"Hắc hắc, nếu là tên tiểu tử Bạch Dật, nhất định là con sẽ cứu chứ gì!" Lão
giả tủm tỉm cười nói xong, ánh mắt lóe ra quang mang sắc bén nhìn Tử
Tình một thân thanh nhã thoát tục đứng trước mặt. Thời gian vài năm,
nàng cũng đã từ một tiểu cô nương dần dần trưởng thành thành một thiếu
nữ.
Ánh mắt Tử Tình lóe lên, không nhanh không chậm nói: "
Hắn là bằng hữu của con, hơn nữa, hắn cũng đã từng cứu con một mạng. Nếu là hắn, đừng nói là một viên giải độc đan, cho dù là một bình con cũng
sẽ cho." Đối với người nàng xem là bằng hữu, nàng luôn đặt trong lòng,
hơn nữa nàng cũng từng nói qua, ân cứu mạng của hắn với nàng, nàng nhất
định sẽ đáp trả.
"Ai! Xú tiểu tử kia nếu nghe thấy con nói
vậy nhất định sẽ rất cao hứng. Lúc trước khi ta nằm ngủ trong rừng cây,
nhìn thấy hắn nổi giận đùng đùng đi về hướng Nhất trọng môn, lại lấy cây cối trong rừng làm chỗ trút giận. Hai đứa các con có phải cãi nhau hay
không nha?" Lão giả tò mò hỏi, một đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn
nàng, rất muốn phát huy tinh thần bát quái của mình.
"Hắn
quản nhiều lắm." Nàng thản nhiên nói xong, thanh mâu nhìn thoáng qua ánh nắng đang chiếu rọi trên đỉnh đầu, hỏi: "Gia gia, qua mấy ngày nữa là
nghi thức triệu hồi huyễn thú. Người nói con sẽ triệu hồi ra loại huyễn
thú như thế nào?"
Đệ tử trên Thanh Sơn không phải ai cũng có
thể triệu hồi ra huyễn thú, huyễn thú cũng chia ra phẩm giai cao thấp
khác nhau, huyễn thú phẩm giai cao một cái uy áp có thể uy chấn tứ
phương. Đối với nghi thức triệu hồi vài hôm nữa thật sự là nàng cũng có
chút chờ mong, không biết đến lúc đó nàng sẽ triệu hồi ra loại huyễn thú như thế nào đây?
"Ha ha, điều này làm sao có thể biết trước
được. Bất quá huyễn thú cường đại hay là nhỏ yếu đều căn cứ vào tiềm lực của người triệu hồi. Những người có thực lực mạnh triệu hồi ra huyễn
thú đương nhiên sẽ không phải là loại nhỏ yếu, con xem tên xú tiểu tử
Bạch Dật cùng với tên tiểu tử vừa rồi kia, thực lực của hai người bọn họ xem như không kém cho nên huyễn thú cũng thuộc loại ít người ở Thanh
Sơn này có thể so sánh được."
Hắn cười, ánh mắt cơ trí nhìn
nàng nói: "Cho nên a, gia gia không biết đến lúc đó con sẽ triệu hồi ra
loại huyễn thú như thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không yếu hơn huyễn thú
của bọn hắn." Thiên phú của nàng, thực lực của nàng cũng không phải điều mà hai người kia có thể so sánh được. Nhìn khắp bên trong tứ đại danh
sơn, nói vậy thì cũng chỉ có tên thiếu niên kinh tài tuyệt diễm kia mới
có khả năng đánh đồng được.
Nghe vậy, Tử Tình chậm rãi liễm
hạ đôi mắt, trong thanh mâu hiện lên một tia u quang không rõ, không
biết đang suy tư về cái gì. Nửa ngày sau, nàng mới ngẩng đầu nói: "Gia
gia, con đi về trước." Nói xong, không đợi hắn lên tiếng trả lời, liền
bay vút về phía căn nhà tranh của mình.
Nhìn một thân khinh
công tuyệt hảo kia của nàng, lão giả không khỏi cười híp cả mắt, thu hồi ánh mắt, liếc nhìn bãi máu tươi trên mặt đất một cái, khóe môi tà tà
gợi lên: "Ha ha, tên tử kia thật sự không hay ho, xem ra lúc này đang bị dược cốc lão gia hỏa kia lấy làm vật thí nghiệm đây." Thanh âm mang
theo ý cười ở trong rừng truyền ra, tiếp theo, y bào màu đen phất một
cái, hắn cũng xoay người rời đi...
Sáng sớm ba ngày sau.
Ngày hôm nay là nghi thức triệu hồi mỗi năm một lần, toàn bộ Thanh Sơn bởi
vì nghi thức triệu hồi này mà trở nên rộn ràng hơn, nơi nơi đều tràn
ngập tiếng cười hưng phấn. Bởi vì ngày hôm nay, các đệ tử không cần tu
luyện đều có thể đến thiên động quan khán các đệ tử tròn mười tuổi thực
hiện nghi thức. Càng nhiều hơn là, bọn họ muốn xem trong số các đệ tử
hôm nay, có bao nhiêu người có thể triệu hồi ra huyễn thú? Mà trong số
những người đó, huyễn thú của ai là lợi hại nhất?
Trong Nhất
trọng môn, Bạch Dật một thân hồng y ỷ người trên chiếc ghế dựa, hai chân khẽ nâng cao đặt trên một chiếc ghế khác. Một tay nâng đầu, một tay
thưởng thức ly rượu, dường như là đang giận dỗi với ai, trên khuôn mặt
tuấn tú yêu nghiệt là một mảnh giận dữ.
Chỉ thấy hắn thỉnh
thoảng thay đổi cái chân đang gác trên ghế, thỉnh thoảng lại di di thân
mình, căn bản chính là một bộ dáng vô cùng nhàn rỗi. Đôi mắt hoa đào híp lại nhìn một đám đệ tử vẻ mặt hưng phấn đi về hướng thiên động, lại
thỉnh thoảng lóe lên những tia sáng khó hiểu. Rõ ràng chính là một bộ
dáng muốn đi xem nhưng lại không nuốt nổi những giận hờn trong lòng, lại bĩu môi uống thêm một ly.
"Bạch Dật sư huynh, huynh không đi xem nghi thức triệu hồi sao? Nghe nói năm nay các đệ tử tròn mười tuổi
chỉ có khoảng trăm người nhưng mà hầu hết đều có tư chất khá tốt. Đệ tử
của Nhất tới Tam trọng môn là nhiều nhất, thật muốn biết bọn họ sẽ triệu hồi ra loại huyễn thú như thế nào." một nữ tử xinh đẹp hai mắt phiếm
động quang mang hưng phấn, nhìn Bạch dật một thân lười biếng tà mị,
không hiểu sao hắn vẫn còn ngồi ở nơi này?
"Không đi! Nếu muội muốn đi thì tự mình đi đi, ta không có hứng thú!" Bạch Dật bĩu môi nói, chỉ lo uống rượu.
Cô gái xinh đẹp kia cười cười, còn nói thêm: "Đúng rồi sư huynh, nữ đệ tử
Lăng Phong Sơn mà huynh đối xử tốt với nàng hình như hôm nay cũng triệu
hồi huyễn thú nha, huynh thật sự không đi xem sao?" Không biết tại sao
lại thế này, mấy ngày nay gương mặt sư huynh đều rất âm trầm bực bội,
giống như là có ai đắc tội hắn vậy.
Nghe nói như vậy, ánh mắt của hắn lóe lên, âm u quát: "Đã nói là không đi rồi, muội không nghe
thấy sao? Tránh ra! Đừng làm phiền ta!"
Bị hắn quát lớn như
vậy, cô gái thổ thổ cái lưỡi thơm tho, phất phất tay với hắn rồi đi ra
bên ngoài: "Sư huynh, muội đi đây nha." Lúc nàng vừa vào Nhất trọng môn
đã bị người ta bắt nạt, là Bạch Dật sư huynh vẫn giúp đỡ nàng cho nên dù hắn vẻ mặt hung ác thì nàng cũng không sợ hắn.
"Sao lại kì
vậy, nếu là bình thường, vừa nghe đến chuyện của nàng thì ngươi là người khẩn trương đầu tiên, sao hôm nay nàng triệu hồi huyễn thú ngươi lại
ngồi ở trong này được?"
Nghe thấy thanh âm đó, Bạch Dật nâng
mắt nhìn về phía thanh âm phát ra, nhìn thấy người tới khóe môi liền gợi lên một ý cười đầy tà khí, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Bạch Dục sắc mặt
vẫn còn có chút tái nhợt, tà tà nói: "Thân thể sư huynh vừa mới tốt được một chút, sao lại không nghỉ ngơi cho tốt mà lại đi ra ngoài? Chớ không phải là sư huynh cũng muốn đi xem nghi thức triệu hồi ngày hôm nay đấy
chứ?"
Loại độc vài ngày trước hắn trúng phải, dược sư ở dược
cốc phải mất một ngày mới giải được. Bởi vì không có giải dược chính xác cho nên phải dùng rất nhiều dược trên người hắn để làm thí nghiệm, tuy
rằng cuối cùng cũng giải được độc nhưng cơ hồ cũng chỉ còn lại nửa cái
mạng. Chuyện này chỉ trong một ngày đã truyền khắp Thanh Sơn, khi nghe
tới tin tức này, các đệ tử ở Thanh Sơn có thể nói là vô cùng khiếp sợ. Ở trong lòng bọn họ, Bạch Dục là người đứng đầu ở trên Thanh Sơn này , ai cũng không nghĩ hắn ra ngoài làm một cái nhiệm vụ lại bị thương tới mức suýt nữa mất mạng.
"Sư đệ có tâm, thân thể sư huynh thế nào
trong lòng ta tự biết.Vết thương nhỏ như thế này, tĩnh dưỡng vài ngày
liền hồi phục như cũ. Mà nghi thức triệu hồi mỗi năm chỉ có một lần,
đương nhiên là phải nhanh chân đến xem các sư đệ muội năm nay triệu hồi
ra loại huyễn thú như thế nào? Sư đệ không muốn đi sao?"
Tuy
rằng sắc mặt có chút tái nhợt nhưng vẫn không tổn hao gì đến một thân
cường giả mang hơi thở nhiếp nhân kia của hắn. Ánh mắt lợi hại kia đã
không có ngạo mạn của ngày xưa, ngược lại xẹt qua nhè nhẹ tinh quang.
Dường như trải qua nỗi nhục bị thương nặng như vậy, ngạo mạn của hắn đã
thu liễm không ít.