Lãnh Khốc Vương Phi

Chương 15

“Ngọc phi…” Điệp Nhi từ từ bỏ xuống phòng bị của bản thân. Nàng biết nữ tử này. Thanh Ngọc là ái nữ của Thanh thừa tướng, tính tình ôn hậu lại rụt rè, là người nhiều lần vẫn lét lút giúp đỡ nàng cùng thiếu gia.

“Vương phi không phải giờ phút này nên cùng vương gia đến hoàng cung hay sao? Vì cớ gì lại còn ở đây…?” Thanh Ngọc lo lắng nhìn sắc mặt của Lãnh Cô Tịch, lại đưa tay chạm lên bàn tay ẩn sau lớp y sam rộng thùng thình của y, “Ô, sao lại lạnh đến thế này? Vương gia không cho người đến đón các ngươi hay sao? Vì sao lại đi bộ?”

Điệp Nhi lắc đầu nói, “Vương gia không có cho người đến đón, chỉ nói muốn thiếu gia đến tẩm thất của hắn…” Tuy rằng bình thường một bộ bất thuần bất phục với đám vương tôn quý tộc ở trong Thích phủ này, thế nhưng đối với Thanh Ngọc người nữ tử dịu dàng này, Điệp Nhi lại giữ rất đúng pháp tắc, lễ phép mà đáp.

“Vương gia a…” Thanh Ngọc lắc đầu. Nàng nghe đồn vương phi chiếm lại được sự sủng ái của vương gia, gần đây còn qua đêm ở Bàn Long điện… thế nhưng bây giờ lại phải đi một mình trong tuyết như vậy? Nàng quả thực là không hiểu được vương gia đang nghĩ gì… May mắn rằng nàng nghi ngờ chuyện như vậy sẽ xảy ra cho nên vội vàng ngồi kiệu đến đây, nếu không để cho một người suy yếu như vương phi cuốc bộ trong tuyết như vậy, sợ rằng chưa đi được nửa đường đã bị phong hàn xâm thân, chỉ càng khiến cho bệnh tình chuyển xấu…

“Vương phi, hay là người vào kiệu ngồi cùng Ngọc nhi đi?” Thanh Ngọc hỏi, có chút ngập ngừng.

Vị vương phi này từ sau bạo bệnh tính tình liền thay đổi. Nếu khi trước y là một người rụt rè thế nhưng lại khả ái, khiến cho người khác yêu thương vô cùng thì hiện tại y lại lãnh khốc đến tàn nhẫn, hơi thở của y mang theo băng giá, vô hình chung tạo nên một bức tường ngăn cách y với tất cả mọi người xung quanh. Y của khi trước thì khiến nàng muốn dồn hết can đảm mà đứng ra bảo vệ, thế nhưng y của hiện tại lại khiến nàng cảm thấy có chút sợ hãi không dám tiếp cận.

Rốt cục là chuyện gì đã xảy ra có thể khiến cho một người lại thay đổi đến như vậy? Tựa như hai con người hoàn toàn khác biệt…

Lãnh Cô Tịch không gật đầu cũng không lắc đầu. Điệp Nhi xem như đây là dấu hiệu của sự đồng ý liền nói với Thanh Ngọc, cả ba người sau đó liền bước vào trong cỗ kiệu.

Bên trong cổ kiệu quả thực ấm áp hơn hẳn so với không khí bên ngoài. Lãnh Cô Tịch cảm thấy phần mũi và tai của mình có chút đau đớn. Đây hẳn là dấu hiệu của việc thay đổi nhiệt độ quá đột ngột…

“Điệp Nhi, dưới gầm ghế có mấy chiếc chăn bông, giúp ta đem ra.” Thanh Ngọc một mặt chỉ huy Điệp Nhi, một mặt ôn nhu xoa xoa đôi tay lạnh cóng của Lãnh Cô Tịch, “Lạnh thành như vậy… vương gia cũng thực tình…”

Lãnh Cô Tịch quan sát nữ tử trước mắt mình, nhìn một lúc lại từ từ khép lại đôi mắt. Hoàng Cẩn, nữ nhân nọ đã sớm không còn mấy ấn tượng trong tâm y, nữ tử này cho dù có giống cô ta đến thế nào đi nữa vẫn không phải là Hoàng Cẩn, như vậy thì càng không thể đả động gì đến tâm tư của y.

Cỗ kiệu băng nhanh qua khu rừng ngập tuyết, cuối cùng cũng đến được chính thất của tam vương gia Hiên Viên Thích.

Hiên Viên Thích ở trong phòng mình đứng ngồi không yên. Một bên muốn sai người đến rước nam tử nọ, một bên lại không muốn, xem như đây là chút trừng phạt hắn dành cho y tội phản kháng lại hắn. Thế nhưng không sai người đi tâm hắn lại cảm thấy bồn chồn khó chịu. Từng giây từng khắc trôi qua nỗi phiền muộn này chỉ có tăng chứ không hề giảm.

Hắn nhìn tuyết bên ngoài cửa sổ kia, tâm tình đã nặng nề nay lại càng nặng nề gấp bội. Suy nghĩ có thể hay không nam tử nọ thân thể yếu đuối đã sớm bị tuyết chôn vùi rồi không chừng. Mà chỉ vừa nghĩ đến đây hắn liền chịu không nổi thiếu chút đã tự mình xuất chinh đi xem xét kẻ nọ nếu không phải hắn còn một phần lí trí nhắc nhở bản thân việc cũng đã không thể nào tái vãn hồi được nữa.

“Chết tiệt, sao lại lâu đến vậy? Lần trước ta đi bộ đến cung của ngươi cũng đâu tốn nhiều thời gian đến thế cơ chứ…” Hiên Viên Thích đi lại trong phòng, bàn tay siết chặt lấy cán quạt. Nghiêng đầu nhìn tuyết lác đác bên ngoài cửa sổ, hắn đột nhiên cảm thấy có chút hối hận bản thân đã không gửi ai đến đó kẻ nọ…

“Ngươi nói… đi lại dưới trời tuyết lạnh như vậy có chết hay không?” Hắn lơ đãng hỏi thị hầu đang châm trà bên cạnh mình. Bởi vì nội công thâm hậu cho nên ngay cả khi đứng giữa trời đông giá rét, Hiên Viên Thích cũng không thể cảm thấy chút nào lạnh giá. Thế nhưng Lãnh Cô Tịch lại khác… thân thể yếu đuối gió thổi là bay đó không thể nào đem ra mà so với chiến thần được bồi đắp bởi máu thịt trên chiến trường như hắn được…

Tiểu thị hầu đột nhiên bị hỏi bởi vị chủ tử tâm tình bất định, có chút sợ hãi mà dừng tay rót trà. Hắn đưa mắt nhìn ra khung cảnh một màu trắng xóa bên kia cửa sổ, sau đó ngập ngừng quay đầu quan sát sắc mặt của Hiên Viên Thích, cố gắng nhìn cho ra tâm tình hiện tại của hắn để mà lựa lời cho tốt còn đặng trả lời. Lỡ đâu trả lời phật ý vị đại nhân này sợ rằng hắn có chín cái mạng cũng không đủ để trả.

“Thời tiết lạnh lẽo như vậy… đi lại bên dưới một chút chắc sẽ không sao. Thế nhưng nếu thời gian lâu có thể bị nhiễm hàn khí mà sinh bệnh… gặp người thể chất yếu ớt sợ rằng sẽ chịu không nổi.” Tiểu thị hầu nơm nớp nói, trong lòng cũng lấy làm lạ khi không vương gia lại hỏi một câu như vậy để làm gì. Chỉ thấy Hiên Viên Thích sắc mặt càng trở nên âm trầm, phượng nhãn hẹp lại, thiếu điều dọa cho thị hầu nho nhỏ sợ hãi đến độ hất rơi ấm trà trong tay, một lòng chỉ sợ bản thân đã nói sai điều gì.

“Xin vương gia tha tội!” Tiểu thị hầu kinh hồn táng đảm đặt ấm trà xuống mà vội vã quỳ rạp dưới đất, cái trán dán sát vào sàn nhà lạnh băng, thân thể run lên không ngừng.

Hiên Viên Thích cau mày nhìn hắn, phẩy phẩy chiết phiến, “Phiền phức, lui ra đi, bổn vương cũng không nói ngươi làm gì sai.”

Tựa như được đại xá, tiểu thị hầu vội vội vàng vàng cầm đồ rời đi, một đường bỏ chạy chối chết như bị lửa hun sau mông.

Chết sao…? Hiên Viên Thích tiêu sái nâng tách trà lên, nhẹ nhàng một ngụm quán hạ. Rõ ràng không phải hắn vẫn luôn hi vọng cái cục nợ kia chết quách đi cho rồi sao? Nghiễm nhiên ở đó, thân là một nam nhân mà lại tọa vị ngôi vương phi của hắn nhìn chướng mắt vô cùng… chỉ cần y chết thì hắn lại có thể trở về cuộc sống thường ngày của mình… chỉ cần y chết thì một phần tâm tình mạc danh kì diệu rối loạn này cũng sẽ trở về bình thường.

Nghĩ đến đó mắt phượng đột nhiên lóe lên một tia sát khí đầy âm ngoan. Thế nhưng trong tích tắc liền tiêu thất, bị thế bởi một màn sương mù. Tựa như sự âm ngoan mới nãy tất cả chỉ là ảo giác.

Vì cái gì khi nghĩ đến người nam tử đó sẽ chết một cách vô thanh vô tức dưới màn tuyết trắng tâm Hiên Viên Thích hắn lại không khỏi nảy lên một cảm giác rất kì lạ… dường như là… không nỡ? Hắn biết rõ y sẽ không chết được, ít nhất con nha đầu Điệp Nhi ở bên cạnh y sẽ không vô dụng đến nổi thực sự sẽ để công tử của mình lao đầu vào chỗ chết. Thế nhưng cảm giác kì lạ đang nảy sinh trong lòng hắn này… tại sao hắn lại đứng ngồi không yên còn không ngừng hối hận bản thân đã không gửi người đến đón Lãnh Cô Tịch? Hiên Viên Thích hắn làm người chưa bao giờ biến đến hai chữ hối hận… phần tâm tình này, không phải là đã trở nên có chút nguy hiểm rồi hay sao?

Lại uống một ngụm trà, nam nhân thân vận hồng y hoa lệ khẽ khép hờ hai mắt, không nhanh không chậm mà tự động quy toàn bộ những tâm tình kì lạ đang phát sinh trong lòng mình trở thành sự ham mê mới lạ… chỉ bởi vì Lãnh Cô Tịch là loại người kì lạ mà hắn chưa từng gặp phải từ trước đến nay, nhất thời hắn mới tham mới lạ, không muốn hủy đi thứ thú vị như vậy chỉ trong một sớm một chiều.

Ân… nghe rất có lý.

Tự suy nghĩ với bản thân, lại tự gật đầu. Đến khi Hiên Viên Thích lấy lại tinh thần thì một tên tùy tùng của phủ đã chạy vào bẩm báo với hắn rằng vương phi đã đến, mà đi theo còn có Ngọc phi, phỏng chừng là Thanh Ngọc đã cho chủ tớ vương phi hai người quá giang mà đến.

Đặt tách trà đã sớm trống rỗng xuống bàn, Hiên Viên Thích đứng dậy, kéo theo một thân y phục hồng y như huyết hoa mỹ mà rời khỏi phòng hướng thẳng đến cửa viện, vừa đi còn vừa cẩn thận thay đổi sắc mặt của mình cùng giấu đi tình tự có mấy phần luống cuống. Ân… kẻ nọ quả thực rất thú vị, hôm nay lại phải ra mắt hoàng đế cùng tên quốc sư chết tiệt đó… Hiên Viên Thích biết rõ Lãnh Cô Tịch hẳn sẽ không quan tâm, ai làm việc nấy, căn bản một chút cũng sẽ không sợ bản thân bị cho là thích khách bắt cóc An Tuyết Nhiên thực sự rồi giả dạng y quấy nhiễu nhân tâm… nếu như vậy thì có chút tiếc nuối, Lãnh Cô Tịch sẽ thực sự bị áp giải đi a! Sớm biết vậy đã không vì một phút nông nổi mà nói ngươi tự mình lo sống chết mặc bây…

Được rồi, cho dù y thực sự là giả đi nữa, mà thực cũng được, hôm nay Hiên Viên Thích hạ quyết định sẽ làm chính nhân quân tử ra tay giúp y một phen, coi như là bảo đảm món đồ chơi của mình có thể lưu lại bên cạnh mình lâu hơn một chút nữa… chờ đến khi hắn chán rồi thì vứt đi cũng chưa muộn.

Vừa bước đến cửa đã trông thấy Thanh Ngọc ân cần đem đặt một cái noãn lô vào trong tay nam tử gầy gò cao cao, nàng nhìn có vẻ sợ sệt khí tức còn muốn băng lãnh hơn băng tuyết đang rơi đầy trời của y, thế nhưng nghĩ đến sức khỏe cùng thân thể của y, cùng tình cảm mấy năm nay với nhau, cho nên nàng vẫn ráng nhẫn nhịn, nhắc nhở y giữ gìn sức khỏe của mình.

Lãnh Cô Tịch im lặng nhìn xuống cái noãn lô trong tay mình. Thứ nọ được làm ra từ đồng sắt, trạm trỗ hoa văn cầu kì, nhìn qua liền biết không phải thứ rẻ tiền. Mặc dù thân làm từ thiếc đồng thế nhưng lại tản mác ra một cỗ nhiệt độ làm ấm lòng người. Noãn lô sao? Hình như ở chỗ y không có thứ này…

Còn đang chìm trong suy nghĩ của mình, Lãnh Cô Tịch cũng không phát hiện được tầm mắt của chiến thần Hiên Viên Thích đang đặt trên thân mình. Chỉ biết đến khi y hoàn hồn thì Điệp Nhi cùng Thanh Ngọc đã quỳ xuống dưới nền tuyết, cùng đám hạ nhân hành lễ với Phục Chinh vương.

“Ngươi thích thứ đó sao?” Thanh âm không mặn không nhạt nghe ra không được bao nhiêu cảm tình vang lên giữa gió tuyết gào thét, cũng không mấy quan tâm đến đám người đang quỳ dưới đất, chờ đợi mình mở miệng bảo miễn lễ.

Nam tử gầy gò cúi đầu nhìn cái noãn lô trong tay, sau đó khép hờ mi mắt xinh đẹp, không gật cũng không lắc, một tiếng trả lời cũng lười bố thí cho kẻ đã khiến mình thiếu chút nữa là đông chết trong băng tuyết.

Xem như đã dần quen thuộc với loại tính cách này của Lãnh Cô Tịch (hoặc có thể xem như là quen với bị làm lơ đi), Hiên Viên Thích lần này không những không tức giận mà còn phản cười, phất tay để cho đám hạ nhân cùng bọn Thanh Ngọc và Điệp Nhi đứng lên, “Là sai sót của bổn vương.” Hắn vừa nói vừa tiến đến, ôn nhu cầm lấy bàn tay lạnh cóng của Lãnh Cô Tịch mà dịu dàng nâng lên, “Đã quên từ An Tuyết cung đến nơi của bổn vương có bao nhiêu xa, sáng nay nhiều việc quá cho nên cũng quên mất dặn người đến đón ngươi. A xem, tay chân đã lạnh thành nhường này.”

Hành động khoa trương của Hiên Viên Thích tựa như làm cho kẻ khác xem, đám hạ nhân chỉ dám cúi đầu không dám nhìn thẳng đến hai vị chủ tử ân ân ái ái. Rõ ràng ai ai cũng biết vương gia có bao nhiêu khinh thường vương phi, hôm nay lại ra vẻ đạo mạo hiền phu như vậy, chỉ sợ đều là đã có toan tính gì.

Lãnh Cô Tịch một tay ôm noãn lô, một tay còn lại thì bị kẻ nào đó nắm lấy. Bàn tay của Hiên Viên Thích rất ấm, điển hình của thế gia công tử ăn sung mặc sướng trong khi kẻ khác thì bị băng tuyết giày vò, hắn thì ngồi ở trong phòng của mình thưởng trà ấm. Băng lãnh nam tử cũng lười cho ý kiến, chỉ đơn giản nhẹ nhàng rút tay mình ra đặt trở lại trên ấm lô, một bộ nghe những lời ngon ngọt của Hiên Viên Thích từ tai này lọt qua tai khác.

Với hành động không xem ai ra gì này của Lãnh Cô Tịch, thành công khiến cho ánh mắt của Phục Chinh vương hơi hẹp lại, dọa cho bọn họ nhân ra một thân mồ hôi lạnh, rõ ràng cảm thấy băng tuyết đang vần vũ nơi này còn muốn rét cóng hơn cả ngoài trời bên kia, chỉ hận không thể nhanh một chút mà lủi đi càng xa càng tốt. Vương phi ơi là vương phi, làm ơn… người không quan tâm đến mạng sống của mình, cũng lấy làm thương tiếc bọn hạ nhân chúng ta vô tội cái gì cũng chưa có làm a…

“Ngươi quả thực không biết sợ chết là gì.” Hiên Viên Thích gằn giọng, ôn nhu như nước một giây khi nãy tựa như bị hàn băng kết lại, chẳng mấy chốc đều biến mất vô tung. Thực sự khiến cho người ta không khỏi nổi lên nghi ngờ có thể nào Phục Chinh vương lại là người đa nhân cách?

“Bẩm vương gia, kiệu đã được chuẩn bị xong, có thể ngay lập tức lên đường đến hoàng cung.” Cũng chỉ có lão quản gia tâm phúc của Hiên Viên Thích lúc này là dám lên tiếng. Một tiếng này của lão tựa như tiếng trời, khiến cả đám hạ nhân không khỏi để thoát ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

Hiên Viên Thích vẫn không dứt mắt khỏi Lãnh Cô Tịch, mà Lãnh Cô Tịch một chút cũng không sợ hãi, thản nhiên nhìn thẳng vào mắt của vị bạo vương nọ, tất cả tình tự trong đôi hắc mâu xinh đẹp lãnh nhiên đó đều chỉ là sự bình thản bằng phẵng như mặt hồ không gợn sóng, khiến cho Hiên Viên Thích trong chớp mắt nhầm lẫn người đang đứng trước mặt mình có phải hay không chỉ là một bức tượng được thượng đế dày công tạc ra từ băng đá, chạm đến cũng lạnh, mà nhìn đến cũng lạnh…

“Đi thôi.” Cuối cùng của cuối cùng Hiên Viên Thích cũng thu lại ánh mắt của mình, chậm rãi nắm lấy noãn lô Lãnh Cô Tịch đang cầm trong tay đem trả lại cho Thanh Ngọc rồi nắm lấy tay y mà kéo đi, “Đem mấy cái noãn lô ở trong phòng của gia đến đây, xem như ban cho vương phi.”

Thanh Ngọc bất ngờ nhận lấy noãn lô, bối rối thiếu chút nữa đã đánh rơi nó xuống nền tuyết trắng. Cơ thể của nàng vẫn bất giác không ngừng run lên. Trong một tích tắc khi vương gia trao trả noãn lô lại cho nàng… ánh mắt của hắn tựa như muốn đem nàng phanh thây thành trăm mảnh. Không, phải nói ánh mắt của gia từ lúc vương phi làm lơ hắn đến bây giờ vẫn luôn là một bộ âm trầm như thế… vậy mà An Tuyết Nhiên có thể nghiễm nhiên đứng trước ánh mắt đó, một chút luống cuống cũng không có…

Hơi ngẩng đầu để nhìn bóng đáng đã khuất của vương gia và vương phi, Thanh Ngọc khẽ mím môi, sau đó cũng đứng dậy mà ôm theo noãn lô của bản thân, chuẩn bị quay trở về. Lần này là nàng tự ý ra tay giúp đỡ An Tuyết Nhiên, còn công khai đưa hắn đến trước cửa phủ của gia, gia không truy xét thì đã là tạ ơn trời đất rồi.

“Ngọc phi, cảm tạ đã giúp đỡ.” Điệp Nhi run rẩy đứng lên từ trên nền tuyết, hành lễ với Thanh Ngọc rồi cũng nhanh chóng chạy theo sau Lãnh Cô Tịch cùng Hiên Viên Thích.

Thanh Ngọc vân vê noãn lô trong tay, đâu đó còn thoang thoảng cảm giác lạnh lẽo do bàn tay của nam tử gầy gò nọ để lại.

[