Hôm qua mình chưa đăng chương mới được, nên hôm nay mình sẽ đăng 2 chương*vỗ tay*
Không! Chắc là hắn nghĩ quá nhiều.
“ Hoàng thượng, vạn tuế.”Nguyệt Liên lạnh lùng nói, chỉ chắp tay không quỳ. Bốn người Liên Trúc cũng vậy, nhưng trong lời nói và ánh mắt của họ có chút khinh thường.
Mọi người vẫn đang chìm sâu vào hầm băng của nàng nên đâu chú ý(t/g: tất nhiên ngoại trừ Kỳ ca rồi.).
Lão hoàng đế run run bạn ngồi. Các đại thần thì thầm khinh bỉ vị hoàng đế này. Đến con gái mình còn sợ, không có phong thái của một vị vua!
“ Thần thần bí bí, ngươi nghĩ như vậy có thể khiến Kỳ vương thích ngươi chắc” Băng Thư Hà vị công chúa thứ 3 lên tiếng.
Vị tam công chúa này được sủng ái từ bé nên kiêu ngạo, đanh đá. Nhưng vị được sủng ái nên bọn họ không giám nói gì.
Nguyệt Băng không nói gì, bình tĩnh uống trà. Còn Liên Thư, Liên Mai thì tức điên lên. Chủ tử còn lâu mới thèm thích tên Kỳ vương đó.
Thật thần bí, khuân mặt được che mất nửa bởi mặt nạ màu nguyệt, chỉ còn đôi môi đỏ mọng khẽ mím. Đây là đánh giá hiện giờ của Thương Phong Kỳ.
Nàng đã uống trà thì thấy một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, mình mà mãi vẫy chưa rời đi. Liền nhìn về hướng đó.
Một nam tử dung nhan như được điêu khắc tỉ mỉ, mặc hắc y, mái tóc đen dài được buộc lên bằng ngọc quan. Quả là một mĩ nam, nếu nàng đoán không nhầm thì đây là phu quân tương lai của nàng - Thương Phong Kỳ.
“ Hôm nay có cả Kỳ vương ở đây, hay là trưởng công chúa thử trổ tài, được không!?” Nhị công chúa nhẹ nhàng nói.
Vàng y, nhẹ nhàng thùy mị, nhìn... cực giả tạo. Đây là đánh giá cực tiêu chuẩn của nàng.
Nếu nàng từ chối thì chẳng phải sẽ khiến cho ă ta thất vọng sao:“ Kiếm”
Liên Mai nghe xong liền thi hành nhiệm vụ. Băng Thư Hà nhìn nàng khinh thường:“ phế vật vẫn mãi là phế vật”
Liên Trúc tức giận phản bác:“ Nếu chủ tử là phế vật thì thiên hạ này sẽ ko có thiên tài.”
Đúng lúc đó Liên Mai mang một thanh kiến đến. Liên Trúc thấy vậy liền hỏi:“ lấy được ở đâu mà nhanh vậy, Liên Mai”
Liên Mai bình thản nói:“ mượn ám vệ củ Kỳ vương.” Liên Trúc nghe vậy thì khinh thường:“ ẩn nấp quá kém”
Thương Phong Kỳ lướt qua vị trí của Phong Vũ khóc ko ra nước mắt. Nàng ta đến cướp mà thuộc hạ kịp phản ứng thì bị lấy đi rồi.
Mọi người thì ngạc nhiên, lấy được kiếm từ chỗ ám vệ của Kỳ vương còn khinh thường nói như vậy, ko biết nàng làm như thế nào khiến cho những người này chấp nhận trở thành nô tỳ cho nàng nhỉ?
Nàng bỏ qua những ánh mắt tìm tòi của mọi người, cầm kiếm lên. Đường kiếm sắc bén như vô cùng đẹp mắt. Khiến mọi người có thể cảm nhận được sự lạnh giá từ những đường kiếm đó.
“Di tượng! Dị tượng sảy ra kìa!”
Bỗng tiếng nói của ai đó vang lên. Mọi người đồng thời thời quay ra nhìn xung quanh. Nhưng bông hoa đang nở rộ một cách nhanh tróng, và đều hướng tới phía nàng.
Điệu múa kiếm kết thúc, chưa kịp phản ứng thì “vù” thanh kiếm trên tay nàng đã bay về Thương Phong Kỳ, may hắn kịp phản ứng nên ko sao. Còn nàng thì đã đi sa chỉ để lại một câu: