Nhìn thần sắc khác nhau của mỗi người, Sơn chủ Thanh Sơn cười cười, nói: "Nghi thức triệu hồi lúc trước cơ hồ đã làm cho cả Thanh Sơn đều chấn động, không ít đệ tử cùng huyễn thú đều bị cỗ cường đại uy áp kia gây thương tích, ta còn phải đi xem bọn hắn có bị gì không. Lãnh sư điệp , nếu có cái gì cần thì hãy đi tìm Phong chủ Lăng Phong Sơn." Thanh âm rơi xuống, y bào màu trắng phất một cái, hắn liền xoay người rời đi.
Thấy Sơn chủ vừa rời đi, Lăng Thành xoay người, trầm mặt, ánh mắt uy nghiêm bắn thẳng đến trên người Bạch Dật đang lo nhìn chằm chằm Lãnh Tuyệt Thần, thanh âm trầm thấp mang theo một cỗ khí thế không giận mà uy nói: "Bạch Dật, ngươi là môn sinh đắc ý của Nhất trọng môn, cũng đã là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi rồi, cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói, ngươi hẳn là nên biết đúng mực, nhưng ngươi lại nói ra như vậy ở trước công chúng, và các vị Môn chủ, Phong chủ cùng chúng đệ tử. Ngươi có biết như vậy sẽ làm tổn hại đến danh dự của Tử Tình hay không?"
Vừa rồi còn chưa đi lại đây, nhưng đã chợt nghe thấy hắn lớn tiếng hô lên một câu như vậy, cái gì mà Tử Tình là phu nhân tương lai của hắn? Tử Tình nay bất quá chỉ mới mười tuổi, cho dù hắn thật sự có ý tứ đối với Tử Tình, vậy thì cũng phải chờ nàng lớn lên rồi nói sau. Chưa được sự đồng ý của phụ thân nàng, cũng không được người làm sư phụ như hắn chấp thuận, vậy mà hắn ta lại dám nói như vậy, thật sự là quá mức làm càn!
Đứng ở một bên, Lãnh Tuyệt Thần cả người tản ra hơi thở xa cách lãnh liệt, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Bạch Dục một cái rồi thản nhiên dời đi. Phu nhân tương lai? Nói thật là nhẹ, người hắn nhìn trúng nào có thể để cho người khác chiếm mất! Ánh mắt đảo qua Bạch Dục mặc một thân hắc bào, sắc mặt tái nhợt nhưng lại còn không chịu rời đi, liền hơi hơi liễm hạ đôi mắt, bạc môi khêu gợi cong lên.
Tử Tình của hắn giống như đã bất tri bất giác đưa tới cho hắn không ít tình địch a!
Bị Lăng Thành răn dạy trước mặt nhiều người như vậy, sắc mặt Bạch Dật cũng là một trận khó coi, rồi lại quay sang nhìn Tử Tình đang cúi đầu liễm mắt đứng ở một bên, làm cho hắn nhìn không tới thần sắc của nàng, tiện đà lại mở miệng nói: "Phong chủ, ta biết ta đang nói cái gì, mà điều ta nói cũng là điều trong lòng ta suy nghĩ! Ta tuyệt đối thật lòng với Tử Tình!"
Nói xong, hắn không nhìn mọi người kinh ngạc, chỉ thấy được y bào màu đỏ phất lên đã tiêu sái đi đến trước mặt Tử Tình, vươn tay gắt gao nắm lấy một bàn tay của Tử Tình, khuôn mặt yêu nghiệt đầy chân thành và trịnh trọng, cặp mắt hoa đào tập trung nhìn chằm chằm vào người trước mặt vận một thân tố y, đang ôm một con chim trắng nhỏ trong lòng, thanh âm mang theo một tia khẩn trương mà lại chờ mong phát ra từ trong miệng hắn.
"Tử Tình, ta là thật lòng với muội, muội có thể cho ta một cơ hội không?"
Nghe nói như thế, trong đôi mắt sâu thẳm của Thần hiện lên một tia sáng băng hàn mà lãnh liệt, lạnh lùng bắn thẳng về phía thiếu niên yêu nghiệt với một thân hồng bào, ánh mắt lãnh liệt cũng tiện đà dừng lại trên bàn tay Tử Tình bị Bạch Dật cầm chặt, bạc môi khêu gợi cong lên một ý cười lãnh khốc, quanh thân bỗng nhiên tràn ngập ra một dòng gió lạnh tới tận xương tủy, hơi thở lãnh liệt tản ra chung quanh hắn, làm cho những người bên cạnh cũng không kìm được mà rùng mình một cái.
Nam tử này thật đáng sợ! Hơi thở thật cường đại! Một ánh mắt của hắn cơ hồ cũng có thể làm người khác phải đông cứng, chỉ cần chạm đến đôi hắc đồng sâu thẳm lạnh như băng mang theo hàn khí kia thì giống như cả người bị đặt vào trong hầm băng, từ đầu đến chân đều bị một luồng hàn khí thấm vào tận xương tủy, làm người ta không kìm được mà tâm sinh e sợ.
Áo bào trắng trên người hắn tuy đơn giản, nhưng không làm mất đi khí chất tôn quý, dưới cổ lãnh liệt hơi thở kia cũng nhẹ nhàng phất động, những sợi tóc đen nhánh hơi hơi giơ lên, dung nhan cương nghị mà không làm mất đi phần tuấn mỹ nhìn như không hề khác biệt so với thần sắc lúc trước, bên môi mang theo một ý cười như có như không, nhưng cả người lại tản ra hơi thở nguy hiểm trí mạng làm cho người ta không rét mà run!
Chúng đệ tử trên Thanh Sơn vốn dĩ còn chưa kịp giải tán đi, sau khi nghe được những lời như vậy, một đám lại dừng ngay cước bộ, ánh mắt đồng thời đều nhìn sang hướng mấy người bọn họ. Nhưng kỳ quái nhất là, mỗi người đứng ở nơi đó đều có thần sắc khác nhau, ánh mắt hơi lóe ra, nhưng cũng không biết là đang nghĩ đến cái gì?
Mà Phong chủ Lăng Phong Sơn - Lăng Thành, lúc này trên gương mặt uy nghiêm mà cũ kỹ của hắn đã trầm đến đáng sợ, hai tay đặt bên cạnh người bởi vì tức giận mà gắt gao nắm lại thành quyền, cả người tản ra một cỗ tức giận, ánh mắt uy nghiêm kia nhìn chằm chằm vào Bạch Dật đang không thèm để hắn vào mắt. Nhìn thấy Phong chủ tức giận tăng vọt, mọi người không khỏi đổ mồ hôi lạnh, lo lắng cho Bạch Dật dám can đảm khiêu chiến với uy nghiêm của Lăng Thành, sợ Lăng Thành sẽ phẫn nộ một chưởng đánh tới Bạch Dật.
Đứng ở phía sau Lăng Thành, mấy người Tử Nghiên lúc này lại thần sắc phức tạp nhìn Bạch Dật. Trong suốt mấy năm nay, hắn thường xuyên chạy đến Lăng Phong Sơn của bọn họ, bọn họ biết hắn đối với Tử Tình không giống như những người khác, nhưng không nghĩ tới, hắn lại chung tình với nàng ta như vậy, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, thật không giống như là đang nói giỡn .
Đứng bên cạnh,lúc này Bạch Dục cũng là khẽ cau mày, nhìn vẻ mặt Bạch Dật đầy chân thành, ánh mắt hơi lóe lóe, không biết là đang nghĩ cái gì. Chỉ là hắn một tay bưng kín lên trên ngực mình, nơi đó dường như bởi vì nàng mà dâng lên nỗi buồn bực, cảm giác buồn bực đó dần tràn ngập vào trong lòng, giống như là bị một tảng đá đè nặng lên, thực không thoải mái.
Không ít nữ đệ tử vừa hâm mộ lại vừa ghen tị nhìn Tử Tình với một thân tố y kia, thật không hiểu sao nàng chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn lại có thể làm cho một đám nam tử vĩ đại phải kính trọng vài phần? Luận dung mạo, Tử Tình cũng chỉ được gọi là thanh tú, luận thiên phú nàng lại kém hơn hẳn mọi người.
Nhưng hôm nay, ngay cả Bạch Dục sư huynh thân thể còn chưa có khôi phục cũng chạy tới đây để xem nghi thức triệu hồi, điều này làm cho những người quen thuộc với hắn đều rất là khó hiểu.Nhớ đến năm rồi hắn căn bản là không hề có chút hứng thú với nghi thức triệu hồi, mời hắn nhưng hắn cũng không đến, vậy mà lúc này lại cố kéo theo thân thể suy yếu đến xem. Mà nhìn hành động cùng với ánh mắt không hề rời khỏi Tử Tình của hắn ngày hôm nay, căn bản rõ ràng chính là vì Tử Tình mà đến!
Càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, nhìn điều kiện của các nàng, sao lại có thể bị bại bởi Tử Tình, hỏi làm sao mà các nàng không tức giận cho được!
Cảm giác có vô số ánh mắt dừng lại trên thân thể nàng khiến nàng hơi hơi nhíu mày, đôi mắt hơi liễm hạ hiện lên một tia ánh sáng không rõ, nhìn vào bàn tay bị Bạch Dật gắt gao cầm nắm, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt mà bình tĩnh, trấn định nhìn Bạch Dật với một thân hồng y bừa bãi đang đứng trước mặt.
Mọi người bắt đầu mạnh mẽ hô hấp, không dám chớp mắt nhìn nàng, cảm thấy tò mò, nàng sẽ nói cái gì? Là cự tuyệt? Hay vẫn là chấp nhận lời thổ lộ của hắn? Bạch Dật là một nhân vật phong vân trên Thanh Sơn, luân dung mạo hay thiên phú đều là nhất tuyệt, nay hắn lại thổ lộ trước mặt mọi người như vậy, thì chỉ sợ là không có được mấy nữ tử sẽ đi cự tuyệt!
Chỉ nghe, thanh âm thản nhiên không lớn không nhỏ từ trong đôi môi anh đào thủy nhuận truyền ra, đồng thời, nàng cũng không nhanh không chậm rút về bàn tay bị hắn nắm về: "Sư huynh, huynh có ân với Tử Tình, trong mấy năm qua cũng luôn thực chiếu cố Tử Tình, Tử Tình thực kính trọng huynh." Có một số chuyện, không cần phải nói rõ ràng như vậy, nàng tin tưởng hắn sẽ hiểu được.