Nghe nói như thế, Tử Tình giật mình, đương nhiên là bằng hữu! Nếu không phải là bằng hữu thì sao nàng lại cùng hắn nói chuyện ở đây? Không phải bằng hữu thì sao nàng có thể ủng hộ hắn? Không phải bằng hữu thì nàng cũng
sẽ không lo lắng cho an nguy của hắn. Vì thế, gật gật đầu nói: "Ân."
Ánh mắt thâm thúy lẳng lặng nhìn nàng, sau khi nhìn thấy một mảnh trong
suốt trong mắt của nàng, không khỏi than nhẹ một tiếng, ánh mắt liếc
nhìn qua Bạch Dật đang chết ngất kia một cái, thanh âm trầm thấp mà nhu
hòa vang lên: "Đừng làm cho chính mình áp lực quá lớn, cứ như bình
thường là tốt rồi. Cái gọi là triệu hồi huyễn thú, tuy rằng nói là không thể không hao tổn tinh thần, nhưng mà chỉ cần trong cơ thể thật sự có
cất dấu huyễn thú, thì như thế nào cũng sẽ triệu hồi ra được thôi."
"Ân." Nàng nhẹ giọng đáp lời, ánh mắt nhìn thẳng lên gương mặt hắn, dừng lại
một chút, rồi lại nhìn thoáng qua Bạch Dật đang nằm ở trên giường, nhẹ
giọng nói: "Huynh vẫn nên đi trước đi! Tu vi của hắn không thấp, dược
của ta đối với hắn không thể duy trì được lâu. Nếu hắn tỉnh lại tất
nhiên sẽ không chịu bỏ qua như vậy."
Nghe vậy, khóe môi hắn
khẽ cong lên, nâng tay bắn ra một cỗ ám kình lên trên ngực Bạch Dật, hắn phất tay một cái lên trên bộ áo bào trắng của mình, tao nhã ngồi xuống
bên cạnh bàn nói: " Đã lâu không gặp như vậy, hôm nay ta cố ý đến thăm
muội, làm sao có thể liền mới chỉ như vậy mà đã đi về rồi? Ngồi đi! Nhất thời nửa khắc, hắn sẽ không tỉnh được."
Tử Tình bất đắc dĩ,
chỉ có thể cũng đi theo ngồi xuống bên cạnh bàn, hai tay nàng để dưới
bàn, ánh mắt dừng lại trên người hắn, lẳng lặng nhìn hắn. Lần đầu tiên
nhìn thấy hắn là năm năm trước, hắn là một thiếu niên tuấn mỹ như trích
tiên, nay lại lần nữa tái kiến hắn, thì đã là một người nam tử tuấn mỹ
thành thục mang theo hơi thở nam tính không thể bỏ qua.
Qua
thời gian vài năm, cỗ hơi thở vương giả trên người hắn càng trở nên mãnh liệt, dần dần, cái loại cảm giác như trích tiên dường như cũng theo sự
trưởng thành của hắn mà đã trở nên phai nhạt. Tuy nhiên, khí chất tôn
quý cùng hơi thở xa cách mà lạnh lùng cũng vẫn còn giống như năm đó nàng cảm nhận được, thậm chí so với lúc ấy thì càng lạnh hơn. Tuy rằng, hắn
đối với nàng dường như có mang theo sự ôn nhu, nhưng mà cỗ hàn ý như
được tỏa ra từ trong xương cốt của hắn cũng làm cho nàng không thể dễ
dàng bỏ qua, nhìn thấy hắn như vậy, nàng vẫn luôn có chút kỳ quái. Vì
sao một người lại có thể phức tạp như thế?
Trong khi Tử Tình
đánh giá hắn, đồng thời ánh mắt Thần cũng dừng lại trên thân thể nàng,
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trong thuần khiết, không tính là tuyệt mỹ,
nhưng là rất thanh tú thanh nhã, rất tương xứng với tính tình của nàng.
Một áng tóc thuận hoạt như tơ trù chỉ được dùng một dây vải trắng nhẹ
nhàng thắt lại thành một chiếc nơ bướm đơn giản, còn lại thì được tùy ý
xõa rối tung ra sau người, hai nhánh dây còn thừa lại của nơ bướm lẳng
lặng nằm trên mái tóc như tơ trù càng làm tăng thêm một sự thanh nhã
cùng phiêu dật.
Dáng ngồi đoan trang, thân người mảnh mai,
khí chất thanh nhã, hơi thở im lặng, không một điểm nào là không nói lên nàng được giáo dưỡng cực kỳ tốt. Trong đôi mắt thanh tĩnh mang theo sự
lạnh nhạt, nhưng trong sâu thẳm lại ẩn chứa ánh sáng trong trẻo mà lạnh
lùng không muốn người khác biết, nàng nhìn như bình dị gần gũi, nhưng
thực ra lại mang theo một sự lạnh lùng xa cách ngàn dặm.
Ý
cười trên khóe môi không khỏi càng sâu sắc hơn vài phần, cẩn thận quan
sát thì nàng cùng hắn cũng có vài phần tương tự. Nhìn nàng ngồi trước
mặt, hắn không khỏi cảm thấy may mắn vì quyết định lúc trước.
Lúc trước, cứu nàng cơ hồ là xuất phát từ bản năng, trước khi ý thức của
hắn còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã tiến đến ôm nàng đang toàn thân dơ
bẩn lên từ trong bụi cỏ, ôm thân thể nhỏ như vậy vào trong ngực làm cho
hắn cảm thấy nàng thực yếu ớt, dường như chỉ cần hắn buông tay một cái
thì nàng sẽ ngã chết mất. Tuy nhiên, theo sự rong ruổi của thời gian,
nay nàng cũng đã dần dần trưởng thành.
Có khi hồi tưởng lại, duyên phận của hắn cùng với nàng dường như đã được định sẵn vào thời khắc đó...
Ánh mắt thâm thúy mang theo một tia ôn nhu quét qua thân thể của nàng một
hồi, mày hơi hơi giương lên, thanh âm trầm thấp không nhanh không chậm
truyền ra từ bạc môi khêu gợi của hắn: "Muội đã đạt đến lục phẩm Vũ
tông?" Vừa rồi dùng thần thức đảo qua, thế nhưng lại thấy tu vi của nàng đã tiến bộ vượt bậc như thế, thật sự là có chút kinh ngạc.
Nghe được hắn nói thế, Tử Tình cảm thấy có chút kinh ngạc. Từ lúc mới bắt
đầu, nàng liền tu luyện hai loại tâm pháp, một loại là thượng đẳng tâm
pháp do sư phó dạy nàng, một loại là Lăng Thiên tâm pháp mà lúc trước
mẫu thân bắt nàng phải học thuộc. Cũng vì có bộ Lăng Thiên tâm pháp của
mẫu thân phụ trợ, nên tu vi của nàng mới có thể tăng tiến thần tốc như
thế.
Bởi vì biết Lăng Thiên tâm pháp không thể dễ dàng sử
dụng, cho nên nàng vẫn luôn phối hợp với Thanh Phong kiếm pháp, ở trước
mặt mọi người nàng chỉ sử dụng thượng đẳng tâm pháp do sư phó dạy nàng.
Nhưng vì nàng cố ý che giấu, nên cơ hồ không có người nào nhìn ra được
phẩm giai của nàng đã đạt đến cấp bậc gì, thế nhưng hắn chỉ cần dùng
thần thức đảo qua thì liền nhìn ra được, thật sự là làm cho nàng cực kỳ
kinh ngạc.
"Làm sao huynh thấy được?" Trong đầu vừa nghĩ,
nàng cũng liền hỏi ra khỏi miệng. Hắn còn có thể nhìn ra được, vậy sư
phó thì sao? Người khác thì sao? Có phải chỉ cần người có thực lực phẩm
giai cao hơn nàng thì cũng có thể nhận ra thực lực mà nàng đã cố che
giấu hay không?
Thần mỉm cười, nhẹ nhàng cong lên khóe môi,
nhìn ra được dường như là tâm tình rất không tệ, hắn nhìn Tử Tình đang
ngồi trước mặt, thanh âm trầm thấp mang theo một sự tự tin cùng khí
phách nói: "Vô luận muội có che giấu kỹ bao nhiêu, chỉ cần ta tùy tiện
dùng thần thức đảo qua thì liền có thể nhìn ra được."
Nghe
vậy, Tử Tình hơi hơi nhíu mày, hỏi: "Vậy, nếu người có thực lực phẩm
giai cao hơn ta thì cũng có thể dùng thần thức đảo qua là liền nhìn ra
được?" Nàng không muốn để cho người khác biết tu vi của nàng đã đến
trình độ này. Vốn tưởng rằng mình đã che giấu rất khá, ai ngờ lại không
thể chống nổi dù chỉ một ánh mắt của hắn.
"Người có thực lực
không cao hơn muội bao nhiêu như hắn thì không thể nhìn ra." hắn giơ tay chỉ chỉ Bạch Dật đang nằm hôn mê trên giường, còn nói: "Bất quá lấy tu
vi của sư phụ muội, nếu muốn nhìn ra tu vi của muội thì cũng không khó,
với người có thực lực cao hơn muội một phẩm giai, chỉ cần ngưng thần tụ
khí thì không khó để nhìn ra được."
Nghe nói như thế, chân
mày của nàng càng nhăn sâu hơn. Bình thường nàng ngoại trừ đi đến dược
cốc thì cũng rất ít ra ngoài, bởi vậy cũng rất ít đụng phải cao nhân có
tu vi cao hơn nàng . Nhưng mà nếu đụng phải, vậy thì thực lực của nàng
cũng sẽ bị người đó phát hiện ra. Trên Thanh Sơn này, những đệ tử có
thiên phú dị bẩm đều đã được đẩy lên đầu ngọn gió, trở thành tấm gương
trong mắt mọi người, trở thành nhân vật phong vân trên Thanh Sơn. Liền
ngay cả những trận tỷ thí bình thường ở Thanh Sơn hay những lần đánh giá cùng với ba đại danh sơn khác cũng đều không thể thiếu phần, mà nàng
lại không muốn trở thành một phần tử trong số đó.
Giống như
là biết nàng vì sao lại nhíu mày, trong ánh mắt thâm thúy hiện một ý
cười sủng nịch đến ngay cả chính hắn cũng chưa phát hiện, thanh âm trầm
thấp dừng một chút lại mở miệng nói: "Muốn không bị người khác nhìn ra
được, cũng không phải là không có cách nào."
"Biện pháp gì?" Vừa nghe lời này, nàng liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng nhìn hắn.
"Ta có một bộ khẩu quyết tâm pháp, chỉ cần tu luyện khẩu quyết này, thì vô
luận người có phẩm giai cao hơn muội bao nhiêu thì cũng không thể nhìn
ra phẩm giai chân thật của muội đã đạt tới mức độ nào." Hắn không nhanh
không chậm nói, ánh mắt thâm thúy dừng lại trên người Tử Tình, nhìn chân mày hơi nhíu của nàng buông lỏng, thấy đôi mắt nàng lóe sáng đem toàn
bộ lực chú ý đặt lên trên người hắn, tâm tình không khỏi sung sướng hẳn
lên, ngay cả khóe môi cũng không kìm được mà hơi hơi cong lên.