Đôi cánh nho nhỏ vỗ vỗ, vững vàng dừng lại ngay trên đỉnh đầu Sơn chủ, nó
ngẩng đầu, đôi tròng mắt màu đỏ chuyển động nhanh như chớp, nhìn chăm
chú vào một màn hỗn độn trước mặt. Mà lúc này, lực chú ý của mọi người
đều bị hấp dẫn bởi những luồng ánh sáng đang phụt ra bên ngoài cùng với
cuồng phong dồn dập, căn bản là không có chú ý tới con chim trắng nho
nhỏ kia.
Khi luồng ánh sáng cùng với cuồng phong phụt ra bên
ngoài, ẩn ẩn mang theo một cường đại uy áp làm cho mọi người huyết khí
quay cuồng, một cỗ uy áp làm người ta cơ hồ không thể thừa nhận nổi đột
nhiên tập kích tới, giống như cả bầu trời trên đầu bỗng nhiên bị đổ sụp
xuống, ép tới mức mọi người ứa ra mồ hôi lạnh.
Những huyễn
thú của các đệ tử cưỡi phi hành huyễn thú ở giữa không trung giống như
gặp phải cái gì rất đáng sợ, liên tục phát những âm thanh nức nở sợ hãi, ngay cả thân thể cũng không kìm được mà run rẩy, dường như không dám
tiếp tục đứng trên chỗ cao nữa, tất cả đều không hẹn mà cùng cúi cúi
đầu, mang theo chủ nhân của chúng nó hạ xuống mặt đất.
Mà
những huyễn thú của các đệ tử cưỡi địa hành huyễn thú đang vây quanh để
nhìn thế nhưng cũng giống như những phi hành huyễn thú khác, con nào
cũng cả người không kìm được run run, hai chân trước nhướng về phía
trước, cả người nằm úp sấp xuống, cúi cúi đầu, từng tiếng từng tiếng nức nở đầy hoảng sợ nhưng cũng đầy kính sợ không ngừng truyền ra từ trong
miệng chúng nó.Trong lúc nhất thời, tiếng nức nở của toàn bộ huyễn thú
trên Thanh Sơn náo nhiệt không thôi, một chuỗi tiếng nức nở run run
không ngừng quanh quẩn trong núi rừng, thật lâu không thể tán đi.
Ở trong không khí tràn ngập cường đại uy áp, chúng đệ tử ở chung quanh
vội vàng thúc dục huyễn khí trong cơ thể để bảo vệ tâm mạch, dưới sự áp
bách của cường đại uy áp, mọi người không ngừng chảy ra từng giọt từng
giọt mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng dần dần tái nhợt đi.
Mà hơi
thở huyền khí trong cơ thể của Môn chủ cũng với những Phong chủ trên
Thanh Sơn có vẻ cường ngạnh, nên cũng không đến mức xuất hiện bộ dáng
chật vật.Chỉ là có một ít đệ tử phẩm giai còn thấp, không thể sử dụng
huyền khí bảo vệ tâm mạch, nên bọn họ cũng bởi vậy mà phải ba chân bốn
cẳng không ngừng chiếu cố những đệ tử này, vì sợ chúng đệ tử không thể
chịu nổi cổ cường đại uy áp như thế mà bị phá tâm mạch đến chết.
Nhưng mà, tuy Thanh Sơn Sơn chủ cách cỗ hào quang cùng với cuồng phong này
gần nhất, nhưng cỗ cuồng phong điên cuồng rít gào cùng với luồng uy áp
cường đại kia lại không thể chạm đến hắn. Ở chung quanh thân thể hắn,
tràn ngập hơi thở một cỗ huyền khí màu trắng, cỗ huyền khí này đem cả
người hắn bao lại, hình thành một cái vòng bảo hộ quanh người hắn, làm
cho cỗ uy áp kia không thể tổn thương hắn nửa phần.
Mà không
biết là do hắn bị một màn trước mặt làm cho kinh hách, hay còn là do con chim trắng nhỏ nọ vô thanh vô tức dừng trên đỉnh đầu hắn, cho nên hắn
còn chưa biết trên đầu mình có một con chim cả người tuyết trắng, tản ra từng vầng hào quang thản nhiên trong suốt.Chỉ là, trong lúc mọi người
ốc còn không mang nổi mình ốc, khi luồng sáng giống như ánh nắng rực rỡ
dần dần biến mất thì vầng hào quang trên người con chim trắng nhỏ kia
cũng chậm rãi phai nhạt đi.
"Ngao..."
Một tiếng
rống giận như của rồng nhưng lại giống như hổ dữ mang theo lực lượng
hủy thiên diệt địa chấn áp gần trăm tên đệ tử.Tiếng rống giận hỏa bạo
hướng thẳng lên tận mây cao, mạnh mẽ chấn rung cả mặt đất, rất có khí
thế của sông Hoàng Hà trải dài ngàn dặm, băng sơn địa liệt! Một tiếng
rống giận hỏa bạo kia giống như một đạo sấm chớp giữa trời nắng đẹp, từ
trong đám mây ầm vang lên một tiếng nổ, ập vào làm màng tai của mọi
người đau nhói không thôi.
Trong lúc nhất thời, vốn dĩ mọi
người đã dùng huyền khí bảo vệ được tâm mạch, nhưng lại khó nhịn được sự rung động làm hai tai đau đớn, tiếng thét chói tai đầy thống khổ cùng
với tiếng mọi người kêu rên và tiếng nức nở của huyễn thú trong phút
chốc cùng vang lên.hiện trường là một mảnh hỗn loạn, cơ hồ đã muốn mất
đi khống chế, khi mà mọi người ở đây đều nghĩ là sẽ phải bỏ mạng ở nơi
đây thì cổ cường đại uy áp làm cho người ta không thể thừa nhận kia cùng với tiếng rống giận hỏa bạo làm màng tai của mọi người cơ hồ sắp vỡ tan thế nhưng ở lại đồng được thu hồi với tốc độ cực nhanh.
Bất
quá chỉ trong thời gian nháy mắt, trận cuồng phong rít gào cùng với
luồng ánh nắng như tơ đã hoàn toàn biến mất trong không khí, mà cỗ cường đại uy áp kia cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, dường như cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện vậy, còn có tiếng rống giận
như hỏa bạo long vừa rồi thế nhưng cũng không còn vang lên, làm cho
người ta "tầm chi vô tích, tầm chi vô căn" (muốn tìm cũng không có căn
cứ hay tăm tích nào)...
Nguy hiểm đã giải trừ, lúc mọi người
kịp lấy lại tinh thần thì lại bị một màn trước mặt làm cả kinh.Trong
thời khắc này, toàn bộ hơn vạn chúng đệ tử trên Thanh Sơn thế nhưng lại
giống như bị điểm trúng huyệt đạo, một đám mở to mắt, không thể tin được nhìn một màn trước mặt làm người ta khiếp sợ...
Chỉ nhìn
thấy khắp mọi nơi, tất cả huyễn thú đều cả người run run nằm úp sấp trên mặt đất, cúi đầu không dám nâng lên, mà vốn dĩ những chủ nhân cưỡi trên người chúng nó cũng không biết từ lúc nào đã bị ngã khỏi lưng huyễn
thú, rơi xuống trên mặt đất, một thân chật vật.Nếu chỉ là một số lượng
huyễn thú không nhiều lắm nằm quỳ rạp trên mặt đất run run thì còn không sao, nhưng cố tình đập vào mắt mọi người lại là hình ảnh tất cả huyễn
thú đều nằm úp sấp trên mặt đất, vạn thú cúi đầu, dường như có một cường đại vương giả đã xuất hiện vậy.
Mà trong Thiên động, trăm
tên đệ tử kia bao gồm cả Tử Tình đang ở bên trong, lúc này đã té trên
mặt đất hôn mê. Mà ở bên cạnh, những con huyễn thú vừa mới được trăm
người đệ tử này triệu hồi ra còn thảm thương hơn nữa, chỉ thấy bọn chúng nằm hỗn độn úp sấp trên mặt đất, trong miệng hộc bọt mép, rồi còn có
con bụng hướng lên trời bốn chân duỗi ra, cúi đầu dán sát trên mặt đất,
thân thể không ngừng run run...
Con chim trắng nhỏ vốn dĩ
đang đậu trên đầu Sơn chủ, thế nhưng không biết từ khi nào thì đã trở về bên cạnh Tử Tình, mở ra đôi cánh nho nhỏ, hai chân duỗi thẳng, cái bụng ưỡn cong lên.Hai tròng mắt màu đỏ ngơ ngác nhìn bầu trời, tựa hồ là bị
cỗ cường đại uy áp kia chấn làm cho không thể nhúc nhích, cho đến khi
cặp mắt màu đỏ kia chạm đến vật thể đang quấn trên cổ tay Tử Tình, thì
cặp mắt màu đỏ lại phẫn nộ trừng mắt nhìn chằm chằm vào vật thể màu đỏ
quấn trên cổ tay nàng, hận không thể tiến lên cùng nó đại chiến ba trăm
hiệp! Nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của mình, lúc này đôi tròng
mắt màu đỏ che giấu sự phẫn nộ rồi ngây ngốc nhìn về phía một phương
hướng khác.Nó là thượng cổ thần thú thứ nhất được Tử Tình triệu hồi ra
từ trong thân thể, Băng Phượng Hoàng!
Lúc này Tử Tình bởi vì
hai cỗ cường đại năng lượng trong cơ thể bạo phát ra, mà trong nháy mắt
năng lượng của thân thể dường như bị rút hết vậy, cả người cũng bị hôn
mê ngay sau khi cổ hào quang kia biến mất. Mà vật thể quấn trên cổ tay
nàng, chính là một con thượng cổ thần thú còn lại được nàng triệu hồi từ trong thân thể: Hỏa Bạo Long!
Băng hỏa không hòa hợp, hai
cường đại thần thú vốn tưởng sẽ đấu đến mức ngươi chết ta sống để tranh
giành trở thành huyễn thú độc nhất của Tử Tình, ai ngờ ở thời khắc mấu
chốt lại cùng được triệu hồi ra.Vừa thấy mặt, đương nhiên là nhìn nhau
không vừa mắt, nhưng nay chúng đều là huyễn thú của chủ nhân cho nên
chúng nó cũng không thể tự giết lẫn nhau!