Phi ! Ta đây dùng đầu óc làm việc lớn. Không giống võ phu tầm thường đánh đánh giết giết.” Hạ Trác bật dậy , quạt quạt mấy cái làm ra bộ “ đại lão gia”.
Tư Nguyệt phì cười , chốc chốc lại lâm vào trầm mặc : “ Ngươi nói trừ phi họ chết rồi nhiễu máu mới trở nên vô chủ ? Vậy nếu bị ép phải đeo Câu ngọc của người khác thì sao ?”
“ Nếu người có võ công cao trấn áp được sẽ không sao , còn không , bại hoại tứ chi , võ công bị phế.” Không đợi Hạ Trác lên tiếng , Mạc Thương nhàn nhạt giải thích.
Tư Nguyệt gật đầu , xoa xoa chiếc cằm thon nhỏ : “ Xem ra trước tiên phải tìm ra Câu ngọc của Nam Cung tiểu thư kia.”
Hạ Trác trên tay nhiều thêm ngọn nến nhỏ bắt đầu lục lọi rương quần áo. Mạc Thương quanh quẩn nhìn khắp nơi , vì là đồ đạc của nữ nhi nên hắn cũng không tiện động vào. Còn Tư Nguyệt chăm chú tìm trong đống trang sức.
“ Có khi nào nàng ta để trong phủ Tướng quân ?” Hạ Trác đóng rương quần áo lại , phủi phủi bả vai đầy bụi.
Tư Nguyệt không nói gì , tiếp tục đào bới trang sức trong hộp.
“ Là cái này ?” Nàng khẽ lên tiếng.
Trên tay Tư Nguyệt là chiếc trâm bằng đồng cũ kĩ, kiểu dáng khá quê mùa, đính thêm viên ngọc màu lam ở đỉnh. Móc nối đầu trâm là chiếc khuyên ngọc bán nguyệt trong suốt , long lanh dưới ánh nến vàng vọt.
Mạc Thương bước đến , hơi thở phà ra lành lạnh : “ Là nó.”
Tư Nguyệt vuốt vuốt viên Câu ngọc trên thanh trâm đồng rồi cau mày nói : “ Câu ngọc bị hủy có ảnh hưởng đến Câu chủ không ?”
“ Vì Câu ngọc khi đeo sẽ nhanh chóng gia tăng nội lực , tu vi nên khi bị hủy , người nào võ công càng cao , phối lực với Câu càng nhiều sẽ chịu ảnh hưởng càng lớn. Hoặc là tẩu hỏa nhập ma , võ công phế truất , hoặc là mất mạng.” Hạ Trác trở lại bên bàn , nở nụ cười.
Tư Nguyệt thoáng nhìn thanh trâm song lấy chiếc khăn tay gói nó lại đặt vào tầng đáy bí mật của hộp trang sức. “ Nàng ta móc Câu ngọc vào cây trâm này xem ra rất quý nó. Chúng ta không nên phá hủy.” Rồi nàng đưa tay chĩa về Mạc Thương , mỉm cười : “ Câu ngọc !”
Bạc môi luôn mím thành hình chữ “ nhất” của Mạc Thương khẽ giương lên. Hắn chậm rãi đặt lên tay Tư Nguyệt chiếc Câu ngọc nhỏ , trong suốt.
Câu ngọc đặt dưới ánh nến , sóng sánh như nước, phảng phất từng tia một ánh sáng xuyên qua. Nàng đưa lên cao nhìn một lúc rồi đặt vào ngăn thứ hai của hộp trang sức.
“ Người không đeo ?” Hạ Trác nhíu nhíu mày.
“Ta không thích.” Tư Nguyệt liếc Hạ Trác một cái song bắt đầu mở trap gỗ trên bàn.
Tráp gỗ được mở , thoang thoảng những mùi hương kì lạ. Của hoa , của mật của những vật phối đẹp đẽ. Hương thơm ngòn ngọt mà diệu kỳ lan tỏa cả căn phòng. Những chiếc hộp gấm vươn từng mùi khác nhau , hòa quyện , tranh đấu.
“ Xử lí rất tốt. À , tên Tử Đinh Hương đó thế nào rồi ?” Tư Nguyệt cầm một chiếc đĩa đồng to bằng lòng bàn tay , quai nhỏ.
Hạ Trác hít hít làn hương rồi phe phẩy chiếc quạt : “ Hắn gọi là Tử Đàm , không phải Tử Đinh Hương.”
Nàng tặc lưỡi : “ Đều là màu tím cả.”
Hạ Trác phì cười : “ Hắn vẫn thế , kẻ nào chế hương giỏi hơn hắn thì hắn mới bồi.”
“ Hắn quái dị ! Kẻ giỏi hơn hắn hà tất cần hắn giúp đỡ. Bất quá…bổn cô nương đúng là cần.” Tư Nguyệt lấy trong hộp gấm màu đỏ mấy mảnh Dĩnh hương thô ráp song đặt nào vào đĩa đồng đưa lên ngọn nến đang cháy.
Trên đời này , nói đến kiếm tiền dễ nhất chính là kiếm từ nữ nhân. Nữ nhân không chỉ cần trang sức , y phục còn cần dưỡng dung , hương liệu,…Tử Đinh Hương kia là một cao thủ điều chế hương , Tư Nguyệt đã ba lần bốn lượt bảo Hạ Trác mời hắn cho bằng được. Đáng tiếc hắn vẫn từ chối bằng câu “ giỏi hơn hắn , hắn mới nguyện bồi”. Thật may ,Tư Nguyệt nàng trước kia nhàn rỗi có nghiên cứu qua nên hôm nay đành xuất chiêu chế hương liệu đưa đến cho hắn.
Không đợi đĩa đồng nóng lên , Dĩnh hương đỏ như máu đã từ từ tan chảy thành dung dịch sền sệt , ứ đọng. Tư Nguyệt bốc từng nắm nhỏ mật hương , cánh hoa hồng sấy khô, Mẫn hương thêm vài hương phối hiếm thấy cùng một ít sương hoa canh năm cho vào đĩa. Hòa quyện rồi tan ra từng chút một , những phấn mịn đủ màu lẳng lặng chìm vào Dĩnh hương nhàn nhạt. Chưa đầy một khắc , đĩa đồng đã bắt đầu phảng phất mùi hương nhẹ dịu , ngọt ngào , thấm sâu vào tận xương.
Mạc Thương khẽ nhìn ngọn nến : “ Mùi hương không nồng như Oải cũng không nhẹ như Diệp La. Rất thanh , rất dịu nhưng quyến rũ.”
Tư Nguyệt mỉm cười , nhấc chiếc hộp gấm màu đất đưa cho Hạ Trác : “ Đi đi !”
Ngoài sân , ánh trăng nhàn nhạt bao phủ. Những đóa hoa đương yên giấc thi thoảng lại lay động theo gió. Bóng trăng chiếu rọi ấm áp đến lạ kì.
Hạ Trác bốc một nắm nhỏ bột phấn màu vàng sáng trong hộp rắc xuống nền đá. Từng hạt phấn mịn lăn dài trong sân , vươn theo gió nhè nhẹ đánh động khứu giác hương vị ngọt ngào.
Chập chờn trong bóng trăng mị hoặc , những chú bướm đêm từ đâu bay đến. In dưới nền đất , đen huyễn , trải rộng hòa điệu cùng gió. Bướm đêm còn gọi là bướm ma , tương truyền là chỉ những linh hồn người chết , những linh hồn rong ruổi còn sót ý niệm vương vấn nhân gian. Cánh bướm tà mị , lướt giữa đêm đen rồi hạ xuống nền sân lạnh lẽo , nhẹ nhàng ôm từng bột phấn mịn màng.
Cạch !
Chiếc hộp gấm màu đất được đóng lại. Trên tay Hạ Trác và Mạc Thương nhiều hơn chiếc que tre đầu được vót nhọn. Hai bóng dáng một đen một trắng lượn lờ theo cánh bướm. Bóng trăng cứ thế âm ỉ chiếu soi. Những cánh bướm mỏng manh lần lượt xuyên qua chiếc que tre , không còn chập chờn mà rũ xuống, tựa như tấm lụa mỏng manh , đẹp đẽ bị phá vỡ một cách mĩ lệ.
Tư Nguyệt đặt đĩa đồng bên trên là những hạt phấn huyền huyễn màu huyết xuống rồi cầm đĩa sứ trắng , đổ lên dung dịch sền sệt đen đúa song tiếp tục nung trong lửa. Đến khi dung dịch bùng cháy , hừng hực màu xanh tím ma mị thì nàng mới nhẹ nhàng đặt chiếc que tre treo lủng lẳng những chú bướm đêm đẹp đẽ vào ngọn lửa.
Tàn tạ , cháy trôi như nuốt chửng. Hòa cánh bướm mềm mỏng vào khát vọng. Chốc chốc , khi cánh bướm cuối cùng hòa vào hư không thì ngọn lửa kia mới dịu dàng hạ xuống. Hương thơm ngào ngạt mãnh liệt bung ra như nghìn đóa hoa kiều mĩ nở rộ. Đẹp đến bi thương.
Dung dịch trong đĩa sứ cô đọng lại thành một màu tím kì lạ , quẩn quanh.
Tư Nguyệt rắc bột phấn đỏ bên đĩa đồng vào đĩa sứ trắng, dưới ngọn nến lay lắt nó lại tiếp tục quấn vào nhau. Đến cùng chỉ còn lại hình ảnh mịn màng , huyễn hoặc của bột phấn đậm chất tím. Màu tím kiêu sa như lan ra từ nhụy hoa Dạ Lan Hương , nở nộ trong đêm tối.
“ Lấy lư hương lại đây !” Tư Nguyệt khẽ nói , thanh âm êm đềm xen lẫn trong màn hương bao la ôm ấp lấy căn phòng.
Chiếc lư hương bằng đồng , màu đen , kiểu dáng khá tinh xảo. Bên dưới đặt ngọn nến nhỏ bằng ngón tay út. Sau đó , Tư Nguyệt cho vào tháp hương bột phấn tử ngọc.
Hương thơm chậm rãi như tiếng đàn du dương nơi con sông tịch mịch có người kĩ nữ ca hát. Thấm sâu mà không nồng nàn , chỉ len lỏi từng thớ thịt khiến xúc cảm thêm phần êm dịu. Như cánh bướm đêm chập chờn mà không đánh động.
Đây chính là Nhuyễn Điệp hương.
“ Ngươi đem nó đi gặp Tử Đinh Hương. Nếu hắn nguyện theo thì đưa hắn đến kinh thành trước.”
Có những mùi hương ngọt ngào đến mê ly , có những mùi hương thanh dịu đến sảng khoái. Còn Nhuyễn Điệp hương trong êm dịu có khát khao , trong hừng hực có vị thanh sảng , ngòn ngọt nơi đầu lưỡi. Giống như hình ảnh cánh bướm đêm đậu lại nơi tầng tầng lớp lớp thiên khói lan tỏa , dưới bóng trăng.
Đêm , lần đầu tiên Tư Nguyệt ngủ say hơn bình thường , không chút mộng mị. Cho đến khi từng tia ấm áp , sáng quắc vươn qua ô giấy cửa , khi tiếng chim râm ran đánh động không gian , nàng mới tỉnh dậy.
“ Tiểu thư tỉnh ?” Thái Chân mỉm cười, bắt đầu vắt vắt chiếc khăn.
Tư Nguyệt uể oải ngồi dậy : “ Giờ nào rồi ?”
“ Tiểu thư , giờ Thìn ạ. Thái tử cùng Bát vương gia , Tư Đồ tướng quân vừa rồi mới sai người giục tiểu thư sang nghị sự.”
“ Ừm.” Nàng mệt mỏi ngáp một cái.
Thái Chân khe khẽ nhắm mắt , hít nhẹ mấy đợt hương thơm còn vươn lại. “ Tiểu thư đốt hương à ? Mùi hương rất kì lạ , nhưng rất thơm.”
Tư Nguyệt mông lung nhìn lư hương đã tàn , cười cười : “ Là Nhuyễn Điệp hương.”
Sau khi dùng điểm tâm sáng , Tư Nguyệt đến đại sảnh.
Ngoại trừ Vệ Tử Minh vận hắc bào thêu ngân long tứ trảo. Tư Đồ Mạn mang bạch y , ý cười giảo hoạt còn xuất hiện thêm Bát vương gia – Vệ Tử Nghi vận thân cẩm bào màu tía.
“ Tham kiến Thái tử , tham kiến Bát vương gia.”
“ Miễn lễ.”
Tư Nguyệt đứng dậy , từng động tác một thanh tao , nhã nhặn. Vừa ngẩn mặt lên , mỉm cười nhìn Vệ Tử Nghi thì hắn đã kinh ngạc.
“ Nàng ta là Nam Cung Tư Nguyệt.” Vệ Tử Minh ngồi trên ghế giữa đại sảnh , lạnh nhạt nói.
Vệ Tử Nghi ngẩn người , mấp máy môi : “ Nàng là…nữ nhi ?”
Tư Nguyệt phì cười : “ Bát vương gia , nếu ngài không tin có thể đi tìm gia phụ hỏi rõ a !”
Nàng thật sự là nữ nhi ! Một giọng nói bừng bừng oanh tạc đầu óc Vệ Tử Nghi. Trên đời này , nếu có cái gọi là “ nhất kiến chung tình” hẳn là hắn đã nhất nhất đối với nam nhân hôm qua , đối với hoàng tộc có tội vì mang thân đoạn tụ. Thế nhưng , nàng là nữ nhi ? Hắn thảng thốt : “ Thật tốt !”
“ Tốt ?” Tư Nguyệt nhíu mày , đôi môi mọng đỏ vẫn cười như không cười.
Vệ Tử Nghi giật mình, xấu hổ ngồi lại ghế. Đôi mắt không ngừng lén lút nhìn Tư Nguyệt. Hắn thật ngốc ! Nàng có đôi mắt phượng tinh xảo , đồng tử xám trầm nhàn nhạt. Khuôn mặt tựa như tiên nữ , làm sao có thể là nam nhân ? Đoạn nghĩ , hắn lại khựng người.
Nam Cung Tư Nguyệt ? há chẳng phải nữ nhân đanh đá , thô lỗ bậc nhất Vệ quốc ? Nữ nhân ngày đêm bám đuôi Nhị hoàng huynh hắn sao ? Nghe nói cách đây không lâu còn vì Nhị hoàng huynh hắn cự tuyệt mà nhảy vực tự tử.
Vệ Tử Nghi nghi hoặc tiếp tục hướng Tư Nguyệt. Hôm qua hắn đã thấy rõ khí độ trang nhã của nàng. Thực sự không có chút nào giống cái gọi là chua ngoa , đanh ngạnh mà kinh thành đồn đãi .Vệ Tử Nghi thở phào hớp một ngụm trà song cau mày, thế nhưng nàng vì Nhị hoàng huynh xung phong ra trận , vì huynh ấy mà bao lần ô nhục ở Thượng Uyển tiệc. Cái này…có là lời đồn ?