Lão Bà Vương Gia Của Ta

Chương 1-2: Cái này gọi là chuyện gì nha (2)

Hắn lớn lên thật xinh đẹp, đầu tóc thoạt nhìn rất mềm mại, có thể so sánh với hoa khôi Từ Tĩnh Lệ của trường ta năm đó. Chẳng qua là đầu óc có chút bệnh.....

“Vị anh hùng này, ngài muốn uống nước sao?” Ta lộ mặt như một con chó nịnh hót cười, thấy hắn gật đầu, ta lập tức chạy tới phòng bếp.

Hừ hừ, lão tử trong nước bỏ thêm thuốc, không tin ngươi sẽ không ngã xuống!

Ta bưng chén nước trở về phòng khách, hai tay cung kính đưa lên.

Tiểu bạch diện ngẩng lên nhận lấy, từ đỉnh đầu lấy ra một cái trâm bạc, đâm vào trong nước………

Chết bà rồi..ii, ngươi nha~ cũng quá chuyên nghiệp đi......

Trâm bạc không có đổi sắc một chút xíu nào, cho nên tiểu bạch diện dũng cảm uống một hơi cạn sạch, không bao lâu liền bắt đầu mệt mỏi, lắc lắc đầu ức chế, rốt cục dường như thấy được sự lợi hại, chỉ vào mặt ta, nói câu “Ngươi......” Sau đó liền bất tỉnh nhân sự.

Ta mỹ nhân đang ngủ trên ghế sa lon, ngửa mặt phát ra một tiếng cười dài.

Wa —— ha ha ha ha! Lão tử mặc dù đần nhưng lão tử cũng không phải ngu ngốc! Trâm bạc của tiểu tử ngươi ngay cả liều thuốc ngủ cực mạnh cũng có thể kiểm nghiệm sao? Chê cười!

Tâm tình ta rất tốt gọi 120, mang theo mặt mày hớn hở vui vẻ nói: “Bệnh viện sao? Chỗ của ta có một người mắc bệnh thần kinh mau đến nhanh đi.”

Bệnh viện chưa tới mấy phút đồng hồ chạy đến nhà ta, ta vừa hướng bọn họ khen tốc độ chạy xe thật cao vừa trợ giúp bọn họ đem tiểu bạch diện lên băng ca, cũng nhiệt tình phất tay các bác sĩ nói lời từ biệt, cầu nguyện trong lòng đừng để cho ta gặp loại chuyện khốn khiếp này nữa.

Nga đúng rồi, y sinh tận tình còn thuận tiện giúp ta băng bó vết thương trên cổ, chỉ là vết thương nhỏ, chẳng qua là chảy máu hơi nhiều.

Đêm đó ta tự nhiên ngủ không ngon giấc, ngày thứ hai chạy tới nơi làm việc trễ, thế mà lão bản cũng không nể tình chúng ta trên bàn rượu giao tình, khấu trừ tiền thưởng của ta.

Ta ở trong lòng đem tổ tông mười tám đời của cái tiểu bạch diện cùng với bản thân của hắn hết thảy nguyền rủa một trăm lần a một trăm lần......

Ta ngay cả công việc cũng không có tâm tình làm, nhìn màn hình máy tính mười phút ngây ngốc, tiểu cô nương bên cạnh nhịn không được đập vào đầu ta: “Phiền đẹp trai, ngươi muốn cả tiền lương cũng bị khấu trừ sao?”

P nói a, tiền lương cũng bị khấu trừ, muốn ta uống gió Tây Bắc để sống a!

Cho nên ta bắt buộc mình lên tinh thần bắt đầu công việc.

Đang lúc ấy thì điện thoại di động vang lên.

Nhấc máy, “Uy?”

“Xin hỏi ngài là Phiền Dịch tiên sinh sao.” Một thanh âm xa lạ.

“Đúng, là ta, xin hỏi......” Ta kinh ngạc. Ta bình thường bằng hữu không nhiều lắm, huống chi lúc này bọn họ đại khái đều đang bận rộn, người nào gọi điện cho ta đây?

“Chúng ta từ trên người một vị tiên sinh tìm được chứng minh thư cùng thẻ nhân viên của ngài, mời tới bệnh viện XX nhận.”

Gì? Thẻ nhân viên, thẻ căn cước?!

Ta chợt nhớ tới ngày hôm qua tiểu bạch diện tựa hồ đem hai loại giấy này thu vào......

OMG, ta bởi vì đắc ý vênh váo không có đem thẻ cầm về, thật hỏng mất.

Cho nên buổi trưa lúc tan việc ta bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện XX.

Tìm được thẻ căn cước khi gặp bác sĩ băng bó cho ta hôm qua, hắn vừa nhìn thấy ta lập tức đem kéo vào góc, hung hăng trách cứ.

“Ngươi này là chuyện gì xảy ra? Chúng ta đem vị tiên sinh kia đưa đến khoa tâm thần toàn bộ kiểm tra, phát hiện não bộ của hắn không có bất cứ vấn đề gì, mà trong dạ dày lưu lại một lượng thuốc ngủ lớn, ngươi đây là ——”

Ta cảm thấy có chút mê muội.

“Bác sĩ, ta cùng người này không có bất kỳ quan hệ nha......”

“Được rồi, vậy sao? Sao trên người hắn có thẻ căn cước của ngươi? Mau đem người mang về đi, đâu còn con nít nữa, làm sao ngươi có thể như vậy đối với người khác...... Đúng rồi, đến bàn thu phí kiểm tra và nộp tiền phí.”

Này bác sĩ nói liên miên, cằn nhằn một tràng, hoàn toàn không để ý ta đã hóa đá, cầm lấy giấy xác nhận nghênh ngang rời đi......

Tiểu bạch diện a, lão tử thống hận ngươi!

Ta khóc không ra nước mắt móc ví, bên trong tiền không đủ, bi ai gọi cho lão bản, không lâu sau lão hắn xe tới, giúp ta nộp đủ phí dụng.

“Phiền Dịch, số tiền này tháng sau trừ vào lương của ngươi.” Lão bản mặt không chút thay đổi.

“...... Nha.” Chết ta......

“Người nào vào bệnh viện?”

“Em họ xa của ta, ngày hôm qua ăn hư bụng bị đưa vào đây, ha ha ha......” Ta thuận miệng nói láo.

“Sau này cẩn thận một chút, em họ ngươi bao nhiêu tuổi?”

Bao nhiêu? Ta làm sao biết? Nhưng ta lại không thể không trả lời, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục thêu dệt: “18, 19 tuổi, ta cũng không nhớ rõ lắm.”

Vừa nói chúng ta đã đi tới phòng bệnh của tiểu bạch diện, lúc đi vào thấy hắn còn đang ngủ say, có thể thấy ngày hôm qua ta hạ thuốc có chút nhiều......

Lão bản thấy hắn thì sửng sốt một chút.

Cũng khó trách, người này ngoại trừ tính cách ra thì đúng là một đại mĩ nhân, so với tiểu cô nương lớn lên xinh đẹp hơn, chẳng qua là nam nhân, bản thiếu gia đương nhiên sẽ không đối với hắn thương hoa tiếc ngọc.

“Em họ ngươi rất đẹp a.” Lão bản ngồi bên cạnh, “Chính là có chút kỳ quái, tại sao tóc lại dài như vậy.”

“Xinh đẹp, giống như các bà các chị.” Ta liếc mắt. Nhưng cũng không khỏi đánh giá hắn.

Lúc ngủ tiểu bạch diện không có lớn lối cao ngạo, tóc xõa dài, lông mi cong, sống mũi ưu nhã, đôi môi hồng nhuận, sách sách, gương mặt trắng kia sờ vào chắc chắn cảm giác rất tốt......

STOP! Ta đang suy nghĩ cái gì? Ta là một thanh niên chính trực thật thà a!

Ai, nói thật ta đây không muốn đem một người như thế về nhà......

Chúng ta vừa ngồi một hồi, cũng không có nói chuyện, tiểu bạch diện đột nhiên rên rỉ một tiếng, tỉnh.

Hắn có chút mê man nhìn chúng ta, đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng: “Ngươi là Phiền Dịch!” Sao ngươi không ngoan ngoãn như lúc ngủ nha?

Ta giật mình nha, chợt lui về phía sau một bước: “Đúng...... Ngài còn nhớ rõ tiểu nhân, thật vinh hạnh......”

Lão bản nhịn cười: “Huynh đệ các ngươi thật có ý tứ.”

Lông mày tiểu bạch diện thẳng một đường, nghi ngờ nói: “Huynh đệ?”

Xong đời......

Ta vội vàng ngăn lão bản, đáng tiếc đã muộn.

“Phiền Dịch nói cho ta biết, ngươi với hắn là họ hàng xa.” Ta che miệng, lão bản đi trước một giây, hắn nói xong câu này ta thật chỉ muốn chết.

Tiểu bạch diện quả nhiên giận tím mặt! Đứng lên, “Ngươi dân đen này, dám xưng là anh họ bổn vương? Bổn vương chém ngươi!”

Cứu mạng a!!!

Lão bản ngươi lòng dạ hiểm độc! Nhân viên của ngươi toi đời rồi, ngươi lại còn cười cái gì a!

Ta chật vật bị hắn truy đuổi trong phòng bệnh một vòng lại một vòng, cho đến khi hộ sĩ đi vào lớn tiếng quát chúng ta mấy câu.

Lão bản cười, “Các ngươi thật đúng là kỳ lạ. Ngươi tên gì?” Hắn hỏi tiểu bạch diện.

Cái vấn đề này ta ngày hôm qua cũng đã hỏi, cho nên ta tương đối lo lắng hắn nhảy ra một câu “Tục danh của bổn vương là để dân thường có thể hỏi sao?” hơn nữa mang theo đạo ánh mắt khinh bỉ.

Nhưng ta không nghĩ hắn lại ngồi xuống, đưa tay vung lên, tự cho là tiêu sái nói: “Đại trượng phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ánh bình minh nước Đứng Hoài Vương, Mục Lưu Hoa.”

……………….

………….

………

….

..

.