Nghe xong những lời như thế, hai nam tử không khỏi hối hận cúi đầu. Lúc
trước Nhu Nhi muốn tới Thiên Sơn học nghệ, phụ thân cực lực phản đối, sợ nàng sẽ yêu thương nam tử bên ngoài. Bởi vì Nhu Nhi không ngừng khẩn
cầu, nên hai người bọn họ cùng với mẫu thân mới nhất trí mở miệng giúp
nàng thỉnh cầu với cha, mà cha cũng là vì nể tình bọn họ thỉnh cầu, nên
mới chịu đáp ứng, Nhu Nhi cũng đã hứa tuyệt đối sẽ không yêu thương nam
tử bên ngoài.
Nhưng khi bọn hắn biết chuyện nàng cùng Mặc
Thành Hiên thì cũng đã quá muộn, lúc đó Nhu Nhi nói cho bọn họ, nàng đã
có cốt nhục với Mặc Thành Hiên, hy vọng bọn họ có thể thành toàn cho
nàng. Lúc trước, khi phụ thân nghe thấy tin tức như thế liền nổi giận
lôi đình, sai người đi giết chết tên tiểu tử Mặc Thành Hiên, mà hai
người bọn họ thân là huynh trưởng cũng cực kỳ phẫn nộ, muội muội mà bọn
hắn hết mực che chở, chưa thành thân lại bị tên Mặc Thành Hiên kia làm
cho nàng mang thai, quả nhiên là đáng giận!
Là do Nhu Nhi đau khổ cầu xin, nói là vì đứa nhỏ trong bụng nàng mà mong bọn họ có thể
thành toàn cho hai người. Nhìn Nhu Nhi từ nhỏ đã kiên cường nhưng lại
khóc sướt mướt như vậy, bọn họ làm sao có thể không mềm lòng, nên họ và
mẫu thân lại cùng nhau khẩn cầu cha thành toàn cho Nhu Nhi cùng Mặc
Thành Hiên. Bởi vì bọn họ cũng không muốn nhìn thấy Nhu Nhi sống trong
thống khổ, không muốn để đứa nhỏ mà Nhu Nhi sinh ra sẽ bị thế nhân xem
thường.
Vì thế, vào năm ấy, khi Nhu Nhi cùng Mặc Thành Hiên
đại hôn, bọn họ một nhà bốn người mới ra khỏi Linh Xà đảo đến tham gia
hôn lễ của Nhu nhi. Nhưng sau khi Nhu Nhi cùng Mặc Thành Hiên thành thân xong, bọn họ mới biết được Nhu Nhi cũng không có thai trước khi thành
thân. Vì nàng biết, nếu không nói như thế thì bọn họ căn bản sẽ không
thành toàn cho nàng cùng Mặc Thành Hiên, cũng vì thế mà đã làm cha rất
giận dữ, một mạch trở về Linh Xà đảo, suốt năm năm cũng chưa từng có
chút liên lạc nào với nàng.
Bọn họ đều biết, cha yêu thương
Nhu Nhi còn hơn cả bọn hắn, luyến tiếc không muốn nàng rời khỏi bên
người, nếu nàng được gả ở trên Linh Xà đảo ,thì vẫn còn có thể làm bạn ở bên người bọn họ, mà bọn họ cũng có thể thường xuyên nhìn thấy nàng.
Nhưng nếu nàng rời khỏi Linh Xà đảo, thì một năm gặp nhau cũng không tới một lần, cho nên cha rất luyến tiếc. Bằng không theo tính cách của cha, nếu cha thật sự không muốn để cho Nhu Nhi có quan hệ với Mặc Thành
Hiên, làm sao có thể bị bọn họ dễ dàng thuyết phục chỉ bằng hai ba câu.
Thẳng đến ngày nào đó, bọn họ nhận được tin tức, nói Nhu Nhi sẽ mang theo nữ
nhi năm tuổi, cũng chính là tiểu chất nữ của bọn họ trở về thăm bọn họ.
Nghe được tin tức này, mẫu thân vui vẻ suốt mấy ngày liền, ngủ không
yên, mà hai huynh đệ bọn họ cũng vui sướng vạn phần, còn cha tuy rằng
luôn phụng phịu, nhưng khóe môi không tự giác nhếch lên, cũng nhìn ra
cha rất vui vẻ, chẳng qua chỉ vì sĩ diện mà không nói ra thôi.
Bọn họ nghĩ, một mình Nhu Nhi mang theo nữ nhi trở về phải trải qua lộ
trình rất xa , nên liền ra khỏi Linh Xà đảo để đi tiếp đón nàng. Nhưng
không ngờ khi bọn hắn đang trên đường đi tiếp ứng các nàng, thì lại nhìn thấy cảnh tượng đầy những thi thể máu chảy đầm đìa, mà muội muội của
bọn họ lại bị đâm một kiếm trên ngực, một thân toàn máu tươi nằm trên
mặt đất.
Lúc nhìn thấy một màn kia, trong lòng bọn họ cả kinh nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, bởi nàng vẫn còn hô hấp, tuy rằng
mỏng manh đến mức ngay cả bọn họ cơ hồ cũng nghe không thấy. May mắn,
trừ bỏ bọn họ thì không có người nào biết được vị trí trái tim của Nhu
Nhi khác hẳn với người thường, bằng không bị một kiếm kia đâm xuyên qua
ngực, làm sao nàng còn có cơ hội giữ được mạng sống.
Ánh mắt
đau lòng nhìn muội muội đang lẳng lặng nằm trong chiếc hòm thủy tinh,
chỉ hy vọng nàng có thể sớm tỉnh lại một chút, lần này, bọn họ nhất định sẽ không để cho nàng phải trải qua chuyện như vậy nữa. Lần này, bọn họ
sẽ giữ nàng bên người, hảo hảo bảo hộ!
"Nhu Nhi..."
Vị phu nhân trung niên xinh đẹp cúi đầu gọi, nước mắt rơi xuống đọng lại
trên mặt thủy tinh của chiếc hòm. Lúc này, hàng lông mi vừa dày vừa dài
của nữ tử tuyệt mỹ đang lẳng lặng nằm bên trong nhẹ nhàng run run, giống như một con bướm đang vỗ cánh lưu luyến đậu trên bông hoa tươi thắm,
những ngón tay trắng nõn của nàng vẫn đặt trên bụng nhẹ nhàng nhúc
nhích.
Chú ý tới điểm này, vị phu nhân xinh đẹp kia vui sướng ngừng khóc, nhẹ giọng gọi : "Nhu Nhi? Nhu Nhi, con tỉnh? Nhu Nhi!"
Nghe nói như thế, mấy người bước nhanh đến gần chiếc hòm thủy tinh, nhìn
thấy người bên trong thật sự nhúc nhích, có dấu hiệu thức tỉnh, nam tử
trung niên thần sắc vui vẻ, vội vàng nói: "Nhanh! Mở nắp ra! Nâng nàng
dậy để ăn cửu chuyển linh đan!" Thanh âm mang theo một sự vui sướng, hai tay hắn đã sờ lên trên người mình tìm, từ trong lòng lấy ra một cái
bình nhỏ tinh xảo, đổ ra một viên dược đan màu tím.
Mà hai nam tử cũng đã mở ra nắp đậy bên trên hòm thủy tinh, đỡ Tuyết Nhu lên, một bên nhẹ giọng gọi : "Nhu nhi? Nhu nhi?"
Nam tử trung niên đưa tay đút dược đan vào miệng nàng, một tay vận khí sau
lưng nàng, làm cho viên đan dược kia có thể nhanh chóng tan chảy, xong
rồi mới đứng ở một bên, phụng phịu lẳng lặng nhìn, chỉ là hai tay để ở
sau người có chút khẩn trương mà toát ra mồ hôi, ánh mắt ẩn chứa uy
nghi, cũng mang theo một chút lo lắng.
"Nhu nhi, Nhu Nhi, tỉnh, tỉnh" Vị phu nhân kia nhẹ giọng gọi, một tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt nàng.
Một lúc sau, hai mắt đang khép kín của nữ tử chậm rãi mở ra, trong đôi mắt
xinh đẹp mang theo sự mê mang rồi chậm rãi nổi lên ánh sáng. Nhìn thấy
những dung nhan quen thuộc mở ra trước mắt, đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mở, thanh âm suy yếu mang theo một sự khó hiểu hỏi: "Cha? Nương? Đại
ca? Nhị ca? Sao mọi người lại nhìn con như vậy?"
Cha nàng,
mẫu thân nàng, còn có các ca ca của nàng, làm sao lại nhìn nàng kỳ quái
như vậy? Trong đôi mắt họ, có vui sướng, có thương tiếc, có đau lòng, có sủng nịch, còn có nhẹ nhõm, mọi người đều làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?
"Không có việc gì, không có việc gì, tỉnh là tốt
rồi, tỉnh là tốt rồi!"Vị phu nhân vui quá mà khóc, một bên lau đi nước
mắt trên mặt, một bên khẽ vuốt lên mặt nàng "Nhu nhi, nữ nhi ngoan của
nương, con tỉnh thì tốt rồi, tỉnh thì tốt rồi" Nói xong ,liền ôm chặt
lấy nàng, nước mắt vui sướng từng giọt từng giọt rớt xuống.
"Tốt lắm, tốt lắm, đều đã tỉnh lại, còn khóc cái gì!" Vị nam tử trung niên
trầm giọng nói, nhưng chỉ có chính hắn mới biết được, khi nhìn thấy nàng tỉnh lại, tâm trạng đầy lo lắng của hắn mới có thể buông xuống.
Nữ nhi của hắn, lần này, hắn sẽ không bao giờ để cho bất kỳ ai đoạt nàng
đi, trên đời này, hắn không tin có ai sẽ yêu thương nàng hơn so với bọn
hắn! Nếu không phải lúc trước mềm lòng, nàng cũng sẽ không trải qua
những cực khổ này, bất quá hết thảy đều đã qua đi, cũng sẽ không có lần
thứ hai!
"Nhu Nhi, tỉnh lại thì tốt rồi, muội không biết mấy
ngày nay chúng ta đều lo lắng gần chết." Lão nhị, Long Minh Triết rốt
cục lộ ra ý cười, còn có cái gì vui hơn so với việc có thể nhìn thấy
nàng bình an tỉnh lại? Muội muội của bọn họ, rốt cuộc đã sống lại!
"Nhị ca, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Sao các ngươi đều rất kỳ
quái?" Tuyết Nhu khó hiểu nhìn bọn họ, đột nhiên lơ đãng nhìn thấy những cọng tóc bạc xõa trước ngực, không khỏi giật mình, kinh ngạc cầm lên
một nhúm tóc bạc nhìn bọn họ: "Tóc của ta, tóc của ta sao lại biến thành màu trắng?"