Nguyệt Liên lạnh lùng nói. Yêu ư? Nàng không thích chữ yêu này lắm.
Như cảm nhìn thấy được sự chán ghét trong mắt Nguyệt Liên, Thương Phong Kỳ nhíu mày giọng nói hơi buồn.
“Vậy là nàng không yêu ta?”
“Những người nam nhân trong hoàng thất như ngươi thì có kẻ nào đáng tin?!”
Nghe vậy hắn định phản bác thì Nguyệt Liên lại lên tiếng:
“Tình cảm 'yêu' mà nam nhân các ngươi nói có cái nào là thật?! Toàn là giả dối!”
Rồi nàng đập mạnh tay xuống bàn thét, giọng nói kìm nén sự bi thương trong lòng.
“Mẫu hậu của ta vì một chữ 'tình', vì một chữ 'yêu' mà bị hạ độc rồi chết! Nhưng mà kẻ mà mẫu hậu ta yêu sâu đậm một chút cũng không thèm quan tâm! Vậy thì tại sao lại từng nói rằng mẫu hậu ta là người mà hắn ta yêu nhất?! Đó là một lời dối trá! Ta cực ghét chữ 'tình', cực hận chữ 'yêu'! “
Rồi nhìn Thương Phong Kỳ ra lệnh đuổi khách, ánh mắt luôn bình tĩnh giờ đây là tràn ngập bi thương, oán hận.
“Mời Kỳ vương về cho! Liên Thư tiễn khách!”
Rồi nàng trở về phòng của mình.
Nhìn bóng lưng cô đơn bi thương của nàng, trái tim Thương Phong Kỳ nhói đau, sắc mặt cũng chút buồn bã. Rời khỏi Nguyệt phủ trở về phủ của chính mình, suốt đường đi sắc mặt của Thương Phong Kỳ không hề tốt chút nào.