Lão Bà Ngươi Thật Bổng

Chương 17

Editor : BlackObs


------------------


"Chào mọi người, tôi đến từ sở cảnh sát tỉnh, do hiện giờ tôi vẫn giữ chức vụ, cho nên trước khi vào bài giảng, tôi hy vọng các bạn tuân thủ theo quy định của tôi". 


Mọi người bên dưới đang xôn xao nghị luận, cảm thấy Phương Nhan hoàn toàn khác xa hình ảnh trong tưởng tượng, nghe mỹ nữ trước mắt nói ra yêu cầu, bọn họ nhanh chóng an tĩnh trở lại.
"Thứ nhất, xin các bạn chuyển điện thoại di động sang chế độ rung, không được phép chụp hình quay phim, truyền bá nội dung buổi học này ra ngoài".


"Thứ hai, tâm lý học tội phạm là một môn học rất nghiêm túc, sau đây, các bạn sẽ được nhìn thấy thế giới chân thật của tội phạm, những bạn nào có tiền sử bệnh tim xin mời rời khỏi đây".


"Thứ ba, tôi hy vọng mọi người sẽ nghiêm túc nghe giảng".
Có người lập tức đặt câu hỏi.


"Thưa cô, vì sao đã công khai giờ học mà lại cấm quay phim chụp hình?".


Phương Nhan nở nụ cười, "Để người khác ghi nhớ, đối với cảnh sát mà nói, tuyệt đối không phải là chuyện tốt". Phương Nhan nói súc tích, mọi người tuy mơ hồ không rõ về câu trả lời này nhưng vẫn cúi đầu chuyển điện thoại sang chế độ rung hoặc là tắt máy. 


Tạ Tử Kỳ ngồi ở hàng đầu há hốc mồm, giống như không thể tin được chuyện đang xảy ra. Chị gái xinh đẹp mới vừa rồi còn ngồi nói chuyện với hắn...lại là chuyên gia do tỉnh phái đến.


Nhưng rất nhanh sau đó, ngay khi Phương Nhan giảng về tâm lý hoạ tượng, tất cả mọi người đều tin rằng Phương Nhan đích thực là chuyên gia tâm lý tội phạm.


Ai nấy đều say sưa nghe giảng, hai tiếng trôi qua, không có một sinh viên nào rời đi giữa chừng, cứ như thể bọn họ có thể không ăn không uống ngồi nghe cả đời.


"Được rồi, buổi giảng kết thúc ở đây...tan lớp". Nhìn toàn thể sinh viên trước mặt, Phương Nhan biết nàng đã thành công.


Ngay lúc Phương Nhan đang muốn rời đi, có bạn học nhịn không được lên tiếng hỏi, "Thưa cô, những chuyện cô vừa kể đều là sự thật sao?".


Phương Nhan nâng gọng kính lên, khó có thể thấy rõ cảm xúc chân thật giấu sâu trong đôi mắt xinh đẹp của nàng, nhìn các bạn sinh viên tò mò bên dưới, nàng đáp: "Nếu như có thể, tôi thà rằng đây chỉ là những câu chuyện kể mà thôi...Nhưng thế giới này không có đơn thuần như vậy". 


Nàng nói ý vị thâm trường. Các sinh viên bị những chuyện vừa nghe tác động, trong lòng mỗi người đều có chút tư vị nặng nề. 


Cho dù Phương Nhan đã đi khỏi, mọi người vẫn là ngồi đó thêm một lúc.


Đột nhiên, như là ý thức được cái gì, nam sinh Tạ Tử Kỳ kêu lớn lên, "Trời, tôi còn chưa hỏi lão sư tên gì!!!". 


Lúc này mọi người mới nhận ra nữ giáo sư xinh đẹp thần bí kia chưa hề giới thiệu qua tên tuổi...
Dĩ nhiên là Phương Nhan cố ý không giới thiệu bản thân, giờ phút này, rốt cuộc nàng có thể thở phào vì đã hoàn thành giáo trình hai tiếng. Tuy là khi nãy trên lớp nàng không biểu hiện ra, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trong đời nàng khẩn trương đến vậy, bởi vì nàng đã nói về những vụ án đã kết thúc trong ba năm qua. 


Đại khái vì bản thân án kiện khá là tương quan với các sinh viên, cho nên mới có thể đạt được hiệu quả tốt như vậy.


Ngó thấy xung quanh không có bao nhiêu người, Phương Nhan mệt mỏi tháo mắt kiếng xuống, để lộ ra cặp mắt nhu hoà. Nàng thật sự không thích hợp với việc ra vẻ chuyên nghiệp, nhưng nếu không làm như vậy, nàng sẽ không thể nắm giữ cục diện.


Hiện tại nàng chỉ hy vọng mấy sinh viên đó tiếp thu lời nói của nàng, nhất là cái chuyện không được phép chụp ảnh ghi hình, chỉ cần không để lộ ra ngoài thì nàng không cần lo lắng bại lộ chuyện mình là Phương Nhan. Về phía cảnh sát, nàng càng yên tâm là không một ai tiết lộ tin tức của mình.


Phương Nhan suy nghĩ qua toàn bộ kế hoạch, mỗi bước đều hết sức cẩn thận, ngẫm lại hình như nàng đã quá mức để ý cảm thụ của Giang Tê Ngô. Chỉ vì không để lộ chân tướng với Giang Tê Ngô mà nàng đã lãng phí nhiều tế bào não như vậy. 


Phương Nhan cảm thấy chắc là mình buồn chán đến điên rồi, đáng chán hơn là, khi nàng nhìn thời gian đã hơn năm giờ chiều, nàng lại lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Giang Tê Ngô.


[ Tê Ngô, em đang ở đâu? Chị rất nhớ em. ] 


Lời này có vẻ buồn nôn, nhưng nếu không nói vậy, Giang Tê Ngô căn bản sẽ không cảm giác được ngữ khí u oán cùng bất lực của nàng.


Quả nhiên, chưa đến vài giây, Giang Tê Ngô liền gọi điện tới.


Phương Nhan không nghe máy, nàng ngắt cuộc gọi, gửi một tin báo địa điểm gặp mặt. 


Buổi giảng của nàng đã thành công, bây giờ là lúc nàng đi phá cuộc hẹn giữa Giang Tê Ngô và chồng nàng. Mà chỉ có làm ra bộ dạng ảo não thì người trọng tình nghĩa như Giang Tê Ngô mới buông Chung Vĩ Triết ra mà tìm đến mình. 


Phương Nhan không biết rốt cuộc mình đang mang tâm thái gì nữa, nàng chỉ biết rằng nàng không muốn để Chung Vĩ Triết tiếp tục hẹn hò cùng Giang Tê Ngô. Vì vậy, nàng tình nguyện mình là người hẹn hò với em ấy.


Phương Nhan lựa chọn một cửa hàng KFC cách nhà Giang Tê Ngô không xa, khi nàng chạy đến thì Giang Tê Ngô đã ở đó.


Giang Tê Ngô chỉ gọi một thức uống, mang theo tai nghe điện thoại, ngồi ở góc cửa sổ dễ nhìn thấy nhất. Cô đang tập trung nghe thứ gì đó, gần như không ý thức được ánh mắt tham lam của những người xung quanh, càng khỏi nói tới sự quan sát của Phương Nhan. 


Phương Nhan cũng không trực tiếp chào hỏi, nàng đến quầy mua ít thức ăn rồi mới chậm rãi đi tới ngồi đối diện Giang Tê Ngô.


Bây giờ Giang Tê Ngô mới nhận ra lãnh địa của mình bị xâm chiếm, cô ngẩng đầu nói: "Xin lỗi, chỗ này đã có người ngồi...". Thế nhưng ngay khi nhìn thấy đó là Phương Nhan, cô liền vui vẻ tươi cười, Phương Nhan cũng cười theo.


Giang Tê Ngô cười tươi lên trông rất đẹp, nụ cười của cô như là ánh thái dương sưởi ấm nội tâm Phương Nhan.


Một cô gái thuần khiết trong sáng sao lại gặp trúng bạn trai tồi tệ vậy a! Phương Nhan đột nhiên cảm thấy Chung Vĩ Triết căn bản không xứng với Giang Tê Ngô, cô gái ưu tú như thế, nên có một mối tình đầu tươi đẹp hơn mới đúng.


"Xin lỗi...Em bận rộn như vậy mà còn hẹn em ra gặp mặt". Thấy Giang Tê Ngô đang để mở laptop trên bàn, Phương Nhan áy náy mở lời.


Giang Tê Ngô thoáng nhìn màn hình, cười nói: "Không có, em chỉ đang nghe lại đoạn ghi âm một buổi học".


Phương Nhan hứng thú hỏi, "Học cái gì mà em nghe chăm chú vậy?". 


Giang Tê Ngô đưa một bên tai nghe cho Phương Nhan. Nàng nhận lấy đeo vào tai, liền nghe được nội dung rất thân quen.


Không sai, chính là nội dung nàng giảng ở trường hôm nay.


Thân thể Phương Nhan cứng đờ, cảm giác như mình là kẻ lén đến phòng bếp ăn vụn thức ăn nhưng bởi vì tham lam ăn nhiều quá mà bị nghẹn chết. Ngay lúc này nàng tưởng chừng Giang Tê Ngô đã phát hiện thân phận của nàng rồi, nhưng nếu Giang Tê Ngô biết nàng là Phương Nhan thì làm sao có thể nói nói cười cười với nàng được. 


'Không đúng, tuyệt đối không có khả năng!'


Phương Nhan phủ nhận, giả vờ chú tâm nghe một hồi, sau đó thắc mắc, "Nghe kinh khủng quá, ngành tâm lý học của em đều nói về những thứ này sao?". 


Giang Tê Ngô tựa hồ cũng không lưu ý tâm tình biến hoá vi diệu của Phương Nhan, cô mỉm cười nói, "Không có, em mà nghe những thứ này mỗi ngày thì tim em không chịu nổi đâu...em sợ người chết lắm". Dường như nghĩ tới đầu người trong phòng Phương Nhan lần trước, Giang Tê Ngô không khỏi rùng mình một cái.


Biểu tình này không tránh được ánh mắt quan sát của Phương Nhan, nàng đẩy hộp khoai tây chiên vừa mua qua cho đối phương. Giang Tê Ngô cảm ơn, ăn mấy cái rồi giải thích tiếp: "Đây là buổi học chuyên đề tâm lý tội phạm ở trường em hôm nay".


Phương Nhan gật đầu.


Nàng đương nhiên biết, nghĩ lại thì hôm nay nàng mang theo microphone lên lớp, hơn nữa không biết người kia đã dùng cái gì để ghi âm mà âm sắc đã biến dạng so với thực tế. E rằng vì vậy mà Giang Tê Ngô mới không nhận ra thanh âm giảng bài có chút giống với nàng.


Phương Nhan an ủi chính mình, rốt cuộc nàng cũng đã được trải nghiệm loại cảm giác có tật giật mình là như thế nào. 


"Ban đầu em cũng muốn đến lớp...nhưng mà...". Cô cười khổ, ngày hôm nay hẹn hò với Chung Vĩ Triết cũng không thuận lợi. 


"Sao?" Phương Nhan lại ăn tiếp một miếng khoai, hào hứng nghe tiểu tam kể về chuyện tình hôm nay.


"Hôm nay anh ấy nói dẫn em đi chơi, sẽ cho em một ngạc nhiên to lớn, thực tế là sau đó ảnh lại muốn cùng em...". Giang Tê Ngô không có vẻ gì là vui mừng, đối với phương diện lạ lẫm này, cô rất là sợ hãi.


"Không phải đó là chuyện đương nhiên sao? Chính em cũng nói vậy mà". Phương Nhan không hiểu Giang Tê Ngô đến cùng là sợ cái gì.


Đối với nàng mà nói, hai mắt vừa nhắm một phát liền xong việc, không có bất luận tình cảm gì ở bên trong.


"Em cũng không biết, chỉ là...em phát hiện, cơ thể em hình như cũng không phải là thích anh ấy...Nên em cự tuyệt, may là bạn trai em cũng không ép buộc". Giang Tê Ngô dùng một khái niệm khá trừu tượng để giải thích nội tâm của mình. 


"Có khả năng là em theo thuyết Plato, yêu đương thuần khiết a!".


Giang Tê Ngô lại lắc đầu, "Không phải, em cũng có cảm giác... Nhưng mà...không phải đối với bạn trai em".


Phương Nhan nghe muốn cười, "Vậy điều đó nói rõ em không thích bạn trai em, mà là người kia".
Giang Tê Ngô nhìn Phương Nhan, biểu cảm trên mặt cô chuyển biến phức tạp, Phương Nhan ngờ ngợ mình đã nói sai nhưng không biết sai ở chỗ nào. Suy nghĩ một chút, Phương Nhan lại vẽ rắn thêm chân: "Có lẽ em còn hoài nghi về sự trung thành của bạn trai, nên mới sinh ra loại ảo giác này thôi".


Phương Nhan cảm giác mình điên rồi, tại sao nàng còn nói giúp Chung Vĩ Triết cơ chứ! Dựa theo tâm tình dao động của Giang Tê Ngô lúc này, rõ ràng nàng có thể khuyên Giang Tê Ngô chia tay với hắn ta, tiếp theo ngồi cười mà xem bão táp. Còn bây giờ, nàng gần như lại đem mọi chuyện đẩy về điểm khởi đầu.