Lão Bản Và Tiểu Chó Săn

Chương 4



Thần tượng của Từ Vị là ban nhạc Hỏa Phong, bọn họ chính là từ Bạch Lạc Mộng được công ty môi giới kí hợp đồng, một bước liền nổi tiếng.

Bài thứ hai hát xong, Từ Vị đặt mic xuống, nhắm mắt hướng khán giả, sau một hồi mới nghiêng mình khom lưng 90°.

Cậu nhanh chân nhảy khỏi sân khấu, sơmi tung bay.

Mấy người kia mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo, dẫn đầu là Từ Vị.

Người MC nhìn về phía giám đốc, giám đốc lại nhìn về phía Chu Tư Dịch đứng.

Hắn mặt không cảm xúc, dùng ám hiệu với MC, sân khấu lại tiếp tục diễn.

Từ Vị trực tiếp chạy ra ngoài, hướng ra đường phố mà đi, thành thị buổi tối tràn ngập đèn neon.

"Đây là bệnh viện, số đầu tiên trên điện thoại nạn nhân chính là cậu, cậu là con trai chủ nhân số điện thoại này đúng không?"
Từ Vị đầu ong một tiếng, dừng xe lại.

"Cái gì? Là tôi, tôi là Từ Vị, mẹ tôi làm sao vậy?".

ngôn tình sủng
"Tai nạn xe, đang cấp cứu, cậu mau đến đây!"
Từ Vị một đường đạp xe như bay đến bệnh viện.

Trong bóng tối, cậu chỉ nghe được tiếng thở của chính mình.

Tai nạn xe cộ, đang cấp cứu, tài xế tử vong tại chỗ.

Buổi chiều mẹ còn nhắn tin cho cậu nói tối cùng ba ra ngoài ăn cơm.

Từ Vị mở miệng, nhưng cổ họng lại không phát được ra âm thanh nào, cậu chỉ có thể lao nhanh về phía trước.

Bệnh viện trung tâm thành phố, xe đạp ngã xuống đất phát ra tiếng vang cực lớn.

Từ Vị lưng khoác cặp sách hướng phòng cấp cứu chạy như bay đến.

Đâu đâu cũng có người, cậu vội giữ tay một bác sĩ gần đó "Xin lỗi, tôi vừa mới nhận điện thoại nói mẹ tôi xảy ra tai nạn xe."
Bác sĩ một mặt mê man không biết cậu đang nói gì, bên kia y tá hô to "Cậu là người nhà của Trần Linh cùng kiến trúc sư Hải?"

"Đúng thế." Từ Vị vội vã lục trong cặp tìm ví tiền lấy ra chứng minh thư "Là tôi, ba mẹ tôi đâu?"
Cảnh sát cũng ở đó, vì liên quan đến mạng người liền đến phụ trách.

"Trần Linh còn đang cấp cứu, cậu trước tiên kí tên làm thủ tục."
Từ Vị tay run rẩy cầm bút kí tên.

Đây là giấy sinh tử của mẹ.

Cậu phải dùng hết can đảm mới hạ xuống được tên của chính mình, hít một hơi thật dài, quay đầu nhìn hoàn cảnh hiện tại.

Cảnh sát, y tá người tới người lui.

Không một ai nhắc đến kiến trúc Hải, trong điện thoại bác sĩ đã nói qua, tài xế bỏ mạng tại chỗ.

Từ Vị không dám hỏi,cậu mạnh mẽ vuốt mặt.

"Cậu là con trai của kiến trúc Hải?" Cảnh sát dò hỏi.

Từ Vị gật đầu "Đúng thế."
"Ba của cậu khả năng do say rượu, tử vong tại chỗ ___ "
Từ Vị nhào tới nắm lấy y phục của cảnh sát, ánh mắt hung ác "Anh nói cái gì? Thử lặp lại lần nữa xem!"
Hai tay cậu bị bắt chéo sau lưng, đè xuống đất, cảnh sát cảnh cáo "Hành động này của cậu chính là chống lại người thi hành nhiệm vụ, tôi chỉ thuật lại sự việc.

Không trừng nhà cậu xảy ra chuyện là do người khác hại!"
Mặt Từ Vị dán lên mặt đất lãnh lẽo, cậu điên cuồng muốn giết người.

"Cậu chung quy cũng phải đối mặt."
Từ Vị ngẩng đầu lên khỏi mặt đất lạnh lẽo, cậu nhìn lên phía trước, tầm mắt mơ hồ.

Mẹ đang phẫu thuật, bệnh viện thông báo cậu phải nhanh chóng nộp viện phí.

Từ Vị ra khỏi bệnh viện, nhặt lên chiếc xe đạp, lao nhanh về nhà.

Trong nhà cậu tìm thấy không còn bao nhiêu tiền, mật mã thẻ ngân hàng của ba mẹ, cậu đều không biết.

Từ Vị tìm được ba nghìn tệ tiền mặt, lại tìm đến tiền mừng tuổi của mình, bên trong có mấy ngàn tệ.


Sáng 7h, mẹ cậu được đưa vào phòng ICU, Từ Vị mờ mịt ngồi ở hành lang.

Cậu hoảng hoảng hốt hốt, sự tình phát sinh quá đột ngột.

Cậu căn bản không biết nên làm gì, tia sáng ở cuối hành lang le lói như tương lai của cậu.

Điện thoại vang lên, Từ Vị bắt máy, là cảnh sát phụ trách vụ án.

Từ Vị xoa xoa mặt đi xuống lầu, cậu đã triệt để tỉnh táo lại, cảnh sát dẫn cậu đến nhà xác.

Từ Vị mỗi một bước đi đều đặc biệt gian nan như đang đi giữa ranh giới sự sống cái chết, mùi máu tươi bức cậu thở không nổi.

Từ Vị chưa hề biết đến cảm giác bi thương như thế này,cậu tại nhà xác nhìn thấy thi thể của ba.

Vào thời khắc sống còn, ba cậu đã nghiêng người qua vô lăng liều mình che chở, bảo vệ mạng sống của mẹ cậu.

Thi thể của ông hoàn toàn biến dạng, Từ Vị tay chân run rẩy đến tiếp nhận di vật cảnh sát đưa tới.

Hé miệng, cậu không thể phát ra được thứ âm thanh nào.

Uống rượu lái xe, trách nhiệm của chủ xe, không có bảo hiểm.

Trên xe đối phương là đôi mẹ con sống chết chưa xác định được.

Sau đó còn phải bồi thường mọi chi phí tổn hại cho bọn họ.

Từ Vị cầm lấy ví tiền phụ thân đã dính đầy máu.

Cậu cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi.

"Phải gửi hồ sơ vụ tai nạn lên toà án, cậu kí tên vào văn kiện này."
Từ Vị tiếp nhận văn kiện, yên lặng ký tên, mồ hôi tay thấm ướt giấy.

Cậu cắn răng lau nước mắt viết xuống, cúi đầu "Cảm tạ."
"Cậu còn có thân nhân nào khác không?"

Từ Vị lắc đầu, ba mẹ cậu đều là con một, ông bà đều qua đời khi cậu còn nhỏ.

Họ hàng xa, căn bản là Từ Vị không muốn tìm đến.

"Cậu trước tiên trông nom mẹ cậu đi, có chuyện gì gọi điện cho tôi."
"Cảm tạ."
Mẹ cậu vẫn luôn không tỉnh, phòng bệnh ICU một ngày chi phí mất đến mấy ngàn, cứ thế tiền trong tay Từ Vị cũng chẳng còn là bao.

Mà phụ thân vẫn còn ở phòng xác, cậu hoang mang lo sợ, lấy điện thoại gọi lão Miêu.

Lão Miêu rất nhanh liền đến, hai thiếu niên lúng túng nhìn mặt nhau, Tư Vị xoa xoa mặt khàn tiếng nói "Tôi nên làm gì bây giờ?"
"Trước tiên cần phải an táng cho ba cậu." Lão Miêu sống một thân một mình, hắn cũng đã trải qua cảnh không có ba mà sống.

"Đưa ba cậu ___" lão Miêu thấy mặt Từ Vị trắng bệch, không biểu tình, nói tiếp "Nói như vậy có điểm tàn nhẫn, mà sự tình cũng đã xảy ra.

Cậu cầm giấy khai tử của ba cậu đến ngân hàng kiểm tra toàn bộ thẻ.

Có tiền mới có thể tính tiếp, không phải cái gì cũng không được.

Dù sao mẹ cậu cũng cần tiền tiêu nhiều vào những chỗ khác."
Mười tám tuổi Từ Vị mất đi hết thảy.
Từ Vị lấy ra ví tiền xem tiền mặt bên trong, tổng cộng còn một ngàn "Làm sao có thể trả viện phí?"
Lão Miêu từ trong ví tiền lấy ra tấm thẻ đưa Từ Vị "Bên trong có tám ngàn, mật mã là tám số 8, trước hết đưa ba cậu đi hỏa táng.

Chúng ta có chút tiền này mua một miếng đất trong nghĩa trang đảm bảo không thể.

Ba cậu không phải còn có cửa hàng sao? Hiện tại thế nào? Có thể bán đi lấy chút tiền không?"
Từ Vị ngẩng đầu nhìn lão Miêu, lão Miêu cảm thấy chính mình thật tàn nhẫn đi, hắn nắm chặt vai Từ Vị "Từ Vị, sự tình đã xảy ra, người sống phải tiếp tục sống.

Lúc trước thời điểm ba tôi mất, tôi cũng như vậy, hiện tại cậu xem, tôi vẫn sống tốt không phải sao?"
Từ Vị mím môi khô khốc, lão Miêu đem thẻ nhét vào tay cậu.

"Cảm ơn cậu." Giọng Từ Vị khàn khàn.

"Tôu giúp cậu xin lão sư nghỉ học."
Từ Vị chợt nhận ra trường học đối với mình thật xa vời.

"Ừm."
"Trước tiên lo tốt cho ba cậu." Điện thoại lão Miêu vang lên, hắn nhận máy, bên kia nói nói làm sắc mặt lão Miêu đột biến, tắt điện thoại liền nâng xe đạp dậy.

"Tôi phải đến trường học một chuyến.

Cậu có việc gì thì gọi cho tôi."

Từ Vị gật đầu.

Có rất nhiều chuyện nghe thật dễ dàng, nhưng thực tế lại không biết có bao gian nan.

Với tám ngàn ở thành phố để mà nói thì thực sự không đủ để lo hậu sự, mẹ cậu thế kia còn phải không ngừng chuyển tiền viện phí.

Từ Vị đến cửa hàng của ba, ba cậu mở cửa hàng nhỏ buôn bán đèn điện.

Cửa hàng hiện tại vẫn còn hoạt động là nhờ bằng hữu của ba - họ Tần trông coi.

Từ Vị nói rõ ý đồ đến, Tần thúc liền lấy ra một tờ biên lai, làm bộ than thở "Ba con ra đi như vậy thúc cũng rất đau buồn, mà cái tiệm này cùng ba con hiện tại không còn quan hệ.

Từ Vị ngẩng đầu "Cái gì?"
"Đây là giữa chúng ta có thỏa thuận." Tần thúc nói "Ba con nợ thúc mười vạn liền đem cửa hàng chuyển nhượng cho thúc."
Cái tiệm này không dưới mười vạn, làm sao có thể như thế được? Từ Vị cầm hợp đồng xem, đọc kĩ từng từ, nhiều chỗ xem không hiểu.

Dù sao cửa hàng đã không còn là của nhà họ, cũng không thể lấy đi thứ gì.

"Ba con chưa từng nói."
"Con còn nhỏ, đương nhiên sẽ không nói với con những thứ này."
Từ Vị nhìn người trước mặt, trên mặt lão là đau buồn, nhưng trong đôi mắt lại là chán ghét cùng cười nhạo.

"Con cũng đừng đến tìm thúc nữa, ba con đã chết, mà cái hợp đồng này đều đúng với pháp luật."
Từ Vị quay người nhanh chân dời đi.

Ngày thứ tư mới đem tro cốt phụ thân về nhà rồi đi tìm thẻ ngân hàng, chạy mười mấy cái ngân hàng, cuối cùng được tổng cộng sáu vạn.

Từ Vị thẳng đến bệnh viện đem tiền mua thuốc thang cho mẹ trước.

Giáo viên chủ nhiệm gọi điện đến, Từ Vị ở cửa sau bệnh viện bắt máy "Lão sư."
"Hoàn cảnh trong nhà cậu tôi đã nghe, cậu tính như thế nào?" Từ Vị định hút thuốc, lấy tay sờ sờ túi, rỗng tuếch, mua thuốc cũng cần đến tiền.

Nhà Từ Vị không tính là giàu có, nhưng cũng gọi là khá giả.

Ba mở một cửa hàng đèn đóm, mẹ thì làm giáo viên âm nhạc.

Từ Vị che miệng ho khan nửa ngày, cậu cũng rõ ràng tình cảnh của mình, học viện nghệ thuật là không thể, lớp 12 còn hai tháng là kết thúc, hiện tại cậu cũng không theo nổi.

Tai họa ập xuống quá bất ngờ, cậu từ một thiếu niên nhàn nhã biến thành trụ cột trong nhà.

"Lão sư, em có thể sẽ nghỉ học.".