Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút

Chương 30: 30

Chương 30

Trở vào phòng, điện thoại di động đặt trên đầu giường của Thịnh Kiều đang rung nhẹ, ánh sáng lập lòe. Hoắc Hi đi tới, cầm lên, trên màn hình hiển thị “Chung Thâm”. Hoắc Hi bắt máy, người bên kia chưa gì đã khẩn cấp rống lên.

“Kiều Kiều, em không sao chứ? em gặp chuyện gì?”

“Tôi là Hoắc Hi. Cô ấy không sao.”

“…”

Chung Thâm giống như gặp quỷ, đưa di động ra nhìn lại một lần, nhớ tới chuyện đang tham gia chương trình phát sóng trực tiếp, không dám nói bậy, vội ấp úng nói.

“Ừ ừ… không có việc gì là tốt rồi.”

Hoắc Hi giải thích tình huống đại khái, nói vài câu cho Chung Thâm bớt lo, sau đó cúp điện thoại.

Hoắc Hi trả điện thoại lại đầu giường. Ánh mắt vô tình nhìn thấy ảnh dùng làm màn hình chờ, thoáng sửng sốt, lại cầm điện thoại lên, dùng tay điểm nhẹ.

Màn hình chờ là ảnh chụp của anh.

Bức ảnh này cũng rất kỳ diệu, bởi vì không phải là ảnh chính thức của studio, mà là một ảnh tự chụp từ xa khi anh đang biểu diễn trên sân khấu. Trong ảnh, anh hai tay ôm lấy micro, mắt nhìn về phía xa, toàn bộ sân khấu đều không có ánh đèn, chỉ có bóng dáng màu đen của anh và những điểm sáng lập lòe vây xung quanh. Đó chính là đèn tiếp ứng của Hi Quang, tựa như những vì sao lấp lánh điểm xuyến bầu trời đêm, bao bọc xung quanh anh.

Người bình thường nhìn tấm hình này sẽ không biết bóng đen kia là Hoắc Hi.

Hoắc Hi đưa mắt nhìn người con gái nằm trên giường, giống như có linh cảm, cô bỗng nhiên nhíu mày, dường như sắp tỉnh. Hoắc Hi vội thả di động về chỗ cũ, bước lui hai bước.

Thịnh Kiều mở mắt, xoa đầu, giọng khàn khàn.

“Tiểu Bạch, tôi muốn uống nước.”

Hoắc Hi đi tới bàn đặt bình thủy, rót nước, đi trở về, đặt ly nước lên tủ đầu giường, nhỏ giọng nói.

“Hơi nóng. Đợi một lát rồi hãy uống.”

Đang giãy giụa muốn ngồi lên, Thịnh Kiều giật mình té ngã trở về.

Nửa ngày sau, cứng người quay đầu, thấy Hoắc Hi đang khoanh tay đứng ở mép giường. Thịnh Kiều chớp mắt, lại chớp mắt, biểu tình trên mặt biến hóa rất phức tạp.

“Em không xứng” đã không thể biểu đạt hết tâm tình của cô lúc này, phải dùng tới “Em có tội” mới đúng.

Cô ngồi lên, sửa sửa tóc, nhỏ giọng hỏi.

“Hoắc Hi, sao anh lại tới đây?”

“Có chút chuyện cần xử lý ở gần đây nên thuận đường ghé qua thăm cô.”

Cô gật đầu, cầm ly nước, thổi thổi, uống một ngụm nhỏ, lại nói tiếp.

“Em không sao rồi. Nhưng ngày mai mới có thể xuất viện. Anh về sớm nghỉ ngơi đi. Bệnh viện không tốt. Anh đừng ở lại đây lâu.”

Cô hận không thể cho anh cả đời mạnh khỏe, cả đời không cần bước vào bệnh viện một lần nào.

Hoắc Hi nhìn cô, nhàn nhạt nói.

“Sau này, có bệnh thì nên sớm chữa trị, đừng cố quá.”

Thịnh Kiều gật lia lịa.

Hoắc Hi xoay người. Thịnh Kiều giương mắt trông mong nhìn bóng lưng anh, có chút quyến luyến, lại có chút cao hứng, vẫy tay.

“Hoắc Hi, tạm…”

Chữ “biệt” còn chưa kịp nói ra, đã thấy Hoắc Hi đi đến ghế dựa, ngồi xuống. Thịnh Kiều tròn mắt.

“… anh không về sao?”

Hoắc Hi khẽ liếc.

“Cô hình như rất muốn đuổi tôi đi?”

Thịnh Kiều muốn ngã ngửa, nhỏ giọng thì thào.

“Bệnh viện không may mắn a~…”

Hoắc Hi lấy điện thoại, nhắn tin cho Tiểu Đản, bảo cậu ta và tài xế tìm chỗ ăn khuya trước, vừa bấm tin vừa nói.

“Tôi còn chưa ăn cơm, nhờ Phương Bạch mua cơm dùm nhé.”

Hoắc Hi ngẩng đầu.

“Nghe Phương Bạch nói, cả ngày hôm nay cô chỉ ăn một bát cơm trắng?”

“… à, em đang giảm cân.”

Hoắc Hi không muốn vạch trần cô, cười nói.

“Vậy lát nữa cùng ăn đi.”

Rất nhanh, Phương Bạch về tới. Nhận được tin nhắn của Hoắc Hi, ngoài phần cơm với một món mặn và một món canh, cậu còn mua thêm một phần cháo cho Thịnh Kiều. Hoắc Hi đem ghế dựa kéo tới ngồi kế bên tủ đầu giường, dọn chén đũa, đẩy phần thức ăn qua cho Thịnh Kiều, nhỏ giọng nói.

“Ăn cơm đi.”

Thịnh Kiều cầm chén lên, lén liếc anh một cái.

Huhu… sao có thể ôn như như thế, làm trái tim của cô đập điên cuồng muốn bể lồng ngực luôn… huhu… Ông trời a~ có phải lúc nặn ra người này, ông đã bỏ thêm bùa mê thuốc lú gì không? Vì sao anh ấy lại có thể tốt đẹp đến như vậy a~?

Huhu… cô muốn yêu Hoắc Hi cả đời!!! Vì anh mà điên, vì anh mà cuồng, vì anh mà bị giam giữ cả đời cũng được!!!

Ăn cơm xong, Phương Bạch thu dọn các hộp cơm, định xuống lầu quăng rác. Hoắc Hi đoạt lấy túi rác, nói.

“Sáng mai tôi có cuộc họp. Đêm nay phiền cậu ở lại chiếu cố cho cô ấy.”

Phương Bạch nhanh chóng trả lời.

“Là đương nhiên, đương nhiên.”

Hoắc Hi đeo khẩu trang, trùm mũ, quay đầu dặn dò.

“Nghỉ ngơi cho tốt. Tôi phải đi rồi.”

Thịnh Kiều gật đầu, ánh mắt cảm động rưng rưng lưu luyến.

“Hoắc Hi, cám ơn anh đã tới thăm em.”

Hoắc Hi mở cửa, cầm túi rác đi rồi. Thịnh Kiều ngã người xuống giường, giơ tay đặt lên ngực, ở nơi đó, trái tim cô vẫn đang đập điên cuồng.

Phương Bạch ngồi bên cạnh, đang lướt điện thoại, bỗng nhiên nói.

“Kiều tỷ, fan của chị đánh nhau với Tinh Diệu rồi.”

Thịnh Kiều giật mình thoát khỏi trạng thái hoa si, nhanh chóng mở điện thoại.

Trà Trà gửi rất nhiều tin nhắn, cập nhật “tình hình chiến đấu” cho hội trưởng. Thịnh Kiều hiện giờ không phải là nữ minh tinh đáng thương bị antifan chế giễu vì lùm xùm giải ước nữa, khoảng thời gian qua cô đã thu hút một lượng lớn fan mới, rốt cuộc ở thời khắc mấu chốt này đã tập trung được lực bùng nổ.

Trên hotsearch, 10 cái thì có đến 3 cái liên quan đến cô. Bấm vào một cái, là “hành trình giết người”, fan Kiều bên trong kêu gào khóc lóc thảm thiết, trách cứ Tinh Diệu áp bức nghệ sĩ, tìm kiếm trợ giúp từ pháp luật, yêu cầu lập tức giải ước.

Lúc trước, fan Kiều không có lực ngưng tụ. Đây là lần đầu tiên mọi người có chung mục tiêu, đồng tâm hiệp lực, sức mạnh tường thành, đoàn kết nhất trí, vì người họ yêu mà chiến đấu cho công đạo.

Một đốm lửa đã nhóm lên liền bùng cháy. Dập lửa cũng không thể ngăn cản đạo lý mà nó hướng tới.

Thịnh Kiều trả lời tin nhắn của Trà Trà. Trong phòng chat của nhóm quản lý, cô giúp bọn họ hoàn thiện thêm phương án công khai lên án, tình thế phải nói là phát triển cực kỳ thuận lợi.

Hoắc Hi ngồi vào xe, dưới ánh mắt u oán của Tiểu Đản, móc điện thoại ra lướt tin, đọc hotsearch, nghiêng đầu nói.

“Tôi nhớ cậu có nuôi không ít doanh tiêu hào đúng không?”

“???”

Tiểu Đản trong lòng thầm lo lắng. Đại ca à, anh lại muốn làm gì?

“Liên hệ với bọn họ, gây áp lực cho Tinh Diệu.”

Tiểu Đản nhịn không được, hỏi ra miệng.

“Anh quan tâm cô ta làm gì a~ Cô ta hại anh còn chưa đủ thảm sao? Cái loại người như cô ta…”

Hoắc Hi liếc một cái.

“Cậu muốn lên làm ông chủ của tôi à?”

“… không dám…”

Giận dỗi đi liên hệ với doanh tiêu hào.

Nửa ngày sau, người con trai đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi ở băng ghế sau, thấp giọng nói.

“Cô ấy không phải loại người như các cậu nghĩ đâu. Về sau đừng nói những lời như vậy nữa.”

Fan Kiều chỉ là thế lực chiến đấu đơn bạc, chính lúc này, không hiểu sao có rất nhiều doanh tiêu hào bắt đầu lên bài.

Ai cũng tưởng chuyện giống như trước kia, doanh tiêu hào sẽ chĩa mũi nhọn về phía Thịnh Kiều, nhưng không ngờ bọn họ lần này lại thống nhất đem họng súng nhắm vào Tinh Diệu. Nhờ doanh tiêu hào kéo thêm nhiệt độ, chuyện lần này nhanh chóng thoát khỏi vòng fan.

Tinh Diệu đang bàn bạc ký hợp đồng với vài người mới, vốn dĩ đã thương lượng xong xuôi đâu đó, chẳng ngờ qua một đêm, toàn bộ đều đổi ý, không ký nữa.

Công ty quản lý giở trò bất chính. Nếu vào đây rồi, về sau lỡ làm chuyện gì không vừa ý bọn họ, chẳng phải cũng sẽ bị bọn họ chỉnh chết giống như Thịnh Kiều? Ngay cả người ngoài giới còn bàn tán cái gì mà Cbiz là nơi giết người không thấy máu.

Vì chuyện liên quan đến Thịnh Kiều mà Tinh Diệu không biết đã bao nhiêu lần lên hotsearch rồi. Sáng hôm nay, cổ phiếu công ty rớt giá. Tổng giám đốc ngồi trong văn phòng, giận dữ ném tập văn kiện xuống đất, mắng lớn.

“Chuyện này sao vẫn day dưa không dứt hả? Chỉ là một nghệ sĩ nhỏ nhoi thôi, các người còn trị không được?”

Thư ký trả lời.

“Tối hôm qua, sự việc này phát sinh đột ngột, đội ngũ quản giao xã hội của công ty đều đã tan tầm. Buổi khuya không hiểu sao lại xuất hiện một loạt doanh tiêu hào…”

“Đừng có nói nhảm này nọ… mau nghĩ cách giải quyết!!!!!!”

Cửa phòng bị gõ. Bảo ca đi vào. Tổng giám đốc thu lại nét mặt, hỏi.

“Có chuyện gì?”

Bảo ca bất đắc dĩ cười cười, đưa qua mấy phần văn kiện.

“Đây là mấy đại ngôn cuối cùng của Hoắc Hi ký với chúng ta, năm sau sẽ hết hạn.”

“Việc này cậu tự mình giải quyết là được rồi.”

“Hoắc Hi vừa gọi điện, bảo là có thể gia hạn hợp đồng thêm 1 năm.”

Tổng giám đốc ngồi thẳng người lên.

Hoắc Hi là một tòa núi vàng, mất đi anh, ông tan nát cõi lòng biết bao nhiêu. Nhưng lưu lượng bạo hồng, trói không được, cũng không có biện pháp trói. Hiện giờ, Tinh Diệu đang gặp khó khăn, sợi dây cuối cùng có thể liên lụy tới Hoắc Hi sắp đứt, vì sao cậu ta vẫn tìm tới cửa?

Tổng giám đốc đưa mắt dò hỏi. Bảo ca thở dài.

“Điều kiện của cậu ta là… giải ước trong hòa bình với Thịnh Kiều.”

Sau khi làm xong thủ tục xuất viện, Thịnh Kiều chuẩn bị về thủ đô. Tinh Diệu đã mua vé máy bay cho ngày mai. Thịnh Kiều không tiết chút tiền này, quyết định mua vé khác cho mình, bay ngay hôm nay.

Đến sân bay, bỗng nhiên nhìn thấy một đám đông đang tụ tập, hình như là fan tiếp ứng sân bay. Lực lượng đông đảo như vậy, có lẽ là lưu lượng với nhân khí cao. Thịnh Kiều đưa mắt nhìn ra cửa sổ, liếc vài lần, cảm giác đèn tiếp ứng của họ sao trông quen quá.

Màu vàng… là của Hoắc Hi.

Thịnh Kiều kéo tay Phương Bạch, giữ chặt.

“Đợi lát nữa hãy xuống xe.”

“Vì sao?”

“Bên ngoài đều là Hi Quang.”

“…”

Lúc nãy chạy trên đường bị kẹt xe, cho nên đã rất cận giờ cất cánh của cô rồi. Nhóm Hi Quang vẫn tụ tập không tan. Thịnh Kiều đành để cho Phương Bạch vào trong làm thủ tục đăng ký trước, sau đó hai người hẹn gặp nhau ở cổng bảo an.

Lát sau, Phương Bạch gọi điện tới.

“Kiều tỷ, em đang ở cổng bảo an. Chị nhớ che giấu cẩn thận. Nếu lỡ bị Hi Quang nhận ra, cái gì cũng đừng nghĩ, chạy cho mau nhé.”

Thịnh Kiều đeo kính, mang khẩu trang, đội mũ, sau đó hít một hơi, mở cửa xe.

Hai tay bỏ vào túi quần, cúi đầu bước đi, thầm nhủ, cô là người tàng hình giữa chốn sân bay này!

Hoắc Hi đã đăng ký xong. Hi Quang bắt đầu từ cổng bảo an tản ra. Từng nhóm từng nhóm hướng ra bên ngoài. Thịnh Kiều đi lướt qua, còn có thể nghe bọn họ hưng phấn thảo luận này nọ.

Gần đến cổng bảo an, Phương Bạch nhìn thấy liền vẫy tay với cô. Thịnh Kiều ngẩng đầu bước nhanh, đột nhiên sau lưng nghe tiếng người gọi.

“Này này… bạn ơi.. đợi chút…”

Thịnh Kiều trong lòng loạn. Chết rồi, là kêu mình sao? Chạy nhanh a~

Phía sau truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Thịnh Kiều co giò chạy. Mắt thấy sắp tới ánh rạng đông thắng lợi thì cánh tay bị người ta kéo lại.

Người phía sau há miệng thở dốc.

“Tui nói, bạn chạy cái gì vậy a~”

Thịnh Kiều nhận mệnh xoay người lại. Người đang giữ tay cô là một nữ sinh cấp 3, trên vai đang đeo balo chứa toàn đèn vàng, ngay cả cánh tay còn dán logo tiếp ứng của Hoắc Hi.

Xong rồi, xong rồi, chết chắc rồi.

Nữ sinh mệt đến nói không ra hơi, chữ được chữ mất, cầm một hà bao (túi tiền nhỏ) đưa qua.

“Cái này là của bạn đúng không? Bạn làm rớt.”

Thịnh Kiều sửng sốt.

Nữ sinh buông tay, cong người chống tay vào đầu gối, thở dốc.

“Tui thấy nó rớt ra từ trong túi của bạn… kêu quá trời mà bạn cũng không thèm nghe, làm tui phải đuổi theo… bạn chạy cái gì nha?”

Thịnh Kiều nhận lấy hà bao, nhỏ giọng nói.

“Phi cơ của tôi sắp cất cánh rồi.”

“Ồ… à ra vậy… vậy bạn mau vào đi. Tạm biệt.”

Nữ sinh quay đầu muốn đi. Thịnh Kiều gọi lại.

“Chờ một chút.”

Nữ sinh quay người, nghi hoặc nhìn Thịnh Kiều.

Thịnh Kiều lấy tấm hình Hoắc Hi với chữ ký mà cô đựng trong hà bao, đưa qua.

“Tôi cũng là Hi Quang. Cảm ơn bạn. Cái này tặng cho bạn.”

Nữ sinh thấy chữ ký, đôi mắt phát sáng, giơ tay muốn nhận, lại do dự.

“Ảnh chụp quý giá như vậy, bạn bỏ đi mà không tiếc sao?”

“Tôi có bạn bè làm chung phòng công tác của Hoắc Hi, chỉ cần nhờ hắn xin là có à.”

Nữ sinh cao hứng, giơ tay nhận lấy tấm ảnh, ôm ấp trong lòng, vui vẻ nói cám ơn.

“Hay là chúng ta thêm wechat đi? Về sau cùng nhau truy tinh.”

“… à… không được đâu… tôi đi làm rất bận, chỉ có thể đi xem biểu diễn… a đã đến giờ tôi phải đi rồi… nếu không sẽ không kịp lên máy bay.”

Dứt lời chạy ngay, qua cổng bảo an xong, Thịnh Kiều mới quay đầu nhìn lại, nữ sinh kia vẫn còn đứng tại chỗ, ngây ngô mĩm cười nhìn ảnh chụp trong tay, ngẩng đầu trông thấy cô còn vui vẻ vẫy vẫy tay.

Thịnh Kiều cũng vẫy vẫy tay, khóe miệng dưới lớp vải khẩu trang khẽ cong lên.

Kỳ thật, Hi Quang đều là những người rất đáng yêu.