn thận một chút.”
Trần Linh nhìn logo trên tay lái, huyệt thái dương giật giật, xe này giá lên vài triệu tệ, bằng hữu Từ Vị lại hào phóng nhưu vậy? Phỏng chừng vẫn là vị giám đốc kia.

Từ Vị đem xe lăn cùng hành lý đặt sau cốp, vòng tới ghế lái ngồi vào, điện thoại đinh vang một tiếng.

Từ Vị cầm lên nhìn liền thấy lão Miêu gửi tới một tấm ảnh, “Cậu lại lên hotsearch rồi.”
Một dòng chữ đập vào mắt, mỹ thiếu niên tựa thiên sứ, cậu nhíu mày, cái quỷ gì đây?
Kéo dây an toàn lên, Từ Vị mở weibo ra nhìn thấy no1 hotsearch là thiên sứ trần gian, kèm theo một bức ảnh.

Từ Vị nhìn bức ảnh này có loại cảm giác đặc biệt vi diệu, người trong hình là cậu.

Sân khấu Bạch Nhật Mộng, dương cầm đen bóng, ánh sáng từ đèn chùm trên đỉnh đầu rơi xuống.


Thiếu niên mặc áo sơmi trắng ngồi trước dương cầm, yên tĩnh lại xinh đẹp.

Xưa nay Từ Vị không biết mình lại dễ nhìn như thế, cái cảm giác này quá kỳ quái, khiến người ta cảm thấy không được chân thực.

“Từ Vị?”
Từ Vị quay đầu nhìn mẹ, a một tiếng, nói, “Con lái đi ngay đây.”
Cậu đặt điện thoại xuống, mở ra bản đồ lái xe rời khỏi tiểu khu.

D thị hơi tắc đường, hơn mười giờ mới lên được cao tốc, từ đây một đường chạy như bay.

Mười hai giờ đến khu vực phục vụ Từ Vị cho xe dừng lại, cầm ví tiền cùng điện thoại xuống đi mua đồ ăn.

Điện thoại vang lên, là lão Miêu gọi đến, “Chúc mừng cậu nha, cậu đó.”
“Cái quỷ gì?” Từ Vị dừng lại tại quán bán cháo, gọi hai phần cháo, “Suy nghĩ nhiều làm gì, chỉ là lên hotsearch thôi.”
“Mười nghìn lượt chia sẻ, mười một nghìn bình luận.”
Tay lấy cháo của Từ Vị run một cái, “A?”
“Cậu không thấy à?”
“Tôi đang đi trên cao tốc, không thể nhìn điện thoại.” Từ Vị nói, “Tôi về quê.”
“Vậy cậu phải ngồi cho vững nha.

Phần bình luận kia ngày càng tăng, khẳng định là cậu sắp nổi tiếng rồi.

Người anh em, phú quý rồi chớ quên bạn bè.”
“Phú quý cái rắm.” Trong lòng Từ Vị vẫn là có chút chờ mong, không nhịn được suy nghĩ có thật hay không? Có thật là sẽ nổi tiếng không? “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Mười lăm tệ.” Người bán cháo nói.

Tay Từ Vị lấy tiền run đến lợi hại, ví tiền rơi xuống đất, cậu vội vã nhặt lên.

Đây cũng quá không có tiền đồ rồi, chỉ là một blog nhỏ đăng tải thôi mà.

Từ Vị trả tiền, nói rằng, “Trở về rồi hãy nói.

“Cậu có phải đã ký hợp đồng với công ty Chu tổng rồi không?”
“Không có.”
“Không thể nào?” Lão Miêu nói, “Hắn không ký hợp đồng với cậu?”
“Cũng không phải.” Từ Vị nói, “Có rất nhiều việc, không có cách nào nói hết ngay được.”
“Có phải hắn chỉ vui đùa với cậu một chút thôi không? Cậu đừng nghe bọn họ viện cớ, thứ không nắm được trong tay đều là giả.”
Từ Vị đứng ngây đơ như khúc gỗ, dầu vang ong ong, cũng không còn nghe rõ lão Miêu nói gì.

Cậu hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ sẽ có cơ may nổi tiếng, một bức ảnh của cậu lại thu hút hơn mười vạn người chú ý?.