Lãnh Vương Gia, Lãnh Vương Phi

Chương 78-4: Biệt ly sinh tử 2

Chiêu Dương vẫn không chịu nghỉ ngơi, đã qua hai ngày, mọi người đều nghĩ bỏ cuộc, duy có Chiêu Dương vẫn khăng khăng tiếp tục đào. Chỉ mới hai ngày, nam tử ngũ quan như khắc đã trở nên tiều tụy không nỡ nhìn. Chỉ là, hắn không dám ngừng lại dù chỉ một khắc. Lăng Nhi vẫn mắc kẹt ở bên dưới, nàng đang chờ hắn đến cứu. Trái với lễ giáo cũng được, bị cả thiên hạ chửi bới hắn cũng không quan tâm nữa, hắn chỉ cần nàng. Chỉ cần nàng còn sống, hắn cái gì cũng không màng đến nữa.

Chiêu Dương từ khi có thể nhận thức đã ở Lăng Phượng sơn, trong kí ức của hắn chỉ có sư phụ và tiểu sư muội đáng yêu kia. Chiêu Dương còn nhớ thật rõ ràng, tiểu cô nương một tuổi hai mắt đen láy nhìn hắn, bàn tay bé nhỏ quơ quơ trên không trung rồi túm lấy bàn tay đã có vết chai vì cầm kiếm của hắn. Cô bé thích thú cười khanh khách, lại nhanh như chớp đem ngón tay của hắn bỏ vào miệng, mấy cái răng nhỏ cố cắn ngón tay hắn, có lẽ vì không tìm được vị sữa ngọt lành nàng yêu thích, bèn nhằn ngón tay của hắn ra, vẻ mặt ghét bỏ. Hắn cũng quên không được tiểu cô nương năm tuổi sáng sớm đều lén vào phòng hắn, trốn ở trên giường ngủ ngon lành. Vì mỗi sáng sư mẫu đều sẽ gọi nàng dậy luyện kiếm, mà nàng biết rõ, từ tờ mờ sáng hắn đều rời giường tập luyện, sư mẫu sẽ không tìm ở phòng của hắn. Có trời mới biết, mỗi tối nếu trong chăn không có mùi hương của nàng, hắn đều sẽ bất an khó ngủ, Lăng Nhi từ nhỏ đối với hắn chính là sự tồn tại không thể thiếu.

Chiêu Dương từ khi còn rất nhỏ đã đặt ra mục tiêu cho cuộc đời mình, hắn kiếp này, nhất định phải trở thành phu quân của Lăng Nhi. Mà tiểu Lăng Nhi, từ năm tuổi đã giữ chặt hai má hắn mà nói “Giường của huynh muội cũng ngủ rồi, sau này sẽ gả cho huynh.”

Hắn cũng từng chắc chắn, nàng sau này sẽ gả cho hắn. Cho đến khi hắn mười tuổi năm ấy…

“Con thực sự là con trai của ông ấy. Nhị thúc không gạt con.”

Hai câu nói đó như ma chú, dày vò trái tim mới mười tuổi nhưng đã sớm trưởng thành. Chiêu Dương từ nhỏ trầm ổn thành thục, hắn đương nhiên biết huynh muội không thể cưới gả. Hắn không muốn tin, nhưng là Nhị thúc từ trước khi hắn sinh ra đã vào sinh ra tử cùng sư phụ, Nhị thúc cũng không có lý do gì gạt hắn. Vì vậy, hắn đành tin. Sư phụ đối hắn ân trọng như núi, hắn không thể vì mình mà phá vỡ cuộc sống hạnh phúc của sư phụ. Hơn nữa…hắn muốn giữ cho mình một chút ảo tưởng cuối cùng.

Cuối cùng, hắn rời đi sơn trại. Hắn đi khỏi nơi có nàng, mang đi là một lồng ngực trống rỗng. Không có nàng, cuộc sống của hắn mất đi ánh sáng.

“Chiêu Dương, nếu Lăng Nhi ở đây, con bé cũng không muốn con tự hành hạ mình như vậy.” Cha Lãnh tiến đến muốn kéo Chiêu Dương đứng dậy, ngoài ý muốn lại bị hắn nghiêng người tránh đi.

Thì ra khi đó nàng đã biết. Nàng biết con đường đó có nguy hiểm, nên mới một mực đuổi hắn đi con đường khác. Nàng sau này thực sự sẽ không còn đến tìm hắn, những lời nàng nói khi đó là thật.

Nam nhân đã ba ngày không ăn không ngủ, làm da xám xịt, gương mặt hốc hác, không ai thấy, từ hốc mắt, hai hàng lệ lấp lánh lăn xuống. 

“Lăng Nhi còn sống! Sư phụ! Lăng Nhi chắc chắn còn sống!”

“Ngươi còn mặt mũi gọi Lăng Nhi? Trước kia không phải chính ngươi hành hạ muội ấy sống không bằng chết?” Lãnh nhị ca là người nóng nảy, so với huynh đệ khác càng thêm để ý Lăng Lăng, cũng càng bất bình gã Chiêu Dương này đối với muội muội nhà mình vô tình.

“Ngươi không hiểu…” Huyền bào nam nhân vẫn một mực đào đất, miệng lẩm bẩm không ngừng, nếu ko phải có chút nội lực, Tiếu Mặc cũng thực nghe không ra.

Lãnh Lăng Lăng cảm thấy tuyệt vọng rồi. Không, chính xác là từ khi lừa Chiêu Dương đi theo hướng ngược lại, nàng đã biết chính mình lần này khó qua. Trời sinh Lãnh Lăng Lăng, ưu ái cho nàng khứu giác hơn người, chính vì vậy, khi bước vào lối rẽ, nàng đã ngửi được mùi thuốc nổ. Nhị thúc là muốn giết nàng. Có một thoáng, Lăng Lăng từng nghĩ, nàng  muốn chết cùng Chiêu Dương, đường xuống hoàng  tuyền, có huynh ấy bên cạnh sẽ không cảm thấy  sợ hãi. Nhưng là nàng luyến tiếc. Chiêu Dương đại ca của nàng là nam nhân đội trời đạp đất, nàng làm sao nỡ kéo hắn chết cùng. Vì thế, nàng đẩy hắn đi. Chỉ cần đi thật nhanh, sẽ kịp tới hậu sơn trước khi mật đạo sụp xuống.

Khi mật đạo nổ, Lăng Lăng dù đã tránh vào góc tường vẫn chịu ảnh hưởng không nhỏ. Lục phủ ngũ tạng như muốn vỡ nát. Nhị thúc không biết, trong mật đạo này có một căn phòng, là nơi nàng lúc nhỏ thường trốn luyện công. Khi đất đã sụp xuống, căn phòng giúp nàng tránh được một kiếp, nhưng chính nó cũng không chịu đựng được lâu, liền sập. Có vẻ đã hết thuốc nổ, đất đá cũng thôi không rơi xuống. Không biết mọi người đã an toàn hết chưa. Khóe môi Lăng Lăng khẽ kéo ra nụ cười bất đắc dĩ, chân của nàng bị một tảng đá lớn đè lên, trong người lại nội thương nghiêm trọng, không cách nào di chuyển.

Không biết đã qua bao lâu, Lăng Lăng cảm thấy chính mình ở đây hàng trăm năm rồi. Cơ thể đã hoàn toàn mất đi cảm giác, cổ họng khô khốc, môi có mấp máy cũng không thành tiếng. Cảm giác cái chết từng chút một gặm nhấm thật không tốt chút nào. Chi bằng một đao chém nàng đi.

Lại một ngày nữa trôi qua, Chiêu Dương cảm thấy sinh mệnh của mình đang bị rút đi từng chút một, thế nhưng bàn tay vấn không ngừng đào bới. Hắn không sao, một chút cũng không sao, nhưng là Lăng Nhi bị thương lại bị đất đá vùi lấp, nàng sẽ thật khó chịu. Mọi người cũng đã mặc kệ hắn không khuyên nữa, nhưng lại có thêm một người nữa điên cùng hắn. Vũ Quân từ chiều qua tỉnh dậy liền bất chấp mọi người ngăn cản, tới nơi này cùng Chiêu Dương đào đất. Nàng  biết hy vọng Lăng Nhi bình an thực mong manh, nhưng cũng không muốn nàng ấy chứ như vậy bị chôn vùi. Cứ như vậy, mọi người từng người từng người một lại bắt tay vào đào bới.

Lăng Lăng cảm thấy mình sắp chết rồi. Ánh mắt tan rã, chút ý chí sinh mệnh cuối cùng cũng muốn bỏ lại nàng.

“Lão gia….Lão gia…là áo …áo của cô nương…” 

Vào khoảnh khắc Lăng Lăng muốn từ bỏ, dường như có tiếng ai đó kích động lọt vào tai. Trong nháy mắt, ánh sáng sắc bén như đâm vào mắt Lăng Lăng, khiến nàng không cách nào nhìn rõ. Dường như có người đang đào đất quanh nàng.

Lăng Lăng thần trí mơ màng rơi vào một vòng tay. Thật hôi! Nàng nhăn mày thầm nghĩ. Người này không phải cả năm rồi chưa tắm rửa đấy chứ? Không biết nàng thích sạch sẽ sao?

“Lăng Nhi…Lăng Nhi…” Âm thanh run rẩy truyền vào tai khiến mỗi dây thần kinh trong người Lăng Lăng cũng muốn run rẩy theo. Giọng nói này…là Chiêu Dương ca ca của nàng.

Da mặt tưởng đã mất đi cảm giác chợt cảm thấy ươn ướt, là mưa sao? Nước mưa từ khi nào ấm như vậy? Nước theo gò má men đến khóe môi, Lăng Lăn giật giật khóe môi muốn nói câu gì đó. Gặp quỷ! Nước mưa mặn như vậy, sau này mọi người lấy nước ở đâu mà uống?

Lăng Lăng cố gắng mở mắt, hàng mi dày động động vài lần, thật khó khăn mới nhìn thấy một chút. Thình lình, một giọt nước rơi thẳng vào mắt nàng! Mắt khó khăn lắm mới mở được vì bị “tấn công bất ngờ” mà lại muốn nhắm sụp vào.

“Dương…” Lăng Lăng mấp máy môi, lại phát hiện mình không cách nào nói thành tiếng. Mở mắt ra, người đầu tiên nàng thấy là Chiêu Dương ca ca, nàng thật sự vui mừng. Giá mà khuôn mặt huynh ấy không hốc hác như vậy, ánh mắt đừng đỏ ngầu như vậy, và nước mắt của huynh ấy cũng đừng rơi vào mắt nàng như vậy thì nàng sẽ vui hơn nhiều.

Vũ Quân đem khăn ướt nhấp lên môi Lăng Lăng, nữ tử a, đôi môi trắng nhợt khô khốc khiến người ta đau lòng. Thực may mắn, Lăng Nhi còn sống. Vũ Quân vô thức đặt tay lên bụng.

Ai đó ôm nàng lên, Lăng Lăng ngửi được, là mùi của Nhị ca. Nhị ca tính nóng như lửa, cũng thực thích nghịch lửa đi, ngày ngày huynh ấy quẩn quanh bên đống thuốc nổ, đến nỗi mùi thuốc nổ cũng lưu lại trên người. Nhị ca ôm nàng đứng lên, vậy còn…Chiêu Dương? Không phải huynh ấy lại đi mất chứ? Lăng Lăng muốn giãy khỏi Nhị ca, nàng muốn giữ Chiêu Dương ở lại. Nhưng là, đừng nói đến giãy dụa, đến sức lực để mở mắt cũng không có. Cố gắng chống lên tầm mắt, trái tim như bị nhéo mạnh một cái, dường như nàng thấy gì đó…

Quả nhiên khi Lăng Lăng tỉnh dậy, người kia đã không thấy bóng dáng. Ánh mắt thiếu nữ ảm đạm, cúi đầu như con thú bị thương, Chiêu Dương vừa bước vào lại bị hình ảnh này bóp nghẹt trái tim.

“Lăng Nhi.”

Lăng Lăng choàng tỉnh, ngước mắt nhìn lên. Hai hàng nước mắt thiếu nữ khiến Chiêu Dương hoảng hốt.

“Còn đau sao? Đừng khóc…”

“Chiêu Dương…” Lăng Lăng không còn nhớ lần trước nàng khóc là khi nào. 

“Ta ở đây, đừng khóc.” Chiêu Dương đặt chén thuốc xuống, ôm thiếu nữ vào lòng. Hắn không nghĩ buông tay lần nữa.

Lăng Lăng ngây ngốc vươn tay, sờ sờ chất lỏng đang lăn trên gò má, nàng đã quên mất, thì ra nàng có thể rơi lệ. 

Ánh mắt đảo qua bàn tay nam tử, trái  tim lại co rút, Lăng Lăng run run nắm lấy tay người kia, tiếng khóc bất ngờ bật ra.

“Không sao, không còn đau nữa.”

Chiêu Dương nhìn thiếu nữ khóc đến đau lòng, trái tim như mềm ra, kéo lấy nàng ôm vào lòng.

“Ngoan. Đừng khóc. Ta thật đau lòng.”

Vũ Quân ngó nghiêng trước cửa phòng cả nửa ngày, Chiêu Dương đem thuốc cho Lăng Nhi thật lâu cũng không thấy ra, nàng đánh liều đẩy cửa bước vào. Trên giường, thiếu nữ thật an tĩnh mà ngủ, mặt của nàng gối trên cánh tay nam nhân. Mà nam tử, chẳng biết từ lúc nào cũng nặng nề ngủ, bàn tay còn lại vẫn không  quên thủ hộ thiếu nữ. Bức tranh cảnh đẹp ý vui, Vũ Quân cong môi. Chỉ khi mất đi, con người mới biết trân quý.