Thấy hắn ôm nàng muốn hướng trong phòng đi vào, Tử Tình dừng bước nói: "Có
chuyện gì ở chỗ này nói là được rồi, ta còn muốn đi luyện kiếm, không
vào nhà đâu."
Nghe vậy, Bạch Dật nâng con mắt lên nhìn vào
cái cửa phòng đang đóng chặt kia, trong đôi mắt hoa đào xẹt qua một tia
tinh quang, bên môi quyến rũ ra một mò tà tứ vui vẻ, trầm thấp mà cười
cười: "Tử Tình, ta như thế nào cảm giác ngươi tựa như không muốn cho ta
vào trong phòng của ngươi? Sẽ không phải, trong phòng này của ngươi ẩn
giấu một nam nhân a?" Nói xong, một đôi hoa đào mắt nhìn chằm chằm vào
Tử Tình đang bị hắn ôm, chú ý đến thần sắc trên mặt nàng, lại chỉ thấy
vẻ mặt nàng bình tĩnh cùng lạnh nhạt, so với bình thường cũng không có
gì khác biệt
Để tay lên thắt lưng cũng sẽ không thiếu khối
thịt chứ? Trong phòng, Thần bên người hàn khí tràn ngập, một đôi mắt
mang theo hàn ý lạnh lùng xuyên thấu qua khe cửa rơi vào cái móng vuốt
của người nào đó đang ôm hông Tử Tình, chăm chú nhìn chằm chằm, ánh mắt
lợi hại đến mức có thể trở thành một bả đao giết người, đoán chừng lúc
này cái móng vuốt kia của Bạch Dật cũng sẽ bị ánh mắt băng hàn này cắt
xuống.
"Sư huynh nói đùa." Tử Tình nhẹ nói, thần sắc tự nhiên nhìn hắn, lại mở miệng hỏi: "Sư huynh không phải nói mang tới đồ vật gì đến cho ta sao? Là cái gì ? Không có ý định lấy ra?" Nói xong, dưới
chân bộ pháp di chuyển, xảo diệu từ trong ngực của hắn lui ra ngoài.
Nhìn thấy bộ pháp kì quái của nàng, Bạch Dật lông mày nhíu lại, đôi mắt hoa
đào híp lại nhìn nàng một cái, chợt cười cười, thanh âm mị hoặc mang
theo vui vẻ: "Cái kia cũng thật là, Lăng Phong ở trong núi, ngoại trừ ta cùng Tử thanh còn có sư phó bên ngoài, ai còn sẽ đến chỗ này của ngươi
chứ?" Nói xong, tay kia một chuyến hướng trước mặt của nàng một lần
lượt, đồ vật một mực giấu ở trong tay áo liền xuất hiện trước mặt Tử
Tình
Nhìn thấy Tử Tình đang nhìn tới tiểu chút chít tuyết
trắng ở trên tay,đôi mắt bình tĩnh không khỏi bày ra, lập tức dương
dương đắc ý nói: "Như thế nào đây? Đáng yêu a? Ta cố ý bắt đến tặng cho
ngươi đấy." Là do hắn biết, không có nữ hài tử không thích những vật nhỏ này.
"Là tiểu bạch thỏ ."
Nhìn thấy tiểu bạch
thỏ toàn thân như phủ tuyết trắng chỉ lớn cỡ một nắm tay, Tử Tình không
khỏi mỉm cười, duỗi hai tay ra tiếp nhận, bé thỏ trắng nho nhỏ ghé vào
bên trong lòng bàn tay của nàng, dựng thẳng lên hai lỗ tai thỏ thực dài, nháy một đôi mắt đỏ rừng rực như Hồng Bảo Thạch nhìn nàng, bộ dáng nhỏ
bé rất là đáng yêu, khiến nàng nhìn mà trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Bạch Dật cười cười, híp nửa đôi mắt hoa đào hữu ý vô ý hướng tới cánh cửa
phòng đóng chặt mà nhìn lại, thừa dịp đúng lúc Tử Tình đưa tay nhẹ vỗ về bé thỏ trắng, chỉ thấy bóng dáng màu đỏ của hắn nhanh chóng lóe lên,
quỷ mị hư vô xẹt qua, đẩy ra cửa phòng đang đóng chặt.
Tử
Tình vội vàng lấy lại tinh thần, nhìn xem Bạch Dật đã vào phòng, trong
mắt hơi lóe sáng, lúc này mới dời lấy bộ pháp đi ra phía trước: "Sư
huynh, ngươi hôm nay như thế nào kỳ quái như vậy? Sẽ không thực sự cho
rằng ta ở trong phòng ẩn giấu người a?" Nói xong, ánh mắt hướng phòng
quét qua, trống rỗng, đã không có bóng dáng của Thần.
Nhìn
xem căn phòng trống rỗng, lông mày Bạch Dật chau lên, cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ là hắn đa nghi rồi sao? Nhưng khi ánh mắt rơi vào cái ly trên
mặt bàn, cùng với mấy cái ghế được kéo ra một lúc, trong mắt không khỏi
xẹt qua một tia sáng âm u không hiểu, lại nhanh chóng biến mất, lúc hắn
xoay người lại, thần sắc đã khôi phục như lúc ban đầu, tà tứ nói: "Tử
Tình, ngươi không thành thật một chút đây này!"
Nghe vậy, Tử Tình không rõ ràng cho lắm nhìn hắn: "Sư huynh đây là ý gì?"
Bạch Dật câu môi cười cười, áo bào màu đỏ đánh trúng , kéo ra một cái ghế
khác bên cạnh bàn xoay người ngồi xuống, đôi mắt hoa đào tà mị hướng mấy cái ghế bị kéo ra nhìn lướt qua rồi nói: "Ngươi nói, ngươi vừa rồi cùng với ai ở trong phòng này nói chuyện phiếm?" Cái này rõ ràng là có
người, sẽ là ai? Nàng vậy mà lại gạt hắn?
Theo như vừa rồi
lúc hắn bắt đầu ôm eo của nàng, đã cảm thấy có một đạo ánh mắt lạnh lùng từ một nơi bí mật gần đó theo dõi tay của hắn, ánh mắt kia mang theo
hàn ý khiến cho hắn muốn bỏ qua cũng khó. Nhưng, lúc hắn tập trung tư
tưởng mà quét qua, lại không còn cảm giác khí tức kia còn tồn tại, cảm
giác này khiến cho đáy lòng hắn có chút buồn bực. Nếu như thật sự có
người ẩn thân ở chỗ tối, thực lực của người này, tất nhiên là so với hắn cường đại hơn, bằng không hắn không có khả năng không phát giác ra khí
tức của hắn, chỉ là, ở trong núi, sẽ là ai có thực lực như vậy? Hay vẫn là nói, người này, đích thực không phải là người bên trong Thanh Sơn ?
Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, nàng lúc này mới nhìn đến mấy cái ghế được
kéo ra , trong nội tâm không khỏi thầm than lòng của hắn thật tinh ý,
thậm chí ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng chú ý tới, giấu đi hào quang
lóe lên ở trong mắt, thần sắc tự nhiên nói: "Vừa rồi Tử Thanh đã đến, ở
trong phòng này đã ngồi một lúc, lúc này sẽ là đang giúp ta đem thảo
dược đưa tới dược cốc, sư huynh nếu không tin, cũng có thể đến hỏi hắn."
"Được rồi, ngươi đã không muốn nói ta đây cũng liền không
hỏi, chỉ cần người nọ đối với ngươi không ý xấu là được rồi." Hắn vừa
nói, vừa nâng tay vuốt vuốt lại vài nhánh tóc vướng lại ở trước ngực rồi tà mị cười nói : "Qua mấy ngày ngươi cũng muốn đi vào nghi thức triệu hoán rồi, mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng tốt tinh thần, đến lúc đó ta đi động viên ngươi, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng." Hắn
thật đúng là có chút tò mò, nàng đến lúc đó triệu hồi ra cái dạng huyễn
thú gì ?
"Ân." Nàng nhẹ giọng đáp lời, thu liễm nửa con mắt
vuốt ve thỏ trắng trong lòng bàn tay, dừng một lúc, lại giương mắt lên
nói: "Sư huynh, nếu không có việc gì, ngươi đi về trước đi! Ta còn muốn
đi luyện kiếm."
"Được rồi! Vậy, ta đi trước."
Nghe vậy, Bạch Dật, phất nhẹ áo bào, từ trên ghế đứng dậy liền đi qua bên
cạnh nàng, bước chân chợt dừng lại, ghé sát vào bên tai của nàng tà tà
cười nói: "Tử Tình, trừ sư huynh ngươi ra ở bên ngoài, những nam nhân
khác đều là sói đội lốt người, ngươi cũng đừng đem Sói vào trong phòng , nếu để cho Sói cắn được ngươi rồi, sư huynh ta thực đau lòng đấy." Nói
xong, cũng không nhìn nàng nữa, hơi ngửa đầu, trên khuôn mặt yêu nghiệt
sung sướng vui vẻ đi ra ngoài.
Nghe vậy, khóe miệng Tử Tình
nhịn không được run rẩy, từ khi biết hắn ngày đầu tiên nàng đã biết rõ,
hắn không phải Sói, hắn là hồ ly, một chỉ làm dáng hồ ly.
Mà Bạch Dật đã đi ra ngoài, trong lúc đó, đang lúc hắn nhấc chân bước qua
cánh cửa, không biết từ chỗ nào nảy ra một cỗ Ám Kình đánh về phía sau
đầu gối của hắn, cả người không hề được báo động trước đi phía chụp một
cái xuống dưới, Bạch Dật không nghĩ tới lại đột nhiên phát sinh một màn
như vậy, bởi vì quán tính liền đổ về phía trước mà không kịp làm ra bất
kỳ phản ứng nào, mắt nhìn thấy dung nhan yêu nghiệt của mình muốn cùng
mặt đất thân mật hôn môi, hắn không khỏi hô to một tiếng: "Ah..."
"Phanh!"
Âm thanh mạnh mẽ rơi xuống đất tiếng vang lên, Tử Tình vội vàng xoay người sang chỗ khác, vừa vặn nhìn thấy hắn cả người hiện lên hình chữ đại ngã sấp trên mặt đất, hai cái chân kia còn gác một nửa ở trên cánh cửa, bộ
dáng rất là quái dị. Nàng giật mình, vội vàng đi ra phía trước: "Sư
huynh, ngươi làm sao?"
Bạch Dật mặt đen lại từ mặt đất ngẩng đầu lên, vốn là một khuôn mặt yêu nghiệt tuấn tú, lúc này đây lại dính
đầy mảnh cây cùng hạt cát, mà trong miệng của hắn lại vẫn còn ngậm một
khối xương ...
Nhìn đến cái khối xương kia, Tử Tình khẽ giật mình, tiếp theo nhịn không được ‘ PHỤT ’ cười ra tiếng, cái mảnh xương
kia, hình như là gia gia của nàng tối hôm qua gặm hết ném loạn đấy...