“Đưa tay đây.” Hiên Viên Thích chính mình đã cố tình đến đây, thế nhưng lại nhận được chỉ là sự thờ ơ vô tình của Lãnh Cô Tịch. Nộ hỏa dâng lên, hắn âm trầm mà đưa con nhện trong tay ra, nhìn thẳng vào nam tử trước mặt mình, “Đây là Huyết Ma Chu, nọc độc của nó tuy không phải kì độc gì, thế nhưng để bị nó cắn phải cũng không phải chuyện đùa đâu. Trong cung của ngươi cư nhiên lại có thứ như thế này, lỗi là do ngươi gánh. Hiện tại ta đem Huyết Ma Chu thả lên người ngươi. Nếu nó không cắn ngươi xem như ngươi qua, ngược lại, là tự ngươi làm, tự ngươi chịu.”
Đám phi tử nhìn thấy vương gia rốt cục cũng trở về phong thái trước đây, lại muốn độc hại vương phi liền vui vẻ không thôi ở một bên hùa theo, “Phải đó vương phi. Lời vương gia là lớn nhất ở đây, người phải tuân theo a.”
Cả đám oanh oanh yến yến không ngừng cười đùa nhìn Lãnh Cô Tịch, chỉ duy Thanh Ngọc vốn tính tình rụt rè lại nhân hậu thì chỉ biết đứng ở bên ngoài đại môn mà nhìn vào, khó xử không biết phải như thế nào mà giúp Lãnh Cô Tịch đây.
Điệp Nhi tá hỏa nhìn con nhện to bằng một bàn tay bị kẹp lủng lẳng giữa những ngón tay thanh mảnh của bạch y nam nhân, lại nhìn thiếu gia nhà mình, kiên định tiến đến che chắn cho y, “Vương gia, xin để nô tỳ thay thế thiếu gia nhà mình!”
Lãnh Cô Tịch hiếm hoi đảo mắt nhìn xuống Điệp Nhi, thế nhưng khuôn mặt y vẫn vậy, vô hỉ vô nộ, không có lấy một chút biểu tình. Rất nhanh y lại chuyển mắt nhìn đi hướng khác, tựa như chuyện đang diễn ra không hề có chút gì liên quan đến y, ai sống ai chết y cũng mặc.
Điệp Nhi nhìn thấy ánh mắt vô tình đó của Lãnh Cô Tịch, tâm chợt co thắt lại nhưng nàng vẫn kiên quyết chịu phạt thay y. Trong khi đó thì ngập tràn trong mắt Hiên Viên Thích chỉ là nghi hoặc. Tiện nhân này là bị gì? Không phải nữ tử kia đã theo y từ nhỏ hay sao? Mặc dù là thân phận đày tớ thế nhưng vẫn là thanh mai trúc mã của y sao? Mỗi lần gặp phải chuyện gì không phải An Tuyết Nhiên vẫn thường đứng ra che chắn cho nàng sao? Không lẽ thực sự đứng nhìn nàng bị độc chu cắn?
“Hảo.” Hiên Viên Thích tự tiếu phi tiếu nói. Nếu là đóng kịch thì để bổn vương xem ngươi còn có thể diễn vai lãnh khốc đến khi nào. Bỏ cuộc và đánh rơi cái mặt nạ giả dối đó đi.
Hắn đem nhền nhện trên tay mình từ tốn thả lên người Điệp Nhi. Nàng sợ hãi rụt cả cổ lại khi nhìn tám cái chân của con nhện đỏ bắt đầu chuyển động, chậm rãi bò đi trên cơ thể bé nhỏ của nàng.
Đám oanh oanh yến yến thích thú nhìn cảnh trước mặt, tuy rằng không thể thấy độc chu cắn vương phi, thế nhưng con tiện tì này bình thường cũng vô cùng ngang ngược, xem nó bị cắn cũng không tệ. Ai cũng đặt tất cả chú ý của mình lên người Điệp Nhi, chỉ có duy Hiên Viên Thích ánh mắt lại đăm đăm mà nhìn vào hắc y nam tử đang yên lặng nhắm lại hai mắt kia.
Vì cái gì còn có thể bình tĩnh như vậy? Nô tỳ trung thành của ngươi đang bị độc chu đe dọa đến tính mạng a… vì cái gì ngươi còn có thể bình tâm một chút cũng không quan tâm? Không phải nếu là bình thường ngươi sẽ ngay lập tức nhảy đến mà cầu xin ta sao? Làm đi, đừng cố gắng chống đỡ cái mặt nạ lãnh khốc tẻ nhạt đó, như vậy không thú vị chút nào…
Hiên Viên Thích chầm chậm diêu phiến tử, ánh mắt cũng theo đó mà từ từ trầm xuống. Rốt cục là vì cái gì lại thay đổi đến như vậy? Một con người cho dù có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể chỉ trong một sớm một chiều cả tính cách lẫn tâm tư đều thay đổi, càng đừng nói đến An Tuyết Nhiên vốn là đại thiếu gia, cho dù thực sự thay đổi cũng không thể nhanh như vậy đã có thể trở nên lãnh khốc vô tình đến nước này…
Điệp Nhi vì con nhện cứ không ngừng tây bò lại đông bò mà sợ đến vội vàng nắm chặt lấy bàn tay của Lãnh Cô Tịch, lại không chú ý đến bàn tay nàng đang nắm lại là bàn tay đang bị thương của y. Lãnh Cô Tịch vì đau mà có chút nhíu mày, y đưa đôi mắt lạnh lùng liếc qua Điệp Nhi, ánh nhìn dừng lại trên con nhện đỏ như máu đang trò trên má trái nàng. Dừng một chút, rồi trước con mắt kinh ngạc của bao nhiêu người bao gồm cả Tam vương gia Hiên Viên Thích, y dùng bàn tay vẫn còn lành lặn của mình mà mạnh bạo chộp lấy con nhện.
“Chít” một tiếng nhỏ, huyết tinh theo kẽ ngón tay Lãnh Cô Tịch nhẹ nhàng chảy xuống đất trước mặt điệp Nhi. Hắc huyết cùng hồng huyết trộn lẫn vào nhau, chảy xuống nền tuyết trắng còn chưa tan hẳn, nhìn vào thập phần ghê rợn.
“T-Thiếu—” Điệp Nhi sợ đến chết đứng ở đó, một hành động mà không ai là không có. Hiên Viên Thích là kẻ hồi phục đầu tiên, hắn giật mình vội vàng phóng đến, đẩy Điệp Nhi qua một bên mà bất chấp bàn tay mình sẽ dính đầy huyết tinh vẫn giựt lấy tay y mở ra.
Lãnh Cô Tịch hít gấp lấy một hơi khi vết thương trong lòng bàn tay tiếp xúc với khí lạnh. Hiên Viên Thích hất con nhện đã bị y bóp nát rơi bịch xuống đất, đến khi nhìn thấy vết cắn do độc chu để lại trên tay y tệ đến cỡ nào thì không kềm được mà quát, “Ngươi điên hả!? Tay không bắt lấy độc chu, não ngươi là làm từ gì vậy?!”
Chỉ khi quát ra rồi hắn mới giật mình nhận ra bản thân là đang làm gì. Đám phi tử nhìn hắn với con mắt không thể tin nổi trong khi Lãnh Cô Tịch vẫn điềm nhiên như không. Y thùy hạ mi mắt, rút lại bàn tay khỏi nam nhân, “Đây không phải là điều ngươi muốn?”
Thanh âm khàn đục, không như khi xưa tràn ngập nỗi sợ hãi mà lại chứa đầy hàn khí không chút cảm xúc khiến những kẻ nghe phải đều không thể kềm được mà đánh một cái rùng mình.
“Thiếu gia! Mau vào bên trong để ta xem xét!” Điệp Nhi vội vã nắm lấy tay Lãnh Cô Tịch kéo y vào bên trong. Ngay cả khi đại môn căn phòng đã khép lại Hiên Viên Thích vẫn chưa thể hồi phục. Hắn ngơ ngẩn nhìn xuống bàn tay còn vương vài đạo huyết tinh của mình, có chút mạc danh kì diệu*.
*mạc danh kì diệu: không hiểu gì cả
Hắn khi nãy là bị cái gì a? Vì cái gì lại hoảng hốt đến vậy khi thấy tiện nhân kia bị độc chu cắn phải? Là tự y làm, bị cắn là đáng. Thế nhưng…
Suy nghĩ mãi vẫn không thể đưa ra một đáp án hoàn hảo, Hiên Viên Thích tức giận lắc mạnh đầu, khoát tay áo quay lưng bỏ đi. Không cần tái nghĩ tiếp nữa… hắn có cảm giác, cái đáp án hắn sẽ tìm ra là thứ không hề dễ chịu gì. Tiện nhân kia sống chết thế nào không liên quan đến y, y sống là một thứ vô dụng, ngược lại chết đi cuộc đời này sẽ bớt đi một chuyện phiền toái. Hắn không cần nghĩ đến y làm gì nữa. Dù sao cũng không phải hắn là người đem độc chu thả lên người y.
Đám phi tử ngơ ngác nhìn Phục Chinh vương bỏ đi, trao đổi ánh mắt một lúc rồi cũng vội vã đuổi theo. Tuy rằng không ai hiểu vì cái gì Tam vương gia lại hành động như vậy, thế nhưng long tâm không phải là thứ các nàng có thể tùy tiện muốn hỏi liền hỏi, biết càng ít thì sống càng lâu.
Thanh Ngọc đứng bên cổng vào An Tuyết cung nhìn thấy Phục Chinh vương cùng các phi tử nối đuôi nhau rời đi, đảo mắt nhìn vào bên trong rồi cũng xoay lưng chạy theo, trả lại cho An Tuyết cung khung cảnh yên bình vốn có.